Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tình ta tựa như bức tranh
Đen trắng mãi không tô màu

Tiếng đóng cửa rất khẽ biết em đã rời đi
Mà chẳng thể nào dám níu tay em
Và nói "em đừng đi!"

---

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Thế rồi, như nước chảy về đông, như lá vàng rơi về cội, ngày ấy cũng đã điểm. Ngày mà cả hai đều thầm mong đừng bao giờ đến...

Ngày xuân vốn ấm áp bỗng trở nên ảm đạm. Mây đen kéo đến giăng kín cả một khoảng trời, che khuất đi vầng thái dương. Gió se lạnh thổi qua, lay động cành đào đang độ nở rộ. Trước cổng thành, cờ xí phần phật bay trong gió, tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng sấm, tiếng trống thúc quân vang lên từ xa, nghe não nề như tiếng vọng từ cõi u minh. Lệnh vua đã ban, quân lệnh như sơn. Ngày chia ly, dù muốn hay không, cũng đã điểm.

Vị tướng quân trẻ đã thức dậy từ sớm, lòng nặng trĩu như mang cả tảng đá to. Khoác lên mình bộ võ phục, đeo bên hông thanh bảo kiếm, song bước chân y sao giờ đây lại nặng nề đến thế. Mỗi bước đi như mang theo cả một trời tâm sự, nửa muốn xông pha nơi sa trường lập công danh, nửa không nỡ rời xa người thương.

Từ xa, tiếng vó ngựa đã vang lên, đoàn quân cũng đã sẵn sàng, chỉ còn chờ đợi vị thủ lĩnh. Đăng biết, giờ khắc chia ly đã thực sự đến. Chàng ngoảnh lại nhìn căn phòng quen thuộc một lần nữa, rồi hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi cửa, hướng về phía chàng thư sinh đang đứng đợi dưới tán cây xoan đào. Y đứng sừng sững trong bộ giáp vàng, ánh mắt đau đáu nhìn chàng trai trẻ. Lòng người ra trận nặng trĩu, vừa lo cho non sông, vừa không nỡ rời xa người mình yêu. Chàng cất giọng trầm buồn:

- Tình yêu của ta, triều đình có lệnh, đã đến lúc, ta phải lên đường, mình ở lại...

Chàng thư sinh mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy cố kiềm nén những tiếng nấc. Đôi mắt đẫm lệ, chàng đáp:

- Ta hiểu lòng chàng, dù phải trải qua bao nhiêu thiên thu, ta cũng nguyện đợi chàng. Dẫu phải qua bao mùa phù dung nở, ta vẫn sẽ ở đây đợi chàng trở về.

Nói đoạn, chàng công tử run rẩy rút ra một vật sáng lấp lánh từ trong ngực áo. Đó là một sợi dây chuyền, trên dây đeo một nửa mảnh ngọc bội đen tuyền tựa như mực, ánh lên dưới bầu trời xám xịt. Nửa mảnh ngọc trong tay Hùng lúc này tựa như một nửa con tim chàng, mặt ngọc láng mịn, quanh viền chạm khắc những đường chỉ tinh xảo, uốn lượn như rồng cuộn, phượng múa. Chàng nâng niu đặt sợi dây vào tay người yêu, giọng nghẹn ngào:

- Chàng hãy xem mảnh ngọc bội này như một nửa phần hồn của ta. Mong tướng quân luôn mang theo bên mình để nhớ rằng ở nơi đây có kẻ đang ngày đêm mong ngóng chàng thắng lợi trở về.

Vị tướng trẻ đón lấy sợi dây, trân trọng nó như trân trọng chính tấm lòng của ý trung nhân. Y vuốt ve mặt ngọc, cảm nhận từng đường nét tinh tế. Rồi thuận tay đeo vào cổ, để nửa mảnh ngọc nằm yên vị cạnh trái tim đang đập rộn ràng.

Ánh mắt y long lanh xúc động khi nhìn thấy hai nửa viên ngọc giờ đã gần nhau, một nửa trên cổ y, nửa còn lại trên cổ người yêu. Tựa như hai mảnh hồn đã tìm thấy nhau, dù thân xác sắp phải chia lìa. Y nắm chặt tay Hùng, vừa nói lời từ biệt cũng vừa trấn an người thương:

- Ta thề có trời, ta sẽ trở về cùng mình, để hai nửa ngọc bội này được sum vầy, cũng như duyên tình của đôi ta. Ta quyết mang non nước về, để được đoàn viên cùng người yêu dấu.

Lời thề vừa dứt, sấm chớp bỗng vang rền, như trời đất chứng giám cho lời nguyện ước keo sơn của đôi tình nhân trẻ giữa thời loạn lạc...

Khi bóng dáng vị tướng quân khuất dần sau rặng liễu, chàng công tử vẫn lặng người đứng đó, ngàn mũi đao như xuyên thấu tâm hồn chàng, mắt dõi theo cho đến khi không còn thấy bóng người thương nữa. Chàng nhìn xuống bàn tay mình, tưởng như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người, mà lòng như thắt lại.

"Ông trời thật biết cách trêu ngươi, tình ta tựa như bức tranh dở dang, chỉ còn lại nét đen trắng lạnh lùng. Màu sắc rực rỡ của hạnh phúc đã theo chàng mà đi mất, để lại mình ta với nỗi cô đơn buốt lòng"

Tiếng cửa đóng khẽ vang lên, nhẹ như một tiếng thở dài. Thanh âm ấy tựa lưỡi dao vô tình cắt đứt sợi tơ hồng gắn kết đôi lứa, khiến chàng choáng váng, chân tay bủn rủn mà ngã khụy xuống. Chàng muốn gọi với theo, muốn chạy đến níu tay y lại, muốn thốt lên những lời "Đăng đừng đi! Xin hãy ở lại!". Nhưng rồi, chàng đành nuốt những lời chưa nói vào trong, chàng chẳng thể giữ lấy người ấy cho riêng mình, tổ quốc cần y, bờ cõi An Nam cần người trấn giữ, biên cương này cần người cản bước kẻ thù.

Nước mắt chàng cứ thế lặng lẽ tuôn rơi, thấm đẫm vạt áo. Chàng ngước nhìn trời cao, lòng thầm nguyện: "Trời xanh có thấu chăng nỗi lòng này? Tình ta sâu như biển rộng, mà sao phải chịu cảnh chia lìa?" Chàng đưa tay lên ngực, nơi nửa mảnh ngọc bội đang nằm yên, cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn của trái tim đang tan nát.

Gió xuân se lạnh thổi qua, chàng công tử đứng lặng giữa sân vắng, cô đơn như cánh hạc lẻ loi giữa trời. Nỗi buồn dâng lên như thủy triều, nhấn chìm tâm hồn chàng trong biển sầu mênh mông. Chàng biết, từ giờ phút này, cuộc đời chàng sẽ chỉ còn lại những gam màu xám xịt, cho đến ngày được đoàn tụ cùng người thương.

"Hãy đi đi, người thương của ta. Hãy đem tài năng và lòng dũng cảm của chàng để bảo vệ quê hương. Ta sẽ ở đây, nguyện cầu cho chàng bình an và mong chờ ngày chàng trở về trong vinh quang."

---

Phía xa xa, đoàn quân tiến bước trên con đường dài, bụi đất tung bay mịt mù. Vị tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía chân trời xa xăm. Mỗi bước ngựa đi là mỗi bước xa dần nơi trái tim y thuộc về.

Y nhớ đến những buổi chiều hai người cùng dạo bước bên bờ hồ, tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng tiếng cỏ cây khẽ đung đưa. Nhớ những đêm trăng sáng, cùng nhau ngắm trăng, ngâm thơ, rồi tâm sự biết bao hoài bão. Giờ đây, mọi khoảnh khắc ấy dường như quá đỗi xa vời...

Bàn tay y siết chặt thanh gươm bên mình, như thể muốn tìm kiếm sức mạnh để vượt qua nỗi nhung . Y tự nhủ lòng rằng đây là trách nhiệm thiêng liêng của một người trai thời loạn. Dù lòng có đau đớn cách mấy, y vẫn phải ra đi, bảo vệ giang sơn, che chở cho muôn dân và che chở cho cả người mà y trân quý nhất. Lời hẹn ước ngày trở về cứ quanh quẩn bên tai, thúc giục y phải mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn để sớm hoàn thành sứ mệnh.

---

Dáng 2 miếng ngọc bội sẽ như này nèee

Màu thì sẽ trông như này nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro