Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hà Nội

đỗ hải đăng vẫn nhớ những ngày đầu tiên gã chập chững bước vào con đường nghệ thuật ở hà nội, cái lạnh cắt da cắt thịt cùng nhịp sống phồn thịnh của thủ đô vẫn không thể nào dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết cháy bỏng bên trong gã, chỉ là ngày ấy gã một mình chống chọi với mọi vết dao thì giờ đây lại có huỳnh hoàng hùng ở bên cạnh siết chặt lấy tay gã luôn thì thầm rằng anh ở đây.

họ gọi thành phố này là nơi khó tồn tại nhưng đây là nhà

chỉ một mình em hiểu được buốt giá yêu sự buốt giá

hoàng hùng không thể quen được với cái lạnh ở hà nội dù cho có ở đây bao lâu anh vẫn sẽ bất giác rúc sâu vào lòng hải đăng mỗi khi gió mùa về, cả hai sẽ siết chặt lấy tay đối phương mà dạo quanh cái lạnh cắt da của thủ đô. hoàng hùng sợ lạnh nhưng anh yêu hà nội, vì hà nội là thủ đô, vì hà nội có hải đăng.

nhìn hải đăng anh nhớ lại những ngày đầu tiên bản thân đặt chân sang trung quốc, rào cản ngôn ngữ và văn hóa khiến anh đôi khi như muốn gục ngã, đã không ít lần anh trốn trong nhà vệ sinh của phòng tập khóc nấc lên vì tủi thân giữa nơi đất khách quê người. nhưng sau đó anh vẫn phải cố gắng đứng lên để tự làm chỗ dựa cho bản thân. những đau đớn lúc đó anh là người thấu hiểu hơn ai hết vì vậy anh muốn mình là chỗ dựa của hải đăng.

là vì lòng lạnh lẽo nhiều rồi không có điều gì em không hiểu được

chỉ một tình yêu một lòng em đã lựa chọn không ai lay được

---




rơi sâu vô xuống bóng tối, những góc tối 

chỉ mình anh thấy 

nước mắt, giá buốt, vết xước, những nhức nhói 

vờ rằng không thấy 

hải đăng vùi đầu sâu hơn vào chăn ấm để mặc cho bóng tối bên trong căn phòng bao trọn lấy mình, trên bàn là chai rượu đã vơi quá nửa với tàn thuốc chất đống như muốn tàn sát khoang phổi một người. gã ôm cánh tay đau đớn của mình rúc vào một góc như một con mèo cố gắng tự liếm láp vết thương. chỉ còn vài ngày nữa là đến màn trình diễn đầu tiên của hải đăng tại chương trình vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. lần đầu tiên trong hai mươi tư năm cuộc đời hải đăng cảm thấy mình vừa rơi vào một cái hố đen vô tận và gã thực sự đã không muốn thoát ra. 

giống như ngay lúc này, gã lựa chọn nhốt mình trong căn phòng quen thuộc làm bạn với rượu và thuốc lá, gã chỉ muốn chìm trong cảm giác không thật này để quên đi mọi thứ, khi gã đang chơi vơi giữa những xúc tác mà chất kích thích kia đem lại ít nhất hải đăng không cảm thấy mình là một thằng thất bại. 

điện thoại không ngừng rung tỏ vẻ tin nhắn dồn dập được gửi tới, nhiều nhất là anh lou hoàng và anh issac, những anh em khác cũng liên tục nhắn tin an ủi kèm theo động viên nhưng hải đăng đang bận chìm trong sự đau đớn của chính mình, gã chẳng thể nào nghe nổi một âm thanh nào cố lọt vào tai. khi còn ở bệnh viện gã phải liên tục mỉm cười để trấn an những anh em khác rằng mình ổn, thực sự mình không sao. bao năm kinh nghiệm bị mắng chửi cho gã biết rằng, nếu giờ gã để lộ ra một nét yếu đuối lập tức có thể trở thành miếng mồi xâu xé cho một đám đông không biết nguồn gốc. hải đăng mệt và gã muốn buông xuôi

Anh chỉ đang cố nuốt hết vào trong

Chờ một ngày nắng lên như em hằng mong

"dạ con biết rồi mẹ, con sẽ nói chuyện với em ấy cẩn thận ạ, mẹ cứ yên tâm nhé"

hoàng hùng cúp điện thoại khi đã đứng trước cửa căn hộ của hải đăng, vừa mở cửa đã khiến anh  không nhịn được nhíu mày. gã được ra viện từ sáng mà giờ mới giữa trưa, căn phòng đã ngập tràn là khói thuốc. hoàng hùng cố gắng nhịn lại cảm giác muốn ho, xách theo túi đồ to bước vào. anh không nói gì dọn dẹp ngoài phòng khách sạch sẽ đem nguyên liệu nấu ăn sắp xếp cẩn thận vào tủ lạnh rồi mới mở cửa phòng ngủ, anh biết hải đăng vẫn còn thức. 

"ít nhất cũng đừng tự sát bằng thuốc lá chứ, lúc chết thật không đẹp chút nào"

hoàng hùng vừa lúi húi dọn dẹp lại đống bừa bộn trên bàn vừa nói. hải đăng chậm rì rì quay sang nhìn anh, chỉ mới có vài ngày mà gã ngỡ như đã mấy tháng trôi qua không gặp anh, bỗng dưng trong đầu hải đăng lóe lên một suy nghĩ điên rồ, hoàng hùng liệu có vì chuyện này mà như những người trước bỏ mặc gã không? 

"em nằm viện mấy ngày anh không tới, hôm nay em về rồi anh mới xuất hiện"

giọng gã khàn khàn chả biết đã uống bao nhiêu rượu hút bao nhiêu thuốc mới có được cái giọng như thế, hoàng hùng không biện minh cho mình. chỉ đơn giản là dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, kéo rèm mở cửa sổ giúp căn phòng tràn ngập ánh nắng, anh ngồi xuống bên cạnh hải đăng dịu dàng hôn lên vết thương trên tay gã sau đó mới đặt nụ hôn lên trán người nhỏ hơn

"đến đó lại khóc lóc em càng đau đầu, ở đó có bác sĩ rồi điều dưỡng chăm sóc mọi người đến quá đông chỉ càng thêm vướng lại nói nhà báo ở đó đông như vậy, anh không nên làm ảnh hưởng đến em. chi bằng đi giúp em chuyện khác."

"chuyện gì cơ?"

"chương trình sẽ không cắt sóng tham gia của em, anh đã đến gặp nhà sản xuất rồi, lúc đầu họ còn lo lắng như giờ thì ổn cả rồi, em chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sau đó lại chăm chỉ đi kiếm cơm là được"

hải đăng cảm thấy vành mắt mình như nóng lên, giữa lúc hỗn loạn, hoàng hùng là người duy nhất lo cho sự nghiệp của gã và anh hiểu, đối với hải đăng mà nói cơ hội lần này là tất cả những gì gã có thể cố gắng. hoàng hùng thật sự hiểu hải đăng hơn bất kỳ ai, anh đã thay gã làm mọi chuyện mà gã không thể. 

chợt bỗng dưng thấy em đến bên healing all of my scars

đuổi đám mây tối đen vẽ lên cảnh chiều vươn xa

 hải đăng dùng cánh tay không bị thương của mình kéo gáy anh lại, không nhịn được mà đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. 

"cảm ơn anh" 

hoàng hùng mỉm cười kéo lại chăn cho gã, dịu dàng dỗ hải đăng vào giấc ngủ.

"anh sẽ đi nấu cơm, mẹ hương vừa gọi cho anh, mẹ lo lắm nên là ăn cơm xong tranh thủ gọi cho mẹ đi nhé"

---

hải đăng từng yêu thậm chí là từng dành hết trái tim của mình để yêu một người. năm đó đỗ hải đăng mới hai mươi mốt tuổi. cô gái trẻ đến bên gã khi gã đang loay hoay giữa những bộn bề của thủ đô nhộn nhịp. cô gái dạy cho hải đăng rất nhiều thứ, dạy gã cách trao đi toàn bộ nhưng lại không cho gã biết cách yêu thương bản thân. những đêm chờ người yêu đến tờ mờ sáng chỉ để nói một câu xin lỗi, những bữa ăn không được trọn vẹn để nhanh chóng được gặp người kia, những lời nói dối qua loa  với mẹ và bạn bè về người yêu nhưng vẫn khiến hải đăng yêu đến điên dại. ai cũng biết rõ mối tình này quá mức độc hải với một người lạc quan như hải đăng nhưng gã chỉ lắc đầu cười khổ, sự dạy dỗ đầy yêu thương của cha mẹ khiến hải đăng luôn muốn đem lại tất cả mọi thứ tốt nhất cho người mình yêu và cũng bởi vì cô gái ấy là người duy nhất nắm lấy tay hải đăng khi gã đang chênh vênh giữa cuộc đời. 

một năm quen nhau là một năm toàn bộ bạn bè trông thấy một hải đăng thật khác, một hải đăng không còn lạc quan tích cực, một hải đăng đã biết uống rượu hút thuốc, một hải đăng phải bỏ học buổi sáng vì những đêm tất bật chạy theo cuộc chơi của người yêu và một hải đăng gầy gò đến đáng thương. 

gã vốn luôn nghĩ tình yêu của mình có thể thay đổi một ai đó nhưng gã đã lầm, người ấy cuối cùng đã bỏ gã đi mặc cho bao lời cầu xin. hải đăng vốn luôn muốn níu kéo mối tình này nhưng cô gái lại chọn chạm vào giới hạn duy nhất của gã, cô ấy ngoại tình. 

từ ấy hải đăng trở nên ít nói, thu mình lại cho đến khi gã gặp được anh, tia nắng của cuộc đời mình. 

ai làm đau anh à không sao đâu

baby hãy hãy nắm lấy tay em 

ai lừa dối anh à không sao đâu babe

babe có thể tin em

hoàng hùng xuất hiện giống như một làn nước tươi mát tưới vào con tim vốn đã khô cằn của hải đăng. việc đầu tiên anh dạy cho gã là cách yêu thương bản thân mình, hải đăng đã mất một khoảng thời gian để có thể thích ứng được cái sự tích cực ập đến với mình, gã sợ mấy suy nghĩ tiêu cực của mình sẽ ảnh hưởng đến anh nhưng hoàng hùng chỉ mỉm cười ôm lấy gã nói mọi thứ cứ để anh lo. 

lần đầu tiên cãi nhau nhưng hải đăng không phải chịu sự im lặng đáng sợ của đối phương, hoàng hùng chỉ hít vào một hơi thật sâu nói gã có muốn hôn anh không, giây phút ấy dường như hải đăng chẳng thể nhớ lại được gì. đêm đó cả hai dành cả đêm nằm cạnh nhau thủ thỉ xem rốt cuộc bản thân sai ở đâu. 

khi quen hoàng hùng trong túi hải đăng không còn là pod hay thuốc lá nữa mà chỉ có son dưỡng cùng bánh của anh, gã cũng đã quên đi mùi vị cay đắng của rượu mà thay vào đó là mấy cốc trà sữa ngọt dịu mà gã và anh hay chia sẻ mỗi buổi quay. và quan điểm của anh là đi ngủ đúng giờ và ăn đúng bữa, trừ những hôm nào thực sự có lịch quay quá muộn nhưng anh chưa bao giờ để hải đăng phải đói hay bỏ bữa, từ đó sức khỏe của cậu được cải thiện đáng kể. 

hải đăng cũng không cần giao nộp ra tài khoản mạng xã hội của mình hay bất cứ thứ gì nữa, hoàng hùng luôn tin tưởng gã vô điều kiện. mỗi khi dẫn người yêu đi gặp bạn bè gã cũng không cần lo lắng trước sau, hoàng hùng rất nhanh đã hòa nhập được với bạn bè của gã. mẹ hương đã xoa đầu hoàng hùng cảm ơn anh thật lâu khi anh ghé thăm nhà, hoàng hùng chỉ nhẹ nhàng thỏ thẻ với mẹ gã

"cháu chỉ muốn cảm ơn mẹ của đăng và mong bác biết được rằng con trai của bác đang chăm sóc rất tốt cho con của ai đó, chữa lành và làm người ta hạnh phúc thật nhiều. mẹ của đăng đã nuôi được một người con trai thật tuyệt vời"

buổi tối hôm ấy là một trong những bữa tối hiếm hoi mà hạnh phúc nhất của hải đăng trong mấy năm gần đây. 

em xua đi cơn mưa buồn em nuôi anh trong tâm hồn

em không chơi em không đùa em yêu thôi

em cho anh thế giới đẹp em cho anh thấy hết rồi

nếu có ngã anh sẽ dìu ngay thôi

---

dựa trên một câu chuyện của bản thân nhưng tiếc là tôi không thể tìm được huỳnh hoàng hùng của đời mình 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro