Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Ngày đầu tiên bước chân vào công ty giải trí, Hùng không khỏi choáng ngợp trước quy mô nơi này. Tòa nhà đồ sộ không chỉ mang vẻ bề thế từ bên ngoài mà còn toát lên vẻ chuyên nghiệp, hào nhoáng khi bước vào trong. Anh đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi phỏng vấn hôm nay, nhưng tim vẫn đập nhanh vì hồi hộp. Những suy nghĩ lo lắng xoay quanh, từ câu hỏi sẽ phải đối mặt cho đến việc liệu mình có thể đáp ứng được kỳ vọng của công ty.

Khi vừa đến cửa, Hùng ngạc nhiên khi thấy Dương đã đứng đợi từ lúc nào. Dương mỉm cười, ánh mắt chứa đựng cả sự động viên lẫn lo lắng, như thể cậu hiểu rõ Hùng đang cảm thấy thế nào. Không ngần ngại, Dương bước tới, nắm lấy tay Hùng một cách tự nhiên.

"Anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Dương hỏi, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy khích lệ. "Cố gắng lên nhé. Dù có thế nào, hãy tự tin vào khả năng của mình. Em tin anh sẽ làm tốt."

Hùng gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ bớt phần nào. "Cảm ơn em, Dương. Được nghe những lời này, tự dưng anh thấy tự tin hơn hẳn."

Dương siết nhẹ tay Hùng, như truyền thêm năng lượng. "Anh phải vào được đây nhé! Dù không còn là người yêu, nhưng em muốn cả hai chúng ta đều tiến xa hơn trên con đường này. Có thể chúng ta không đồng hành trên đường đời, nhưng ít nhất cũng sẽ hỗ trợ nhau trong sự nghiệp. Anh sẽ làm được, em tin chắc."

Sự chân thành và động viên của Dương khiến Hùng cảm thấy mình không còn đơn độc. Những ngày tháng luyện tập cùng nhau như hiện về, mang lại cho anh động lực để tiếp tục cố gắng. Hùng nhận ra rằng, dù mối quan hệ của họ đã thay đổi, nhưng sự ủng hộ vẫn còn nguyên vẹn. Dương không chỉ là một người yêu cũ, mà còn là một người bạn đồng hành, luôn sẵn lòng giúp đỡ và tin tưởng anh.

"Hôm nay chỉ là buổi phỏng vấn, nhưng với anh, đây là một khởi đầu mới," Hùng đáp, ánh mắt đầy quyết tâm. "Anh sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng gia đình, và cả em nữa."

Dương nở một nụ cười tươi, nhìn Hùng với ánh mắt tự hào. "Em luôn ở đây, sẵn sàng giúp anh bất cứ khi nào anh cần. Đừng ngại, và cũng đừng áp lực quá. Hãy coi đây là cơ hội để anh thể hiện tài năng của mình."

Hùng gật đầu, cảm nhận rõ ràng từng lời Dương nói như một lời động viên mạnh mẽ. Tình cảm bạn bè, sự hỗ trợ và chia sẻ của Dương đã giúp anh thêm phần vững vàng hơn trong lòng. Giờ đây, với một niềm tin mới và sự ủng hộ từ Dương, Hùng sẵn sàng bước vào buổi phỏng vấn, khẳng định bản thân trên con đường mà mình đã chọn.

Sau buổi phỏng vấn đầy căng thẳng, Hùng nhận được tin mình đã chính thức trở thành thực tập sinh tại công ty giải trí. Vui mừng hơn nữa là việc anh được phân vào cùng nhóm với Dương. Cảm xúc trong lòng Hùng đan xen giữa phấn khởi và lo lắng. Anh không chỉ có thể làm việc cùng Dương, người đã từng là một phần đặc biệt trong cuộc đời mình, mà còn cả Kiều – cậu em họ luôn dễ thương và chu đáo. Bên cạnh đó, nhóm của họ còn hai thành viên khác, cả nhóm như thế đã gần đủ đội hình hoàn chỉnh để cùng nhau tập luyện và tiến xa hơn.

Nhưng niềm vui không hoàn toàn trọn vẹn. Ý nghĩ về Đăng cứ khiến Hùng day dứt không yên. Trong tâm trí Hùng, Đăng là người vô cùng quan trọng, là người đã ở bên anh, thấu hiểu và sẵn sàng làm mọi điều vì anh. Và hơn hết, Hùng biết Đăng không khỏi cảm thấy lo lắng khi người yêu của mình lại làm việc sát cánh cùng người yêu cũ. Anh hoàn toàn hiểu được cảm giác ấy; dù tin tưởng Đăng hết mực, nhưng bản thân anh cũng không thể phủ nhận sự ngại ngùng và nhạy cảm mà tình huống này gây ra.

Trong lòng, Hùng tự hứa sẽ nói chuyện rõ ràng với Đăng, để không tạo ra khoảng cách hay hiểu lầm nào trong mối quan hệ của họ. Dù biết sẽ khó tránh khỏi những cảm xúc bất an từ phía Đăng, Hùng muốn cậu hiểu rằng tình cảm hiện tại của anh chỉ dành cho Đăng. Còn với Dương, giờ đây, Hùng chỉ xem cậu như một người đồng đội, một người bạn cùng chí hướng trong con đường nghệ thuật.

Anh quyết định, sau buổi tập đầu tiên với nhóm mới, sẽ về gặp Đăng và thành thật chia sẻ mọi thứ. Hùng hy vọng rằng, bằng sự chân thành của mình, anh có thể xóa tan nỗi lo trong lòng Đăng và tiếp tục vun đắp tình yêu này một cách trọn vẹn nhất.

Khi Hùng bước vào nhà, anh thấy Đăng đã ngồi sẵn bên bàn ăn, trước mặt là những món ăn được chuẩn bị chu đáo. Hùng không khỏi cảm thấy xúc động. Đăng luôn ân cần như thế, từng chút một chăm sóc và chờ đợi anh. Cảm giác ấm áp từ sự quan tâm ấy khiến Hùng thấy mình thật may mắn. Anh ngồi xuống cạnh Đăng, nở nụ cười nhẹ nhàng khi bắt đầu dùng bữa, lòng tự nhủ đây là nơi anh luôn muốn trở về sau những ngày mệt mỏi, nơi có người thật lòng quan tâm đến mình.

Trong bữa ăn, Hùng vui vẻ kể về buổi phỏng vấn, cố gắng truyền tải sự phấn khích về việc được chọn vào công ty giải trí mà anh đã ấp ủ từ lâu. Đến khi nhắc đến chuyện mình sẽ vào nhóm của Dương, Hùng để ý thấy nụ cười trên mặt Đăng khẽ nhạt dần. Đăng gật đầu, mỉm cười chúc mừng Hùng, nhưng cậu không giấu được ánh mắt đượm buồn. Dù Đăng đã cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, Hùng cũng dễ dàng nhận ra nỗi u uất thoáng hiện trong đôi mắt người yêu mình.

Hùng cảm thấy tim mình se lại. Anh hiểu rõ Đăng luôn trăn trở về mối quan hệ giữa anh và Dương, nhất là khi bây giờ họ sẽ lại sát cánh bên nhau như một phần của cùng một nhóm. Sự ghen tuông và lo lắng ấy, dù Đăng không nói ra, Hùng cũng cảm nhận được từng chút một. Anh biết rằng Đăng đã phải chịu đựng rất nhiều, tự nhủ rằng mình không có quyền ghen tuông quá mức, nhưng điều đó không có nghĩa là Đăng không tổn thương.

Hùng nhẹ nhàng nắm tay Đăng, muốn truyền đến cho anh cảm giác an toàn. "Đăng à, anh biết chuyện này sẽ khiến em khó chịu... Nhưng anh thực sự không muốn để em phải lo lắng hay buồn phiền về điều đó." Hùng khẽ siết tay Đăng, nói tiếp bằng giọng dịu dàng, "Anh đã từng có quá khứ với Dương, đúng. Nhưng hiện tại, tất cả những gì anh muốn là ở bên em, chỉ có em thôi. Dù có phải làm việc cùng Dương, anh vẫn luôn trân trọng mối quan hệ của chúng ta và không bao giờ để điều gì làm ảnh hưởng đến tình yêu của mình dành cho em."

Đăng khẽ cúi mặt, ánh mắt dịu đi phần nào, nhưng lòng cậu vẫn còn đôi chút lấn cấn. Cậu biết rằng Hùng chân thành, rằng những lời anh nói không chỉ để trấn an cậu mà là những gì anh thực sự cảm nhận. Nhưng Đăng vẫn không thể gạt đi nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng. Cậu hiểu rằng những cảm xúc này phần nào là do cậu tự tạo ra, nhưng đồng thời cũng là bản năng của một người đang yêu sâu đậm.

"Em... em hiểu mà," Đăng khẽ đáp, cố giữ giọng mình bình thản. "Em tin anh, thật sự đấy, chỉ là... em sợ rằng cảm giác này sẽ làm em không còn vui vẻ nữa, sẽ khiến em ngày càng ghen tuông mà em chẳng muốn điều đó."

Hùng ôm Đăng vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng từ cậu. "Anh biết em lo lắng, nhưng anh tin rằng thời gian sẽ giúp chúng ta vững lòng hơn. Anh sẽ luôn cố gắng để chứng minh rằng mối quan hệ này là điều quan trọng nhất với anh." Cả hai lặng im, tận hưởng sự bình yên trong vòng tay của nhau, để lòng mình hòa quyện, xoa dịu những bất an còn vương vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro