Chương 7
Ánh mắt Đăng vẫn dịu dàng như thế, vẫn luôn nhìn Hùng tình như thế. Bỗng trong 1 phút giây nào đó mặt Đăng lại hơi đanh lại. Hùng lặng lẽ nhìn xuống, nơi trên cổ và vai vẫn còn vương lại những dấu vết mờ nhạt mà Dương đã để lại. Trong anh giờ đây trào lên một cảm giác tmđau đớn và xấu hổ. Anh không biết vì sao mình lại có những dấu vết này, những dấu ấn từ một người đã không còn quan tâm và trân trọng anh như xưa. Nỗi đau và sự mệt mỏi dường như kéo anh xuống, khiến anh không dám đối diện với ánh mắt chân thành của Đăng.
Hùng hạ giọng, gần như là thì thầm:
"Em... em không thấy anh dơ bẩn sao? Hiện tại trên người anh vẫn còn dấu hôn của Dương. Em không chê anh à?"
Đăng nhìn Hùng, ánh mắt trìu mến, dịu dàng mà chân thành. Cậu khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp:
"Chỉ cần là anh... em đều yêu. Huống chi, hiện tại anh và Dương vẫn là người yêu mà. Em chỉ là một kẻ âm thầm yêu đơn phương bị anh bắt gặp thôi. Em không có tư cách gì để chê bai anh cả."
Lời nói của Đăng chạm vào trái tim Hùng, xoa dịu đi những vết thương thầm kín trong lòng anh. Đăng yêu anh vì con người anh, không vì những dấu vết, không vì quá khứ hay hiện tại của anh với bất kỳ ai khác. Đăng không phán xét, không oán trách, chỉ lặng lẽ ở bên anh với sự kiên nhẫn và lòng bao dung. Sự chân thành ấy như một nguồn an ủi ấm áp giữa những ngày tháng lạnh lẽo và cô độc mà Hùng đã trải qua.
Hùng nhìn Đăng, mắt anh hơi ươn ướt, trái tim như muốn vỡ òa. Anh biết rằng tình yêu của Đăng dành cho anh không hề vụ lợi, không đòi hỏi bất cứ điều gì ngoài mong muốn anh được hạnh phúc. Đăng đã ở bên anh những ngày Dương lơ là, vô tâm, chỉ âm thầm quan tâm và chăm sóc, không một lời than vãn, cũng không bao giờ đòi hỏi Hùng phải chú ý đến mình.
Hùng khẽ thở dài, như để xua tan đi sự đau lòng, rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Đăng:
"Cảm ơn em... cảm ơn vì đã ở bên anh, dù em chẳng cần nhận lại điều gì."
Đăng chỉ mỉm cười đáp lại, tay cậu vẫn nắm lấy tay Hùng, truyền cho anh sự ấm áp và vững chãi. Cậu không nói thêm gì, bởi đối với Đăng, sự hiện diện của anh bên cạnh đã là điều ý nghĩa nhất. Hùng không cần phải thay đổi, không cần phải đáp lại ngay lập tức, chỉ cần anh biết rằng luôn có một người yêu thương anh, dù trong hoàn cảnh nào.
Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, khi ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt Đăng, Hùng như bị cuốn hút bởi đôi mắt sáng ngời, chứa đựng bao nỗi lòng và tình cảm chân thành. Ánh mắt ấy, tràn đầy yêu thương và thấu hiểu, như một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn. Hùng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, cảm xúc chợt dâng trào, mạnh mẽ đến mức khiến anh quên hết mọi rào cản.
Không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Hùng nhướng người lên, đôi môi chạm nhẹ vào đôi môi của Đăng. Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, như những sợi chỉ mềm mại quấn quýt lấy nhau. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại họ với nhau trong không gian riêng tư đầy ấm áp. Hùng cảm nhận được vị ngọt ngào của sự chạm trán này, và tim anh như muốn vỡ òa.
Đăng bất ngờ, đôi mắt cậu mở to, như không tin vào những gì vừa xảy ra. Nhưng chỉ sau giây phút ngỡ ngàng, Đăng đáp lại nụ hôn ấy, nhắm mắt lại để hòa mình vào giây phút tuyệt diệu. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ Hùng, từ cái chạm môi nhẹ nhàng mà đầy chân thành, như một lời thổ lộ chưa bao giờ được nói thành lời. Đây là điều mà Đăng chưa từng mơ đến, một giấc mơ đẹp đến mức anh cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới khác.
Nụ hôn kéo dài như một nhịp điệu, nhẹ nhàng và sâu lắng, khiến Hùng và Đăng quên đi tất cả những đau thương và lo toan bên ngoài. Trong khoảnh khắc này, cả hai cảm thấy như mình đang bay bổng, lơ lửng giữa những vì sao, không còn lo lắng về quá khứ hay tương lai, chỉ còn lại sự kết nối giữa hai trái tim.
Khi họ từ từ tách ra, Hùng nhìn vào đôi mắt Đăng, nơi có sự ngạc nhiên, hạnh phúc và cả một chút xấu hổ. Đăng cười, một nụ cười tỏa sáng mà Hùng cảm thấy như ánh nắng chiếu rọi vào tâm hồn mình. Cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng, Hùng biết rằng tình yêu của Đăng không chỉ là một tình cảm đơn phương, mà giờ đây đã chạm đến một ngưỡng mới.
Giữa những cơn sóng gió của cuộc đời, nụ hôn ấy trở thành một bến bờ an toàn, nơi họ có thể tìm về và nương náu. Hùng cảm nhận được trái tim mình đang lấp đầy bởi sự ấm áp của Đăng.
Môi Đăng vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt ngào từ nụ hôn vừa qua, nơi đây vẫn còn lưu lại hơi ấm từ Hùng. Đăng không thể tin rằng điều này không phải là một giấc mơ; cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu. Trái tim Đăng đập mạnh, lồng ngực như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Không còn chần chừ, Đăng bất ngờ đè Hùng xuống sofa, tạo nên một không gian riêng tư chỉ thuộc về hai người.
Đăng nhìn Hùng từ phía trên, khuôn mặt Hùng đỏ ửng lên vì ngại ngùng, đôi mắt vẫn ánh lên sự bối rối nhưng cũng tràn đầy cảm xúc. Cậu như lạc vào ánh mắt của Hùng, nơi có một vũ trụ đầy sắc màu của tình yêu và những khao khát chưa được thổ lộ. Cảm giác này thật tuyệt vời, nó như một làn sóng tươi mát cuốn lấy Đăng, khiến cậu không thể rời mắt khỏi Hùng.
"Em...em...", giọng nói nghẹn lại vì sự bất ngờ. "Tại sao em lại...?"
"Chỉ là em không thể kìm nén thêm nữa," Đăng trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Em muốn anh biết rằng em luôn ở đây, sẵn sàng chờ đợi và yêu anh. Bất kể quá khứ của anh ra sao, em vẫn chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Em muốn em được là của anh"
Đăng nhìn thẳng vào mắt Hùng, như để truyền tải tất cả những gì cậu đang cảm thấy. Đã quá lâu rồi, Đăng không chỉ là một người bạn, mà là một tình yêu âm thầm, luôn đứng bên lề chờ đợi cơ hội để bày tỏ trái tim mình. Giờ đây, cơ hội đó đã đến, và Đăng không muốn bỏ lỡ, không lần này thì chắc chắn sẽ không còn là lần nào khác. Sau đêm nay, Đăng phải dành được Hùng, nếu không ai có thể cho anh được thứ anh muốn thì hãy để Đăng - người sẽ không bao giờ làm tổn thương 1 cánh hoá xinh đẹp như thế này.
Hùng có thể cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Đăng, như một ngọn đèn dẫn lối cho anh trong đêm tối. Nỗi sợ hãi dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác an toàn mà anh chưa từng cảm thấy với Dương. Hùng biết rằng Đăng không chỉ yêu những gì bề ngoài mà còn chấp nhận cả những vết thương bên trong anh.
"Em có thật sự... yêu anh không?"
"Có," Đăng khẳng định, giọng cậu như thấm đẫm sự chân thành. "Em yêu anh không chỉ vì những gì anh có, mà còn vì con người anh. Em yêu cả những vết thương, cả những gì anh đã trải qua. Tình yêu không phải là hoàn hảo, mà là chấp nhận cả những thiếu sót của nhau."
Hùng ngỡ ngàng trước lời nói ấy. Tình yêu mà Đăng dành cho anh thật sâu sắc và ý nghĩa, hơn cả những gì mà anh từng tưởng tượng. Đăng không chỉ chấp nhận anh như một người yêu, mà còn là người bạn tâm giao, là người hiểu và sẻ chia.
Không gian xung quanh như ngưng lại, chỉ còn lại hơi ấm từ cơ thể của Đăng và sự gần gũi mà họ đã tạo ra. Hùng cảm thấy như một làn sóng tình yêu tràn ngập trong lòng mình, xua đi mọi nỗi đau và sự tủi thân.
"Em biết không," Hùng mỉm cười, "được yêu là một điều tuyệt vời, nhưng được yêu một cách chân thành như thế này thì lại càng quý giá hơn."
Đăng chỉ cười đáp lại, ánh mắt lấp lánh. Cậu chầm chậm hạ người xuống, cúi sát vào Hùng, để lại một nụ hôn nhẹ trên trán anh. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ cái chạm ấy khiến Hùng như tan chảy. Đây không chỉ là một cái hôn, mà là một lời hứa, một sự kết nối không thể tách rời giữa hai tâm hồn đang khao khát yêu thương.
Tay Hùng vô thức choàng vào cổ Đăng, kéo cậu xuống và nhấn chìm trong 1 nụ hôn triền miên. Cánh môi mềm như gặm nhắm chẳng muốn buông đôi môi hơi khô của con người phía trên. Miệng lưỡi cuống quýt lấy nhau như thể họ đã kìm nén rất lâu rồi, sợ chỉ cần buông lỏng nhau ra là lạc nhau cả muôn đời.
Ánh mắt Đăng mờ dần nhìn người phía dưới nhiệt tình nuốt trọn đôi môi sắp sưng tấy của mình, con người bé nhỏ nhưng lại chịu đựng nhiều sự dày vò không đáng có, 1 thân ảnh mềm mại nhưng lại mang trong mình gánh nặng không một ai thấu hiểu. Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với một bông hoa xinh đẹp như thế chứ, giờ đây, hoa xinh này sẽ là của hắn, chỉ của 1 mình hắn thôi. Nếu đã không trân trọng thì hãy để hắn nâng niu bông hoa này.
Đăng như không thể chịu nổi nữa mà tay đã bắt đầu lần mò vào cơ thể này, cậu biết anh là đang tự ti về những vết yêu đã hơi mờ mà Dương để lại trên người mình. Nhưng chẳng sao cả, cậu yêu anh, yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh, cậu hôn nhẹ lên những nơi đó, chồng lên nó những dấu hôn mới mà mình để lại để anh không còn cảm thấy tự ti khi đối diện với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro