Chương 17
Trong khi Hùng đang tìm được bình yên bên tình yêu mới với Đăng, thì Dương chỉ còn lại một mình trong căn phòng trống trải, nơi từng ngập tràn tiếng cười và kỷ niệm của hai người. Cậu ngồi bất động bên chiếc giường – nơi từng là chỗ dựa tinh thần, là nơi cả hai cùng chia sẻ bao vui buồn suốt hai năm. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là sự im lặng lạnh lẽo. Dương nhìn quanh căn phòng, đôi mắt vô hồn, tràn ngập sự trống rỗng và nuối tiếc.
Khi đối diện với khoảng trống mà Hùng để lại, Dương mới nhận ra mình đã sai lầm đến thế nào. Chỉ vì một phút yếu lòng, vì chạy theo những cảm xúc nhất thời, cậu đã đánh mất người quan trọng nhất của mình. Những gì cậu có giờ chỉ là ký ức và sự hối hận không ngừng dày vò, khiến trái tim cậu đau nhói mỗi khi nghĩ về những ngày tháng đã qua. Dương đã tự tay phá vỡ mối tình đẹp đẽ mà hai người đã cùng nhau xây dựng.
Đêm nay, Dương trằn trọc, không thể nào ngủ nổi. Cậu nhắm mắt nhưng hình ảnh của Hùng vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí – những lúc anh mỉm cười, cái cách anh ôm cậu đầy ấm áp, hay những lời hứa mà cả hai đã từng trao nhau. Cậu cố nén nước mắt, nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được, để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má, như muốn xóa đi phần nào sự day dứt đang đè nặng trong lòng.
Dương hiểu rằng mình không còn cơ hội nào nữa, rằng Hùng đã tìm được một nơi khác để gửi gắm trái tim mình. Nhưng sự hối hận như một cái bóng đen bám theo cậu, nhắc nhở rằng mọi thứ đã chấm hết, rằng sai lầm này là của cậu và không ai có thể tha thứ được. Trong màn đêm tĩnh mịch, Dương chỉ còn lại một mình với nỗi đau không thể nguôi ngoai, tự trách mình đã để vuột mất người mà cậu yêu thương nhất, để rồi giờ đây cậu phải đối diện với sự trống rỗng của chính mình.
Thiếu vắng Hùng, thế giới của Dương như sụp đổ hoàn toàn. Căn phòng dường như rộng lớn và trống rỗng đến đáng sợ, bao phủ bởi sự cô đơn không thể nào lấp đầy. Dương tự trách mình, không hiểu tại sao lại không nhận ra sự quan trọng của Hùng sớm hơn, không giữ chặt tình yêu ấy khi còn có thể. Những cảm xúc hối hận cứ dày vò cậu, từng đêm dài dường như chỉ là chuỗi ngày trôi qua vô nghĩa.
Trong khi Dương còn đang chìm đắm trong nỗi đau của chính mình, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng cất lên, kéo cậu trở lại với thực tại. Đó là Pháp Kiều – người em cùng là thực tập sinh ở chỗ làm. Kiều luôn dành cho Dương sự quan tâm chân thành, trong sáng, cậu vừa dễ thương vừa tinh tế, thường xuyên hỏi han Dương mỗi khi thấy anh có vẻ mệt mỏi hay phiền lòng.
"Anh sao thế? Anh có ổn không?" Kiều hỏi, đôi mắt trong veo nhìn Dương với sự lo lắng chân thành. Cậu cảm nhận được sự ưu tư trong ánh mắt của Kiều, như muốn chia sẻ bớt phần nào gánh nặng trong lòng anh.
Dương cố gượng cười, nhưng không thể giấu nổi ánh mắt nặng trĩu. Cậu không muốn để ai thấy mình yếu đuối, nhưng sự quan tâm của Kiều lại làm trái tim cậu dường như mềm ra, nỗi buồn như được vơi bớt đi phần nào. "Anh không sao đâu," Dương nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy vẻ mệt mỏi.
Kiều nhẹ nhàng bước lại gần hơn, đặt tay lên vai Dương, tạo ra một sự kết nối ấm áp. "Nếu anh muốn tâm sự, em ở đây mà. Em sẽ nghe anh, dù là chuyện gì đi nữa," Kiều nói với nụ cười dịu dàng, một sự an ủi nhỏ nhoi nhưng lại chứa đựng sự chân thành không thể phủ nhận. Cảm giác đó, tuy nhẹ nhàng, nhưng giúp Dương thấy mình không hoàn toàn cô độc trong cơn đau của quá khứ.
Sau buổi luyện tập mệt mỏi, Pháp Kiều nhìn Dương, đôi mắt cậu đầy lo lắng và sự cảm thông. Thấy Dương vẫn trầm ngâm, Kiều khẽ ngỏ lời:
"Hay anh đi chơi cùng em đi, để đầu óc thoải mái hơn. Lâu rồi em cũng chưa được đi bar, cũng vui mà," Kiều mỉm cười gợi ý. Cậu biết rằng Dương đang mang trong mình rất nhiều tâm sự, và có lẽ một đêm giải tỏa sẽ giúp anh vơi bớt phần nào nỗi buồn.
Dương ngẫm nghĩ trong giây lát. Mọi thứ với cậu giờ như một mớ hỗn độn, và dường như không gì có thể làm cậu quên đi được nỗi trống vắng từ khi Hùng rời xa. Nhưng sự chân thành của Kiều làm cậu cảm thấy ấm áp, và Dương nghĩ rằng một chút thay đổi sẽ giúp mình thoát khỏi trạng thái trì trệ hiện tại.
Cậu gật đầu, cố nở một nụ cười nhẹ, "Vậy cũng được, đi thôi."
Họ cùng nhau đến một quán bar sôi động, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc mạnh mẽ bao phủ không gian. Khác xa với sự trầm lắng trong lòng, nơi đây ngập tràn sức sống và sự náo nhiệt. Kiều dẫn Dương vào khu vực quầy, gọi vài ly rượu nhẹ cho cả hai. Dương cầm ly lên, cảm nhận hơi men nóng hổi chảy qua cuống họng, dần làm tan đi phần nào nỗi trĩu nặng trong lòng.
Kiều ngồi cạnh Dương, đôi khi quay sang nhìn anh, đôi mắt sáng lên như muốn khích lệ. "Cứ thư giãn thôi, anh à. Đời sống có bao nhiêu thứ tươi đẹp ngoài kia, đừng để mình mãi bị ràng buộc bởi quá khứ," Kiều nhẹ nhàng nói, giọng cậu như hòa vào tiếng nhạc, tạo ra một cảm giác an ủi.
Dần dần, dưới ảnh hưởng của rượu và không khí náo nhiệt, Dương cảm thấy mình thoải mái hơn một chút. Cậu không còn giữ sự dè dặt ban đầu, bắt đầu cười đùa và nói chuyện nhiều hơn với Kiều. Trong khoảnh khắc này, Dương nhận ra rằng dù quá khứ vẫn còn đó, nhưng cậu không cần phải sống mãi trong nỗi đau. Kiều ở bên, lắng nghe và không hề phán xét, làm Dương thấy mình có một người bạn đồng hành, một người sẵn sàng ở bên khi cậu yếu lòng nhất.
Đêm ấy, họ cùng nhau quên đi mọi muộn phiền, để mặc cho bản thân hòa vào dòng chảy của sự vui vẻ nhất thời, như thể mọi đau khổ của quá khứ có thể được bỏ lại phía sau. Trong ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc rộn ràng, Dương mỉm cười lần đầu tiên sau nhiều ngày dài, cảm thấy mình đã tìm thấy một chút ánh sáng nơi cuối con đường đầy bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro