Chương 34
Mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán lá, trải dài trên từng viên gạch đỏ dẫn lối vào phủ Huỳnh. Không khí buổi sáng dịu mát, điểm xuyết bằng tiếng chim hót líu lo, làm không gian vốn yên tĩnh thêm phần sinh động. Hoàng Hùng bước ra khỏi gian thư phòng, tay cầm theo một cuốn sách nhỏ bọc vải lụa. Chàng đã thức suốt cả đêm để viết thêm vài bài thơ mới, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về những lá thư gửi đi qua bức tường phía Tây. Người ấy—giọng nói trầm ấm, lời văn sắc sảo, và những câu chuyện thú vị trong mỗi lần trò chuyện—vẫn là một ẩn số. Hoàng Hùng khẽ thở dài. Chàng biết, nếu Hải Đăng biết được thân phận thật sự của mình, liệu người ấy sẽ tiếp tục giữ mối liên hệ này, hay sẽ xa lánh vì khoảng cách giữa hai gia tộc? Nghĩ đến đây, đôi mày thanh tú của chàng hơi cau lại, nhưng rồi rất nhanh lại giãn ra.
"Thiếu gia," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Hoàng Hùng quay lại, thấy người hầu đang đứng cúi đầu lễ phép.
"Chuyện gì thế?"
"Thưa thiếu gia, hôm nay ông chủ đã sắp xếp một bữa tiệc nhỏ tại đình nghỉ mát trong phủ. Người dặn rằng thiếu gia nên ghé qua để trò chuyện cùng các vị khách quý."
Hoàng Hùng khẽ nhíu mày. Chàng không thích những buổi tiệc như thế này, đặc biệt khi chúng chỉ là cái cớ để cha mình bàn chuyện làm ăn với các thương nhân trong vùng. Nhưng từ chối cũng chẳng phải là một lựa chọn dễ dàng.
"Ta biết rồi," chàng đáp ngắn gọn.
"Nhưng trước khi đến đó, chuẩn bị cho ta một bình trà thanh nhiệt. Ta muốn ra vườn sau thư giãn đôi chút."
Vườn sau của phủ Huỳnh là một không gian yên bình, được thiết kế tinh tế với những lối đi lát đá, những hồ nước nhỏ, và những bụi hoa đang vào mùa nở rộ. Hoàng Hùng ngồi dưới một gốc cây lớn, bên cạnh là chiếc bàn thấp bằng gỗ và bình trà vừa được Tiểu Lâm mang ra. Chàng rót trà, nhấp một ngụm, ánh mắt xa xăm. Đầu óc chàng vẫn vẩn vơ quanh giọng nói của Hải Đăng. Chàng nhớ lại từng câu từng chữ trong các lá thư. Hùng mỉm cười nhẹ, trong lòng tự hỏi liệu Hải Đăng có nhận ra những lời bóng gió mà chàng đã khéo léo cài vào trong thư.
Lúc ấy, người hầu trong nhà quay lại, mang theo một tập giấy.
"Thiếu gia, đây là một vài tin tức sáng nay. Tôi nghĩ có thể sẽ hữu ích."
"Tin tức gì vậy?"
Hoàng Hùng hỏi, ánh mắt thoáng vẻ tò mò.
"Về công tử nhà họ Hàn," Tiểu Lâm nói, cúi người thấp hơn một chút.
"Người ấy đã rời thành từ lâu, nhưng vẫn có người trong vùng nhắc đến tài năng văn chương của cậu ta. Còn nữa, nghe nói có một thanh niên xuất thân bình thường nhưng rất được các tao nhân mặc khách trong thành kính trọng. Người này tên gọi Lâm Văn Khoa, thường lui tới các quán trà để giao lưu thơ văn."
Hoàng Hùng gật gù, giả vờ chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng chàng đã rõ. Chỉ có một người khiến chàng thực sự quan tâm, và người ấy không nằm trong bất kỳ lời đồn đại nào khác.
Trong khi đó, ở một góc khác của phủ Huỳnh, Lý Khâm—người áo xanh của đêm trước—đang cẩn thận theo dõi. Gã đã len lỏi vào trong phủ từ lúc sáng sớm, đóng giả làm một kẻ gánh nước thuê. Từ xa, gã chăm chú quan sát Hoàng Hùng.
"Ngươi chính là chìa khóa," Lý Khâm thì thầm, ánh mắt đầy toan tính.
"Nhưng trước hết, ta phải tìm ra điểm yếu của ngươi."
Lý Khâm không vội vàng. Gã biết, để đánh bại một gia tộc lớn như họ Huỳnh, phải có sự kiên nhẫn và tính toán. Gã khẽ nở một nụ cười, rồi lặng lẽ rời khỏi phủ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Khi mặt trời lên cao, Hoàng Hùng đứng dậy rời khỏi vườn. Chàng biết bữa tiệc sắp bắt đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Chàng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt hướng về phía tường thành xa xa.
"Hải Đăng," chàng khẽ nói, giọng thì thầm chỉ đủ để mình nghe thấy,
"nếu có một ngày người biết ta là ai, liệu người có còn giữ được sự chân thành ấy không?"
Chàng chỉnh lại áo khoác, bước đi với dáng vẻ thanh tao nhưng trong lòng đầy những trăn trở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro