Chương 33
Dưới ánh trăng mờ, một bóng người áo xanh lướt nhanh qua những con hẻm nhỏ trong thành. Tiếng bước chân khẽ khàng, như một làn gió thoảng qua, không để lại dấu vết. Người ấy, tên gọi chỉ được biết đến là Lý Khâm, một cái tên không nhiều người nhớ đến, nhưng kẻ trong giang hồ lại không ai không biết đến danh tiếng của gã—kẻ mưu mô, xảo quyệt và đầy tham vọng.
Đêm nay, gã không đi lang thang như thường lệ. Thay vào đó, gã đang tiến đến một quán trà nhỏ nằm khuất trong góc thành. Quán trà này, từ bề ngoài, chẳng có gì nổi bật. Nhưng sâu bên trong, lại là nơi tụ họp của những kẻ bí ẩn, những người luôn lẩn khuất khỏi ánh sáng ban ngày. Lý Khâm bước vào, chiếc áo xanh xẻ tà theo kiểu người võ nghệ, lay động nhẹ theo bước chân. Gã ngồi xuống một góc khuất, ra hiệu cho người chủ quán mà không cần nói lời nào. Chủ quán gật đầu, lui vào trong, lát sau mang ra một bình trà cùng một đĩa bánh nhỏ, rồi im lặng rời đi.
Chẳng bao lâu, một người đàn ông khác xuất hiện, lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Lý Khâm. Người này khoác áo vải thô, khuôn mặt nhọn hoắt, ánh mắt sắc lạnh, có chút gì đó như một kẻ chuyên rình rập trong bóng tối.
"Ngươi gọi ta đến, hẳn là đã có kế hoạch rồi?"
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói nhỏ nhưng đầy sắc bén.
Lý Khâm nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, đôi mắt ánh lên tia cười nhạt.
"Dĩ nhiên. Gia tộc họ Huỳnh... lâu nay quá ngạo mạn, giàu có bậc nhất thành, nhưng luôn giữ mình kín tiếng. Ngươi nghĩ tại sao?"
Người kia nhướn mày.
"Tại sao?"
Lý Khâm mỉm cười lạnh lùng.
"Vì họ có thứ cần bảo vệ. Thứ mà không một ai trong thành này biết được, ngoại trừ chính gia tộc họ."
Người đàn ông đối diện thoáng khựng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ tò mò.
"Ngươi định ám chỉ điều gì? Tài sản? Hay bí mật gì khác?"
Lý Khâm nhấc chén trà lên, nhưng lần này không uống mà chỉ xoay nhẹ trong tay.
"Tài sản ư? Phải, họ giàu có đến mức có thể mua cả nửa thành này. Nhưng còn hơn thế nữa... bí mật của họ mới là thứ đáng giá nhất. Một khi ta nắm được, gia tộc ấy sẽ phải quỳ dưới chân ta."
Người đàn ông cười khẩy.
"Lời ngươi nói lớn quá. Nhưng làm sao ngươi chắc chắn mình sẽ tìm ra được thứ bí mật đó?"
Lý Khâm cười nhạt, nghiêng người về phía trước.
"Huỳnh Hoàng Hùng."
Người kia hơi giật mình.
"Quý tử của gia tộc họ Huỳnh? Hắn thì có liên quan gì đến kế hoạch của ngươi?"
"Hoàng Hùng không giống với cha hắn. Người cha lão luyện, khôn ngoan, giấu mình sau những bức tường cao. Nhưng con trai lại khác, dù kín tiếng, nhưng hắn lại thường xuyên xuất hiện ngoài phủ. Hắn yêu thơ văn, thích lang thang những nơi bình dân. Chính vì thế, hắn dễ bị lôi kéo."
Người đàn ông trầm ngâm, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.
"Ngươi nghĩ hắn sẽ dễ dàng sa vào bẫy của ngươi?"
Lý Khâm cười, nụ cười như có chút đắc ý.
"Ngươi nghĩ một kẻ trẻ tuổi, giàu có nhưng lại thiếu kinh nghiệm có thể thoát khỏi những mưu kế mà ta đã dày công chuẩn bị? Ta chỉ cần một điểm yếu, chỉ một thôi. Hắn sẽ tự đưa ta đến với bí mật của gia tộc họ Huỳnh."
"Điểm yếu ư?"
"Chính là tấm lòng. Một kẻ yêu thơ, yêu cái đẹp, thường rất dễ mềm lòng. Chỉ cần ta dựng lên một vở kịch đủ hoàn hảo, hắn sẽ không thể nào cưỡng lại được."
Người đàn ông khoanh tay, ánh mắt thâm trầm.
"Ngươi tính làm gì?"
"Ta sẽ khiến hắn tin rằng có một người cần hắn giúp đỡ, hoặc một mối duyên kỳ lạ mà hắn không thể khước từ. Từng bước, hắn sẽ sa vào cái lưới mà ta đã giăng sẵn."
Người kia trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu.
"Được. Nhưng cần phải cẩn thận. Gia tộc họ Huỳnh không đơn giản. Nếu ngươi thất bại, cái giá phải trả sẽ rất đắt."
Lý Khâm nhấc chén trà, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt như lóe lên một tia quyết tâm.
"Không có gì là không thể. Huỳnh Hoàng Hùng, chỉ là một bước đầu tiên trong kế hoạch lớn của ta."
Đêm khuya, khi tất cả trong quán trà đã yên tĩnh, Lý Khâm lặng lẽ rời đi. Gã bước ra con hẻm nhỏ, ánh mắt hướng về phía phủ nhà họ Huỳnh. Trong màn đêm, vẻ mặt gã toát lên một sự kiên định đáng sợ. Gã biết, đây chỉ mới là khởi đầu nhưng với sự khôn ngoan và tính toán của mình, gã tin rằng không có mục tiêu nào mà gã không đạt được.
"Huỳnh Hoàng Hùng," gã khẽ nói, giọng như lướt qua màn đêm.
"Chúng ta rồi sẽ gặp nhau sớm thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro