Chương 15
Ở phía bên kia của sân lớn, Hải Đăng đứng tựa vào một cây cột gỗ chạm trổ hoa văn, trên tay là chén rượu còn vơi nửa. Hắn không vội rời đi, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng chuyển động cuối cùng của dạ hội. Mọi người đã rời đi gần hết, chỉ còn lại vài gia nhân đang dọn dẹp tàn cuộc. Dường như không để ý đến sự lặng lẽ của đêm, Hải Đăng vẫn giữ vẻ ung dung thường thấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, ánh mắt hắn sâu thẳm, như ẩn chứa một điều gì đó khó đoán. Hắn xoay người rời đi, từng bước chân của hắn hòa vào bóng tối.
Khi buổi dạ hội tàn, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng mờ dần đi, chỉ còn lại chút ánh sáng nhàn nhạt từ vầng trăng treo cao trên bầu trời. Hoàng Hùng bước ra khỏi khán phòng, đôi vai như nhẹ nhõm hơn sau những giờ dài ngột ngạt. Gió đêm phảng phất hương hoa nhài thoảng qua, mang lại cảm giác dễ chịu.
Chàng bước chậm rãi về phía xe ngựa, nhưng khi gần tới nơi, tiếng vó ngựa từ xa bỗng vọng lại. Chàng khẽ cau mày, đôi chân ngừng bước. Ở cuối con đường lát đá, dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng quen thuộc hiện ra. Là Hải Đăng. Hắn cưỡi trên lưng một con ngựa đen cao lớn, áo choàng dài màu đen phấp phới theo làn gió. Gương mặt cương nghị của hắn ánh lên vẻ điềm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó thật khó đoán.
Hoàng Hùng đứng lặng trong giây lát, rồi từ từ bước lại gần, không giấu được sự ngạc nhiên.
"Đêm khuya thế này, ngài còn chưa về sao?"
Hải Đăng khẽ nhảy xuống ngựa, động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn mang nét nhẹ nhàng.
"Ta còn vài việc cần giải quyết. Nhưng khi đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp ngươi. Có lẽ đây là ý trời."
Hoàng Hùng mỉm cười nhạt, ánh mắt lướt qua hắn với vẻ dè dặt.
"Ý trời? Ngài nghĩ mọi chuyện đều đã được định đoạt trước ư?"
Hải Đăng khẽ cười, nụ cười nhẹ nhưng khó đoán.
"Không phải mọi chuyện. Nhưng có những lúc, ta tin vào duyên phận hơn là sự ngẫu nhiên."
"Ngài thật biết cách nói những lời khiến người khác khó hiểu"
Hoàng Hùng nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự xao động trong ánh mắt.
Hải Đăng nhìn chàng, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm tư.
"Có những điều không cần phải hiểu, chỉ cần cảm nhận là đủ."
Hoàng Hùng thoáng im lặng. Trong giây lát, ánh mắt chàng dường như lạc đi, như thể đang dò tìm câu trả lời từ chính lòng mình. Nhưng rồi chàng khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Ta tin vào lý trí hơn."
Hải Đăng nhún vai, ánh mắt thoáng vẻ châm biếm.
"Cậu quả là một người lý trí. Nhưng đôi khi, chính lý trí ấy lại là thứ trói buộc cậu nhiều nhất."
Hoàng Hùng không đáp. Chàng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những viên đá lát đường dưới chân, trong lòng dường như có hàng ngàn suy nghĩ đang trỗi dậy, đan xen giữa lý trí và cảm xúc. Gió đêm thổi qua, làm tung bay vạt áo của cả hai, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí. Đột nhiên, con ngựa của Hải Đăng bỗng chồm lên, hất mạnh đôi chân sau về phía Hoàng Hùng. Chàng không kịp tránh, loạng choạng ngã xuống nền đá lạnh.
Hải Đăng lập tức lao đến, đôi tay nhanh chóng đỡ lấy người chàng trước khi chạm đất.
"Ngươi không sao chứ?" giọng hắn trầm ấm, đầy lo lắng.
Hoàng Hùng ngẩng đầu, ánh mắt hai người bất giác chạm nhau trong khoảnh khắc tĩnh lặng. Đôi mắt sắc bén của Hải Đăng như soi thẳng vào tận tâm hồn chàng, khiến Hoàng Hùng thoáng giật mình. Chàng vội đẩy hắn ra, nét mặt hiện lên vẻ lúng túng.
"Không cần, ta không sao" chàng nói, cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Chàng vội phủi nhẹ bụi trên áo rồi bước nhanh về phía xe ngựa, không ngoảnh lại.
"Chúng ta đi thôi" chàng dứt khoát ra lệnh cho người hầu, giọng lạnh lùng như muốn che đậy những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Hải Đăng đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Hoàng Hùng khuất dần trong ánh trăng. Trong lòng hắn, một cảm giác bối rối kỳ lạ len lỏi, như một câu hỏi chưa có lời giải đáp, lặng lẽ vang lên giữa màn đêm. Dẫu biết rằng lý trí là thứ hắn luôn đặt lên trên hết, nhưng giờ đây, trái tim lại có những tiếng gọi thầm thì khó cưỡng.
Hắn quay người, bước về phía ngựa của mình. Động tác dứt khoát nhưng vẫn toát lên sự trầm tĩnh đến lạ. Bóng dáng Hải Đăng cưỡi ngựa khuất dần trong màn đêm, tiếng vó ngựa xa dần, để lại một khoảng không tĩnh lặng và mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro