Chương 35
Bữa tiệc tại Huỳnh phủ bắt đầu nhộn nhịp khi trời vừa tắt nắng, được tổ chức tại đình nghỉ mát nằm giữa khu vườn rộng lớn, nơi cây cối sum suê và hương hoa thoang thoảng tỏa khắp không gian. Những chiếc đèn lồng đỏ được treo cao, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên hồ nước trong veo bên cạnh đình. Gia nhân tất bật đi lại, chuẩn bị từng món ăn tinh tế và rượu ngon bậc nhất để đón tiếp các vị khách quý, và trong số đó, không ai để ý tới một gương mặt lạ vừa mới xuất hiện – Lý Khâm.
Lý Khâm vốn là một kẻ mưu trí và giảo hoạt. Gã đã dành nhiều ngày để quan sát Huỳnh phủ, nắm rõ quy luật ra vào của gia nhân. Nhờ tài ăn nói và chút bạc lẻ, gã mua chuộc được một người hầu già, lấy danh nghĩa là cháu của lão, mới từ quê lên để tìm việc làm. Gã được giao nhiệm vụ khuân vác đồ đạc và phụ trách việc chuẩn bị bàn tiệc, điều này cho phép gã tiếp cận khu vực chính mà không bị nghi ngờ. Lý Khâm ăn mặc kín đáo, khéo léo giữ mình trong bóng tối, nhưng đôi mắt sắc sảo của gã không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Gã biết rõ những thông tin từ bữa tiệc này có thể là chìa khóa để thực hiện kế hoạch của gã.
Huỳnh Bách, gia chủ của Huỳnh phủ, ngồi chính giữa đình với phong thái uy nghi. Ông là một người đàn ông trung niên, gương mặt nghiêm nghị nhưng đầy uy lực, ánh mắt sắc bén như luôn dò xét mọi người xung quanh. Bên cạnh ông là vài thương nhân cùng một số tao nhân mặc khách nổi tiếng trong vùng.
Hoàng Hùng, trong bộ y phục gấm thêu hoa văn tinh xảo, bước vào đình với vẻ điềm đạm. Chàng cúi đầu hành lễ với cha và các vị khách:
"Thưa phụ thân, chư vị, xin thứ lỗi vì đã để mọi người chờ."
Huỳnh Bách khẽ gật đầu, ánh mắt hơi dịu lại khi nhìn thấy con trai mình.
"Hùng nhi, ngồi xuống. Hôm nay là một ngày quan trọng, ta muốn con làm quen với một số vị thương nhân lớn trong vùng. Việc này sẽ có ích cho con sau này."
Hoàng Hùng im lặng ngồi xuống bên cạnh cha, nét mặt giữ vẻ điềm tĩnh. Chàng biết rõ ý của phụ thân. Ông không chỉ muốn xây dựng thêm mối quan hệ cho gia tộc, mà còn muốn thử thách chàng trong việc ứng xử với các bậc tiền bối và giới tao nhân mặc khách.
Trong lúc bữa tiệc diễn ra, các vị khách lần lượt nâng chén, đối thơ, bàn chuyện văn chương và thương nghiệp. Tiếng cười nói vang lên, nhưng Hoàng Hùng chỉ tham gia cầm chừng. Tâm trí chàng, dù cố giữ bình thản, vẫn bị xáo trộn bởi những suy nghĩ về người bên kia bức tường.
"Hoàng công tử," một vị thương nhân lớn tuổi ngồi đối diện lên tiếng, ánh mắt sắc sảo nhìn chàng.
"Nghe nói công tử không chỉ giỏi văn thơ mà còn tinh thông cầm kỳ họa. Nếu không phiền, công tử có thể giúp chúng ta thưởng thức vài giai điệu chăng?"
Hoàng Hùng khẽ cười, rồi chắp tay đáp:
"Quá khen rồi, thưa lão bá. Hùng chỉ biết đôi chút, không dám nhận lời hay."
Huỳnh Bách liếc nhìn con trai, ánh mắt như ra hiệu. Hiểu ý, Hoàng Hùng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến cây đàn tỳ bà được đặt sẵn ở góc đình. Chàng khẽ điều chỉnh dây đàn, rồi bắt đầu dạo những nốt đầu tiên của một khúc nhạc thanh thoát. Tiếng đàn ngân lên, hòa cùng tiếng gió nhẹ và tiếng chim hót xa xa, khiến tất cả đều im lặng lắng nghe. Hoàng Hùng như hòa mình vào từng âm điệu, đôi mắt chàng dường như xa xăm, nghĩ về một nơi khác, một người khác.
Ngay lúc ấy, từ phía cổng chính, một tiếng thông báo vang lên:
"Thượng công tử đến!"
Nhưng vì tất cả đều đang mê mẩn với giai điệu du dương, trầm bổng mà chàng mang lại. Chẳng ai chú ý đến sự xuất hiện của Thượng Long - tên công tử nổi danh trong thành, vốn là người ưa thích phô trương nhưng lại có tài ăn nói khéo léo, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người. Thượng Long bước vào đình với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng chợt đứng lại vài giây khi nghe được tiếng đàn tỳ bà vang lên không dứt. Âm thanh dịu dàng mà dứt khoát đó, thật khiến tên công tử đây thấy siêu lòng, Thượng Long mải mê nghe tiếng đàn đến khi nó dứt hẳn. Thượng Long ngay lập tức vui vẻ bước đến chỗ ngồi của Huỳnh Bách, tay bắt mặt mừng đưa đến những lời cao sang nhất có thể.
"Hôm nay được đến Huỳnh phủ, thực là vinh hạnh cho Long mỗ. Nghe danh ông Huỳnh là người đứng đầu trong giới thương nhân, không chỉ uy tín mà còn là người trọng tình trọng nghĩa. Nay được diện kiến, Long mỗ thấy danh tiếng ấy quả thật không hề khoa trương."
Ông Huỳnh Bách nở một nụ cười ôn hòa, đưa tay ra hiệu mời:
"Thượng công tử quá lời. Gia phủ chỉ là một nơi nhỏ bé, làm sao sánh được với danh tiếng của Thượng gia. Hôm nay công tử đến đây, thực khiến bữa tiệc thêm phần rực rỡ."
Thượng Long khéo léo đáp lại, lời nói của gã như dòng nước chảy, vừa tâng bốc vừa giữ được sự nhã nhặn, khiến những người xung quanh không khỏi thầm khen ngợi. Sau đó, gã lần lượt chào hỏi các vị khách trong đình. Với mỗi người, Thượng Long đều có lời nói phù hợp, từ khen ngợi tài năng, ca ngợi phong thái, đến hỏi thăm tình hình kinh doanh hay cuộc sống. Gã khiến ai cũng cảm thấy được tôn trọng và đánh giá cao.
Ngay khi kết thúc, Hoàng Hùng nhanh chóng về chỗ ngồi của mình, chàng tự thu hẹp khoảng cách với những lời nói hoa mỹ ngoài kia, chàng nhấp từng ngụm trà rồi lại nhìn xung quanh phủ. Cho đến khi Thượng Long bước lại gần và nở một nụ cười tự tin. Thượng Long đã bị mê hoặc bởi dáng vẻ trầm tĩnh và kín đáo đó, như một đóa hoa không phô trương nhưng lại tỏa hương thơm nhẹ nhàng cuốn hút.
"Hoàng công tử, khúc nhạc vừa rồi quả thực làm Long mỗ phải thán phục. Không ngờ, ngoài tài năng văn thơ, công tử còn giỏi âm nhạc đến vậy. Long mỗ thực hổ thẹn khi chỉ là một kẻ yêu thích nhưng chẳng thể sánh bằng công tử."
Hoàng Hùng khẽ cúi đầu đáp lễ, ánh mắt vẫn giữ vẻ lãnh đạm:
"Thượng công tử quá lời. Hùng chỉ là kẻ học chút cầm kỳ để giải khuây, không dám nhận những lời khen ấy."
Thượng Long không để tâm đến sự khiêm tốn ấy, ngồi xuống cạnh Hoàng Hùng, giọng điệu thân mật:
"Nghe danh Hoàng công tử đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến. Ta tự hỏi, vì sao một người tài sắc vẹn toàn như công tử lại ít khi qua lại các hội tao nhân trong thành? Chẳng phải đó là nơi để những người yêu văn thơ, nhạc họa tìm được tri kỷ hay sao?"
Hoàng Hùng mỉm cười nhạt, trả lời:
"Thượng công tử, những nơi ấy tuy náo nhiệt nhưng lại không hợp với tính cách của Hùng. Ta chỉ muốn giữ cho mình một góc yên tĩnh, để lòng không bị cuốn vào những thứ phô trương."
Thượng Long bật cười lớn:
"Hoàng công tử quả thật khác biệt. Nhưng ta thấy tiếc thay cho những tao nhân trong thành vì không thể gặp được công tử thường xuyên. Có lẽ, ta phải cố gắng thuyết phục công tử ghé qua các buổi tụ họp sau này, để chúng ta có dịp đối thơ, ngâm vịnh. Chắc chắn đó sẽ là niềm vinh hạnh lớn."
Ánh mắt Thượng Long như muốn dò xét, nhưng Hoàng Hùng chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ, không nói thêm gì. Chàng nhận ra sự quan tâm quá mức của Thượng Long, nhưng không muốn tạo khoảng cách rõ ràng ngay trong bữa tiệc của phụ thân.
Trong lúc Thượng Long trò chuyện, các vị khách cũng bắt đầu tập trung ánh nhìn về phía hai người. Ai nấy đều cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người: một kẻ nổi bật với sự phóng khoáng và tự tin, một người lại thu hút bởi vẻ ngoài thanh nhã, kiệm lời nhưng đầy phong thái.
Trong khi đó, Lý Khâm, từ một góc khuất, vẫn âm thầm quan sát mọi thứ. Gã ghi nhớ từng chi tiết về Thượng Long, về cách tên công tử này cố gắng gây ấn tượng với Hoàng Hùng, và cả sự điềm tĩnh của chàng trong suốt cuộc trò chuyện.
"Tên Thượng Long này rõ ràng đang có ý đồ với Hoàng Hùng," Lý Khâm nghĩ thầm.
"Có lẽ gã cũng sẽ là một phần trong kế hoạch của ta. Dù sao, càng nhiều sự hỗn loạn, ta càng dễ thực hiện mục tiêu."
Thượng Long sau khi chào hỏi và trò chuyện với Hoàng Hùng, lại tiếp tục hòa mình vào không khí bữa tiệc, khiến ai cũng phải để ý đến sự xuất hiện của Thượng Long. Nhưng ánh mắt của Thượng Long vẫn không ngừng dõi theo bóng dáng Hoàng Hùng, như một con thợ săn kiên nhẫn chờ cơ hội tiếp cận con mồi.
Hoàng Hùng, sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Thượng Long, cảm thấy có chút không thoải mái. Chàng nhận ra ánh nhìn quá mức thân thiện của gã, nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chàng chỉ nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn về phía cha mình, rồi lặng lẽ đứng dậy rời khỏi đình, đi về phía khu vườn phía sau. Chàng bước chậm rãi dọc theo lối mòn trong vườn, tâm trạng trĩu nặng. Hoàng Hùng chợt dừng lại bên một khóm hoa, ánh mắt đầy suy tư. Chàng nhớ đến ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân trong bữa tiệc, những kỳ vọng nặng nề đặt lên vai mình. Nhưng với chàng, những kỳ vọng ấy không là gì so với nỗi lo lắng liệu Hải Đăng có thể chấp nhận sự thật khi mọi bí mật được phơi bày.
"Ta không thể để hắn biết," chàng tự nhủ, đôi mắt kiên định.
"Ít nhất, không phải bây giờ."
Chàng quay người, chậm rãi bước trở lại phủ, ánh trăng soi bóng dáng thanh thoát của chàng trên con đường lát đá. Nhưng trong lòng, một cơn sóng ngầm vẫn cuộn trào, chờ ngày được giải thoát.
Từ một góc khuất, Lý Khâm chú ý đến toàn bộ cuộc trò chuyện. Ánh mắt gã thoáng lên vẻ hiểu biết khi nghe nhắc đến việc Hoàng Hùng ít xuất hiện tại các nơi đông đúc.
"Gã công tử này quả thật không dễ để tiếp cận," Lý Khâm thầm nghĩ.
"Nhưng nếu chỉ cần tìm ra được nhược điểm, kế hoạch của ta sẽ dễ dàng hơn."
Gã kín đáo bước ra khỏi khu vực đình, đi sâu vào khu nhà chính với danh nghĩa kiểm tra đồ dùng cần thiết. Nhưng thực chất, Lý Khâm đang âm thầm quan sát bố trí của Huỳnh phủ, ghi nhớ từng chi tiết để chuẩn bị cho bước tiếp theo. Trong bóng tối, khi tất cả đã lặng im, Lý Khâm đứng bên ngoài khu vườn, tay cầm một cuộn giấy nhỏ. Gã cẩn thận giấu nó vào người, miệng nở một nụ cười đầy nham hiểm.
"Mọi thứ đang dần vào đúng vị trí," gã lẩm bẩm.
"Chỉ cần thêm chút thời gian, Huỳnh gia sẽ không thể thoát khỏi bàn tay này."
Trong lúc đó, Hoàng Hùng đứng một mình giữa khu vườn vắng, đôi mắt xa xăm nhìn về phía bức tường mà chàng đã gửi gắm biết bao tâm tư.
"Hải Đăng," chàng khẽ gọi tên người bên kia bức tường trong lòng.
"Ta không muốn để người biết danh phận của ta, nhưng ta cũng không thể ngừng mong muốn được gần người hơn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro