Chương 2
Dưới ánh trăng bạc, có một chàng thiếu niên đứng bên song cửa, thân khoác y phục đen tuyền như màn đêm. Vạt áo ôm lấy dáng hình rắn chắc, tô đậm nét phong trần của người thiếu niên trẻ tuổi. Gương mặt thanh tú với làn da ngăm màu đồng hun, tựa như được tôi luyện dưới nắng gió phương Nam. Đôi mắt sâu thẳm như hồ thu, hướng về phía chân trời xa xăm, chứa đựng bao niềm suy tư khắc khoải.
- Chàng sao thế? - Chợt, đôi tay thon dài từ từ vòng qua eo người kia, ôm choàng lấy tấm thân ấm áp. Gò má tựa nhẹ vào bờ vai rộng, hơi thở ấm áp phả vào gáy người thương.
Chàng nam tử vừa đắm chìm trong cảnh trăng xuân, chợt cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trong từng mạch máu. Tựa như dòng suối mùa xuân chảy tràn qua khe núi, hơi ấm ấy thấm đẫm cả tâm hồn y. Y chậm rãi xoay người, đối diện với người vừa trao cho mình cái ôm ân cần. Ánh mắt hai người giao, môi y khẽ cong lên, vẽ nên một nụ cười dịu dàng như gió thoảng qua rặng trúc. Trong khoảnh khắc ấy, y nhẹ nhàng cúi xuống, môi chạm nhẹ lên vầng trán của chàng công tử trong lòng. Nụ hôn ấy, tựa như cánh hoa anh đào rơi xuống mặt hồ thu, nhẹ nhàng mà sâu lắng, mang theo biết bao tình yêu không thể bộc bạch thành lời. Cảnh tượng ấy, như một bài thơ vô thanh, ngân nga trong đêm trường, kể về câu chuyện tình yêu thầm lặng mà nồng nàn của đôi nam nhi Đất Việt.
- Hùng này
- Ta nghe
- Mình ơi
- Ta ở ngay đây, chàng đang có tâm sự?
Vị tướng trẻ vẫn đứng lặng như tượng đá, vòng tay siết chặt quanh thân người thương. Đôi môi y khép kín, không một lời thốt ra, chỉ có hơi thở nhè nhẹ phả vào làn da trắng nõn của chàng. Mỗi giây trôi qua, vòng tay lại càng siết chặt thêm, như sợ người trong lòng sẽ tan biến vào màn đêm mờ ảo.
- Này, chàng không nói ta dỗi đấy nhé! - Chàng công tử đánh nhẹ vào lưng người lớn hơn như một lời đe dọa.
- Thôi được rồi, mình đừng giận - Y nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Hùng rồi khẽ thở dài - Ta vừa nghe tin cấp báo rằng nhà Minh đang chuẩn bị 5 đạo quân để tiến vào nước ta. Thế địch hùng mạnh...
Lời nói của y ngưng lại giây lát, như muốn tìm cách diễn đạt nhẹ nhàng nhất có thể, y hít thât sâu rồi nói tiếp:
- Chắc có lẽ, ta sẽ phải quay trở về kinh thành trong hạ tuần*.
- Là trong 7 ngày tới, chàng sẽ...
- Ta sẽ lại phải rời xa mình
Câu nói vừa dứt, không khí chợt trở nên nặng nề hơn. Ánh trăng dường như cũng lu mờ, để lại bóng tối bao trùm lên đôi trai trẻ. Tình yêu và trách nhiệm, như hai mặt của một đồng tiền, không thể tách rời mà cũng khó lòng dung hòa. Hùng im lặng, chỉ siết chặt vòng tay quanh người mình yêu, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Đăng cũng ôm lấy chàng, cảm nhận hơi ấm từ thân thể người thương, lòng đau đáu nỗi lo cho vận mệnh đất nước.
Và rồi, chàng công tử thở hắt ra, cố gắng mỉm cười thật tươi, đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt góc cạnh của người đối diện:
- Đăng, chàng có tin vào duyên số không?
Vị tướng trẻ thoáng chốc khựng lại trước câu hỏi của người trong lòng, nhưng vẫn không chần chừ mà đáp lời:
- Có, ta tin, còn mình?
- Tất nhiên là ta tin rồi, duyên số của ta chính là chàng mà.
Nói đến đây, ánh mắt chàng long lanh như sao đêm, chan chứa tình cảm dạt dào. Rồi, với một cử chỉ đầy tinh nghịch, chàng đưa tay lên, nhẹ nhàng nghịch ngợm lọn tóc mai của y. Những ngón tay thon dài khẽ khàng lướt qua mái tóc mềm mại, ve vuốt như đang trân trọng một báu vật quý giá.
- Tóc Đăng rối rồi này, để ta chải tóc cho chàng nhé!
- Rất sẵn lòng, thưa tướng quân phu nhân.
- Chàng chỉ khéo trêu hoa ghẹo nguyệt - Gò má Hùng ửng hồng, đánh nhẹ vào cánh tay rắn chắc của người vừa buông lời trêu đùa.
Đăng cười nhẹ thu mọi biểu cảm e thẹn của bông hoa trước mặt vào trong lòng, rồi ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, khép hờ đôi mi chờ đợi ân sủng từ người thương. Trên mái tóc mây buông dài đen nhánh, có bàn tay ngọc cầm lược ngà, nhẹ nhàng gỡ từng lọn tóc. Mỗi lần lược chải qua, tựa hồ mang theo bao tâm tình thầm lặng. Tóc mây suôn mượt dần, như gạt bỏ hết muộn phiền trần thế. Hai tâm hồn hòa quyện, dường như chỉ còn nghe tiếng thở nhẹ nhàng và âm vang dịu dàng của tình yêu.
- Hùng
- Sao thế? Ta làm đau chàng à?
- Không, chỉ là... ta muốn đưa mình đến một nơi.
- Nơi nào?
- Mình cứ theo ta, nhé!
Nói đoạn, vị tướng quân trẻ cầm chặt tay vị công tử khôi ngô kéo cả hai cùng rời đi.
Đêm xuân dịu dàng, vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ánh bạc xuống trần gian. Hoa đăng rực rỡ bay khắp chốn, tựa ngàn vì sao sa rơi rụng. Mái ngói uốn lượn như rồng cuộn, đình đài nguy nga sừng sững giữa phố phường xuân tươi. Trên chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua dòng nước, có hai vị nam tử cùng nhau sánh vai.
- Mình còn nhớ nơi này không?
- Làm sao ta quên được, đây là nơi thuở nhỏ ta cùng chàng thường hay nô đùa kia mà. Này, sao chàng chỉ cười thế?
Chợt, Đăng xoay người, đưa tay nắm chặt bàn tay Hùng, giọng thủ thỉ tâm tình:
- Mình biết không, ta đã từng lênh đênh khắp chốn, thưởng ngoạn vẻ đẹp của biết bao non nước hùng vĩ, chứng kiến biết bao nhân tình thế thái đổi thay. Song, chốn nào cũng không sánh được niềm an lạc mỗi khi ta được cận kề bên mình. Hùng, mình chính là một đóa hoa tuyệt sắc mà thượng đế đã ban tặng cho ta, là ân huệ quý nhất mà...
Không để người thương nói hết câu, chàng khẽ nhón gót nhẹ nhàng như cánh bướm đậu trên cành hoa. Rồi trong khoảnh khắc, đôi môi chàng tìm đến, khẽ chạm vào khuôn miệng người thương, nồng nàn mà dịu dàng như giọt sương mai đọng trên cánh hoa sen.
- Ta yêu chàng
- Ta cũng yêu mình
Dưới cảnh sắc huy hoàng của đêm hội, vầng trăng bạc soi rọi xuống trần gian dường như càng làm tôn lên vẻ đẹp của đôi tình nhân trẻ. Họ đứng đó, giữa muôn ngàn ánh đèn rực rỡ, làm chứng cho một mối tình cao đẹp, tri kỉ. vượt trên mọi lễ giáo thế tục.
- Ta nghe nói, nếu cùng nhau cầu nguyện dưới hoa đăng trong tiết trời xuân, ước nguyện sẽ được thần linh chứng giám, hóa thành sự thật. Chàng cầu nguyện cùng ta nhé!
Vị tướng quân khẽ gật đầu. Đoạn, cả hai nhẹ nhàng khép mi, chắp tay trước ngực, thành tâm nguyện ước.
- Hùng, mình đã cầu nguyện điều gì thế?
- Nguyện cho đất nước thái bình
Nguyện cho đôi mình suốt đời có nhau.
- Hoa Đăng Hùng dũng vươn trời
Suốt đời suốt kiếp nguyện lời thủy chung
- Đăng, dẫu trăm năm hay ngàn kiếp luân hồi, ta vẫn nguyện một lòng đợi chàng. Dù chàng có là mây ngàn gió cuốn, ta cũng nguyện làm cỏ nội đợi chờ.
- Còn ta, ta vẫn sẽ đi tìm mình. Dẫu phải đi qua bao kiếp luân hồi, dẫu phải vượt qua bao thử thách gian truân. Ta nguyện làm cánh bèo trôi khắp sông hồ, chỉ để tìm một thoáng hương xưa. Nguyện làm ngọn đèn giữa biển khơi ngày ngày kiếm tìm bóng hình người.
Gió xuân man mác, trăm hoa thi nhau đua nở. Tiếng nhạc du dương vọng lại từ xa, hòa quyện cùng mùi hương hoa cỏ, tạo nên bầu không khí say đắm, nồng nàn. Vị tướng trẻ tiến lại gần, đôi tay rắn rỏi nhẹ nhàng vòng qua, ôm lấy vòng eo thon thả của vị công tử. Hơi ấm lan tỏa, như dòng suối mùa xuân chảy qua tâm hồn đôi lứa. Họ đứng lặng trong vòng tay nhau, hòa mình vào khoảnh khắc an yên tĩnh lặng.
---
Giải thích một chút:
(1) hạ tuần (sách cũ): quãng thời gian từ 21 đến 30 hàng tháng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro