Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Cả khán phòng im lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía lão tướng quân. Hoàng Hùng cũng quay đầu lại, sự tò mò dâng lên trong lòng.

Lão tướng quân ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua khán phòng. 

"Tôi muốn giới thiệu một nhân vật đặc biệt. Hải Đăng, con trai của đại thương nhân Tuấn Tài, người được biết đến không chỉ bởi tài năng mà còn bởi lòng kiên cường. Xin mời cậu!"

Sự ngạc nhiên lan tỏa khắp hội trường. Hải Đăng đứng dậy, bước qua đám đông với phong thái bình thản mà đầy uy lực. Mỗi bước chân của hắn đều như mang theo một sức mạnh đặc biệt, khiến không khí xung quanh trở nên căng thẳng lạ thường. Khi hắn tiến lên sân khấu, ánh mắt của hắn thoáng dừng lại ở Hoàng Hùng trước khi chuyển sang lão tướng quân. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trái tim chàng đã loạn nhịp.

Hải Đăng chắp tay cúi chào một cách lễ độ. 

"Xin cảm ơn sự tín nhiệm của lão tướng quân và các vị quý nhân."

Tiếng vỗ tay rộ lên, ngày càng lớn, như một cơn sóng nhiệt thành. Tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khâm phục. Trong ánh nhìn của họ, Hải Đăng không chỉ là một chàng trai trẻ tài giỏi mà còn là biểu tượng của sự tự tin đến mức lạnh lùng.

Hoàng Hùng cảm thấy khó thở. Chàng không hiểu vì sao mình lại bị cuốn vào hình bóng của hắn đến vậy. Một cảm giác mơ hồ dấy lên trong lòng, như báo trước rằng đêm nay sẽ không chỉ là một buổi tiệc bình thường.

Buổi tiệc tiếp tục, không khí sôi động trở lại khi mọi người nâng ly chúc rượu và trò chuyện. Nhưng Hoàng Hùng vẫn không thể dứt ra khỏi hình ảnh của Hải Đăng. Hắn đứng giữa đám đông, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn toát lên vẻ hấp dẫn kỳ lạ.

Phong Hào khẽ chạm vào tay em mình, ánh mắt anh đầy sự lo lắng. 

"Hoàng Hùng, đệ có muốn ra ngoài hít thở không? Không khí trong này thật ngột ngạt."

Chàng mỉm cười yếu ớt. 

"Đệ muốn ra ngoài một chút."

Phong Hào khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tiễn chàng ra ngoài sân. Ngoài kia, không khí đêm tĩnh lặng và trong lành. Ánh trăng dịu dàng buông xuống, phủ lên con đường lát đá một lớp ánh sáng bạc lấp lánh. Tiếng gió khẽ lay động những tán cây, tạo nên bản hòa ca tự nhiên êm dịu. 

Những ánh đèn lồng đỏ treo cao lung linh trong gió, nhẹ nhàng chao nghiêng, tạo thành từng vệt sáng mờ ảo trên nền trời đêm. Không gian xung quanh tràn ngập tiếng nhạc du dương từ đình lớn vọng ra. Nơi ấy, người người tụ tập thành từng nhóm nhỏ, vừa nâng ly chúc tụng, vừa dõi mắt theo những vũ công uyển chuyển múa theo tiếng đàn. Những bộ váy lụa màu sắc rực rỡ lướt qua ánh đèn, tựa như những cánh hoa bay giữa trời. Tiếng cười nói rộn ràng hòa quyện với nhịp trống rộn ràng, làm không khí đêm thêm phần sôi động.

Hoàng Hùng hít một hơi thật sâu, cảm giác như mọi lo lắng và gò bó đều bị xua tan bởi làn không khí mát lành. Chàng để đôi chân mình dẫn lối, bước chậm rãi về phía đình lớn, nơi dường như có một sức hút vô hình đang chờ đợi chàng. Đám đông càng gần, chàng càng cảm nhận rõ hơn không khí lễ hội náo nhiệt, nhưng trong sự sôi động ấy, một hình bóng quen thuộc bất giác thu hút ánh mắt nàng.

Hải Đăng đứng dựa vào cây cột gỗ lớn bên hiên đình, tay cầm một ly rượu trong suốt. Ánh mắt hắn không hướng về sân khấu hay đám đông trước mặt mà xa xăm nhìn lên bầu trời, như đang đắm chìm trong một dòng suy nghĩ nào đó. Dáng đứng của hắn toát lên sự trầm lặng, tách biệt hoàn toàn với sự rộn ràng xung quanh. Ánh đèn lồng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt điềm tĩnh của hắn, càng làm nổi bật nét cương nghị nhưng đầy bí ẩn.

Chàng khẽ nhíu mày. Chàng không hiểu vì sao bản thân lại bị cuốn hút bởi hắn nhiều đến vậy. Hắn không giống bất cứ ai mà chàng từng gặp. Trong ánh mắt lạnh lùng ấy dường như luôn cất giấu một câu chuyện không ai có thể chạm tới. Một chút do dự thoáng qua trong lòng chàng, nhưng cuối cùng, chàng vẫn quyết định bước tới.

"Ngài..." chàng gọi khẽ, giọng nhẹ nhàng như sợ phá vỡ khoảnh khắc yên bình ấy.

 "Ngài cũng thích tiếng đàn sao?"

Hắn quay đầu lại, ánh mắt đen láy nhìn chàng một thoáng. Đôi mắt ấy sâu thẳm đến mức khiến chàng cảm giác như chính mình đang bị nhìn thấu. Hắn khẽ nhếch môi, tạo thành một nụ cười nhạt, nhưng không ấm áp.

"Tiếng đàn rất hay" hắn đáp, giọng nói trầm thấp, khàn khàn như tiếng gió khuya. 

"Nhưng ta không thích ở lâu giữa đám đông."

Hoàng Hùng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn. Chàng thoáng lưỡng lự, rồi cười nhẹ. 

"Nếu vậy,...."

Hải Đăng im lặng nhìn chàng, ánh mắt hắn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng. Khi lỡ va phải ánh mắt đó của hắn, mọi lời chàng định nói đều biến mất. 

Một lúc sau, hắn khẽ lên tiếng, giọng nói vẫn giữ vẻ lãnh đạm. 

"Xin lỗi, nếu không có gì ta xin đi. Công tử cứ tiếp tục thưởng thức buổi tiệc."

Nói rồi, hắn cúi đầu chào nàng một cách lịch sự, rồi quay người bước đi. Từng bước chân của hắn trầm ổn, nhưng lại mang theo một sức hút kỳ lạ. Trong thoáng chốc, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt chàng, để lại một khoảng trống khó tả trong lòng Hoàng Hùng.

Chàng đứng lặng người một lúc, cảm nhận tiếng đàn, tiếng trống, và cả những tiếng cười nói vẫn đang vang vọng xung quanh. Nhưng trong lòng chàng, mọi thứ bỗng trở nên xa xôi và mờ nhạt. Chỉ còn lại một bóng hình đã khuất đi trong bóng tối, cùng với những câu hỏi không lời đáp.

Dưới ánh trăng sáng bạc, Hoàng Hùng quay lại nhìn về phía đình lớn. Chàng biết mình không nên để tâm đến sự lạnh lùng ấy, nhưng trái tim chàng vẫn không thể ngừng bối rối.

________________________________________________________________

Khi những ngọn đèn lồng dần tắt, buổi dạ hội kết thúc. Hoàng Hùng bước ra ngoài, gió đêm mát lạnh phả vào mặt, xua tan bầu không khí ngột ngạt. Ánh trăng sáng tỏ chiếu lên con đường lát đá, dẫn lối chàng về xe ngựa. Nhưng trong lòng chàng, mọi thứ như bị phủ mờ bởi một lớp sương mơ hồ. Bóng hình Hải Đăng, dù muốn hay không, cũng đã khắc sâu vào tâm trí chàng.

Chàng ngước nhìn lên bầu trời đêm, lòng tự hỏi: liệu đây là sự an bài của số phận, hay chỉ là một khúc nhạc thoảng qua, rồi sẽ nhanh chóng phai nhòa? 

Nhưng dù thế nào, Hoàng Hùng biết rõ, cuộc gặp gỡ này đã gieo vào lòng chàng một nỗi băn khoăn khó diễn tả. Một tia sáng, mờ nhạt nhưng dai dẳng, như ánh trăng soi đường trong màn đêm tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro