Chương 30
Buổi sáng ấy trôi qua trong không khí yên tĩnh. Sau khi Tiểu Đồng rời đi, Hải Đăng ngồi lại trong phòng, ánh mắt dừng trên bức phác họa chân dung Huỳnh Hoàng Hùng mà Tiểu Đồng mang về. Những đường nét tinh tế trên gương mặt người trong tranh như toát lên một vẻ thanh tao, nhưng cũng phảng phất nét bí ẩn, khó đoán. Hắn chạm tay vào bức tranh, đầu ngón tay khẽ lướt qua, như thể đang cố tìm kiếm một sự thật ẩn sâu bên trong đó. Hắn không ngờ, chỉ với một bức tranh và vài lời mô tả, lòng hắn lại rung động đến vậy. Hắn không biết phải giải thích cảm giác này ra sao, nhưng một điều chắc chắn rằng, cái tên "Hoàng Hùng" từ giờ đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hải Đăng rời khỏi phòng, đi dạo một vòng quanh phủ. Hắn bước chậm rãi qua hành lang dài, nơi những bức màn lụa lay động theo gió. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng bước chân của hắn vang lên nhè nhẹ. Trong đầu, những suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau.
"Liệu người ấy có thực sự là Huỳnh Hoàng Hùng không? Nếu đúng là vậy, tại sao chàng lại không để lộ danh tính? Chẳng lẽ, chàng có điều gì muốn giấu giếm sao?"
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút mơ hồ. Đột nhiên, hình ảnh chiếc khăn tay thêu tinh xảo mà người bên kia bức tường từng gửi đến lại hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn nhớ từng chi tiết, từng đường kim mũi chỉ, và cả nét chữ trên mảnh giấy nhỏ đi kèm. Đó không phải là vật mà người bình thường có thể làm ra. Chỉ có những người được dạy dỗ bài bản từ nhỏ mới có thể tạo nên thứ đẹp đẽ và tinh tế đến vậy.
Hải Đăng trở lại phòng, ngồi xuống bên bàn. Hắn lấy chiếc khăn tay từ trong ngăn kéo ra, đặt nó cạnh bức phác họa của Hoàng Hùng. Đôi mắt hắn lướt qua cả hai, từng chút, từng chút một. Dù không có bằng chứng rõ ràng, nhưng trong lòng hắn, một linh cảm mạnh mẽ trỗi dậy – Huỳnh Hoàng Hùng rất có thể chính là người bên kia bức tường. Nhưng nếu đúng là chàng, tại sao chàng lại che giấu danh tính? Tại sao mỗi lần gặp gỡ, chàng chỉ để lại những lời thơ, những câu nói đầy ẩn ý, mà không bao giờ để hắn biết được con người thật? Hải Đăng thấy mình bị cuốn vào một trò chơi đầy bí ẩn mà chàng là người đặt ra luật lệ. Nhưng hắn không ngại, hắn muốn biết kết quả cuối cùng.
Ở phủ Huỳnh, Hoàng Hùng cũng đang đắm chìm trong những suy tư của riêng mình. Chàng ngồi bên cửa sổ, tay cầm một chiếc quạt thêu, ánh mắt dõi về phía xa xăm. Gió từ ngoài khẽ thổi vào, mang theo hương hoa ngọc lan thoang thoảng. Bên cạnh chàng, một cuốn sách dở dang nằm lặng lẽ trên bàn. Những con chữ bên trong không còn hấp dẫn chàng như trước. Thay vào đó, tâm trí chàng tràn ngập hình ảnh của người mà chàng vẫn gọi là "người bên kia bức tường".
Hoàng Hùng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại thoáng chút u buồn. Chàng biết rằng, việc giữ bí mật danh tính của mình không thể kéo dài mãi. Một ngày nào đó, Hải Đăng sẽ biết sự thật, và khi ấy, chàng không chắc mối quan hệ này sẽ đi về đâu. Chàng đứng dậy, bước đến chiếc tủ gỗ lớn ở góc phòng. Mở tủ ra, chàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun, được khảm hoa văn hình hoa sen tinh xảo. Trong hộp là những vật chàng đã chuẩn bị từ trước – những món quà nhỏ, những lá thư chưa từng được gửi đi, tất cả đều là những gì chàng muốn dành cho Hải Đăng, nhưng chưa một lần dám trao trực tiếp. Chàng cầm lên một chiếc hộp nhỏ đựng những viên trà thơm. Đây là loại trà chàng tự tay chọn, mỗi viên được bọc trong giấy bạc, bên ngoài khắc hình hoa mai. Chàng đã định gửi tặng Hải Đăng từ lâu, nhưng mỗi lần cầm hộp trà lên, chàng lại ngập ngừng, sợ rằng hành động này sẽ khiến bí mật của mình bị bại lộ. Hoàng Hùng khẽ thở dài, đặt chiếc hộp trở lại vị trí cũ. Chàng biết mình không thể mãi trốn tránh, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc. Chàng cần thêm thời gian – thời gian để chuẩn bị, thời gian để chắc chắn rằng Hải Đăng sẽ không rời xa mình khi biết sự thật.
Đêm hôm đó, Hải Đăng lại ngồi bên cửa sổ, mắt dõi về phía bức tường. Hắn đã viết một lá thư khác, nhưng lần này, hắn không gửi đi. Hắn giữ nó lại, như một cách để tự nhắc nhở mình rằng, có những điều cần phải tự mình tìm ra, chứ không thể trông chờ vào người khác. Ánh trăng mờ nhạt trải dài trên mặt đất, phủ lên khung cảnh một lớp sáng bạc. Hải Đăng cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, nhưng cũng đầy quyết tâm. Hắn biết rằng, chặng đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng hắn không thể dừng lại. Hắn cần biết, cần hiểu, và cần nhìn thấy người ấy – người đã khiến hắn rung động chỉ qua những lời nói bên kia bức tường. Dù chưa biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng Hải Đăng đã sẵn sàng. Bên tai hắn, những lời ông lão ở tiệm sách lại vang lên:
"Người thanh niên thư sinh, nét mặt như họa, lại yêu thơ văn lạ thường."
Hải Đăng khẽ cười, ánh mắt đầy kiên định:
"Người ấy, nhất định phải là chàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro