Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2: Tỳ bà vũ (Mưa sơn trà)

Cái nóng tháng tư của năm nay đến sớm khác thường, mưa cũng nhiều hơn năm trước, ngày nào cũng đổ, mỗi ngày có thể đổ ba trận, chẳng lúc nào ngừng nghỉ.

Con đường cái lát đá trong huyện thành ướt nhanh, khô cũng nhanh, chẳng ảnh hưởng gì mấy, nhưng trên núi thì không như vậy, chỗ nào cũng toàn là bùn lầy, có vài chỗ trũng thành cái ao bùn, giẫm một bước có thể bắn bùn lên tận mặt.

Kẻ nào rỗi hơi lên núi trong cái thời tiết kiểu này, chắc là đầu óc có bệnh rồi.

Tỷ như mấy vị trên núi Giang Tùng chẳng hạn.

“Một lần cuối cùng thôi.” Đồng Đăng chắp tay đứng cạnh cánh cửa của chủ điện Đại Trạch tự, nhìn chòng chọc Huyền Mẫn dán một tấm tịnh y phù lên người Tiết Nhàn, “Ngày mai đừng có tới nữa, tốt xấu gì cũng phải cho ta một ngày thanh tĩnh chứ.”

Tiết Nhàn quay đầu nhìn đằng sau tấm áo mỏng của mình, vừa giơ một chân để Huyền Mẫn dán phù, vừa nói với Đồng Đăng: “Ta tới cũng đâu phải để gặp ngươi, ta tới để trông cây sơn trà của ta, chắc mấy ngày nữa là chín rồi, ta sợ ngươi tham ăn lấy trộm mất.”

(Tỳ bà hay còn gọi là cây lô quất, nhót tây, sơn trà, đầu mùa đông nở hoa trắng, mùa hạ quả chín đỏ, có vị ngọt, ăn được. Vì có hình giống cây đàn tỳ bà nên đặt tên như thế.)

Đồng Đăng cả đời hành sự khắc cẩn đoan chính, phiêu đãng thế gian nhiều năm như thế cũng chưa từng có lúc nào “tham ăn”. Tự dưng bị tổ tông này giội cho một thùng nước bẩn, quả thực là tức đến bật cười, ông quay đầu nói với Huyền Mẫn: “Con có quản hay không vậy hả?”

Huyền Mẫn: “……”

Quản được thì còn có hôm nay sao?

Huyền Mẫn từ lâu đã thờ ơ với tình cảnh này rồi, mặt hắn không đổi sắc, bị kẹp giữa hai người này nhưng vẫn giữ bộ dáng bát phong bất động, tẩy đi mấy vết bùn trên người Tiết Nhàn.

Tổ tông này đi hùng hùng hổ hổ, cũng chẳng để ý nhìn đường, lúc vào đến cổng Đại Trạch tự, bùn bắn trên áo đã đủ hợp thành một bức chim công xòe đuôi rồi, liền bị Huyền Mẫn kéo tay áo đứng ở cửa thanh lý một phen.

“Ầy, được rồi mà.” Tiết Nhàn quơ tay nhìn một vòng, “Áo ta mỏng, cứ kéo như vậy thì rách mất, hai sư đồ các ngươi sao mà để ý thế nhỉ…..”

“Chớ lộn xộn.” Huyền Mẫn nhàn nhạt nói.

Đồng Đăng đảo tay áo, quay đầu đi vào trong phòng.

Tiết Nhàn thấy mình đã sạch đến độ ngay cả một hại bụi nhỏ xíu xiu cũng không dính, chép miệng “Chậc” một tiếng. Y sợ làm uổng phí một phen khí lực của Huyền Mẫn, khi đi qua cửa còn hạ mình vén vạt áo dưới lên, nhấc chân thật cao, tránh làm bẩn y phục vừa mới tẩy sạch xong.

Huyền Mẫn đi sau một bước, không nói gì nhìn y chiếm cửa không đặt chân xuống, liền tiện tay vỗ y một cái, ý bảo y đừng có khoa chân múa tay nữa, nhanh vào trong đi.

Tiết Nhàn liếc xéo hắn: “Ngươi vỗ vào đâu đấy?”

“Hai các ngươi định đứng đó xướng kịch sao?” Đồng Đăng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đằng trước đặt một cái bàn, bên trên trải mấy tờ giấy trắng mềm, mới viết được hai chữ.

Tiết Nhàn biếng nhác đi qua, đứng bên cạnh bàn nghiêng đầu nhìn một hồi: “Lại viết chữ cho tiểu hắc bì à?” (Hắc bì là da đen í, chắc ai cũng biết :v)

Đồng Đăng “Chậc” một tiếng, nhấc bút nhìn y: “Ngươi gọi đồ đệ của ta là lừa trọc, gọi ta là hòa thượng ngốc, giờ lại gọi Vân Châu là hắc bì, có thể đứng đắn gọi người ta một lần được không hả?”

Tiết Nhàn: “Không.”

Đồng Đăng: “……”

Tiểu hắc bì trong miệng tổ tông này chính là người thủ sơn hiện tại của núi Giang Tùng. Khi cậu mới lên núi, vẫn còn là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, ngay cả đại danh cũng chưa có, cái tên Vân Châu này là Đồng Đăng đặt cho cậu.

Từ sau khi quen Đồng Đăng, mỗi ngày tuần sơn xong cậu đều đến Đại Trạch tự, có lúc thì theo Đồng Đăng học chữ, có lúc thì đun cho Đồng Đăng một ấm trà nhỏ, trò chuyện suốt cả ngày. Đồng Đăng không uống trà được, thế nhưng lại thích ngửi mùi trà.

Nhất lai nhị khứ, ngay cả Tiết Nhàn và Huyền Mẫn cũng quen luôn. (Nhất lai nhị khứ: một tới hai lui, ý nói tiếp xúc một hai lần rồi dần dần quen nhau.)

Tiết Nhàn mò mẫm trong tay áo chốc lát, lấy ra một thỏi mực thượng hảo, đặt ở trên bàn: “Ta thấy thỏi mực của ngươi sắp dùng hết nên mang cho ngươi một thỏi mới.”

Đồng Đăng cầm thỏi mực ngắm nghía một hồi, gật đầu: “Mực tốt đấy, đi trông sơn trà của ngươi đi.”

Tiết Nhàn kéo Huyền Mẫn vòng qua Phật đài, tới cửa sau của chủ điện.

Khoảng sân ngoài cửa vốn trồng không ít cây cỏ, đến mùa này xum xuê um tùm, có thể tránh nóng một chút, tiếc rằng đều bị đại hỏa năm đó đốt thành cành khô, trơ trụi trong bùn đất, trông vô cùng hoang tàn.

Năm ngoái, Tiết Nhàn cũng không biết là say rượu mụ đầu hay uống lộn thuốc mà lại nổi hứng thèm sơn trà. Sương mù quanh căn nhà trúc của bọn họ quá dày, trồng thử hai lần đều không thành công, y liền xúi giục Huyền Mẫn trồng ở Đại Trạch tự, đằng nào Đại Trạch tự cũng sắp thành sơn trang tránh nóng của hai người bọn họ rồi.

Huyền Mẫn xưa nay luôn dung túng Tiết Nhàn, lập tức đi kiếm một gốc sơn trà giống, trồng trong sân Đại Trạch tự.

Đồng Đăng lúc đó liếc mắt một cái, chỉ nói câu “Rất tốt” rồi không nói gì thêm nữa, dù sao mầm cây này quá nhỏ, đợi đến khi trưởng thành kết quả sơn trà thì cũng mất bao nhiêu thời gian rồi, hai kẻ này thích nghịch thì cứ nghịch đi.

Kết quả chuyện này không biết chạm vào cái gân nào của Vân Châu, chỉ mấy hôm sau, cậu chẳng nói chẳng rằng đến khe núi mang về ba cây sơn trà dại, là loại cành lá xum xuê che nắng, lặng lẽ trồng ở hậu viện.

Sơn trà dại rất khỏe, dù bọn họ không chăm chút nhiều nhưng vẫn phát triển tươi tốt, vừa đến mùa liền ra đầy quả, từ xanh chuyển vàng, mỗi ngày một lớn.

Đồng Đăng sống bao nhiêu năm mà chưa từng gặp tên quỷ tham ăn nào thế này, ấy vậy mà lại là chân long không thể trêu vào, còn là do đồ đệ ông dẫn về, thực đúng là nghiệt duyên.

Đồng Đăng lại cầm bút lên, đang định viết nốt đoạn này, cửa viện của Đại Trạch tự liền vang lên tiếng ken két.

Ông thở dài một hơi: Hôm nay đừng mong viết xong được rồi.

Không cần ngước lên, ông cũng biết người đi vào cửa viện là ai, song ông vẫn giương mắt nhìn qua.

Liền thấy Vân Châu khóa kỹ cửa viện từ bên trong, xoay người đi tới chủ điện. Mấy năm nay cậu trổ mã rất nhanh, cao lên như nhổ giò, trông càng cứng cỏi, tay áo mỏng xắn lên, lộ ra cánh tay phủ một tầng cơ bắp săn chắc.

Cậu kỳ thực cũng không đen, cùng lắm chỉ xem là mạch sắc thôi, vậy mà lại bị tổ tông Tiết Nhàn này gọi đen đi mấy tầng.

“Trời âm u rồi, lát nữa lại mưa.” Lúc vào cửa, Vân Châu thuận miệng oán giận một câu, tự nhiên như đi vào cửa lớn nhà mình vậy.

Đồng Đăng đáp một tiếng, lại định cầm bút lên, nhưng lần này chính ông lại dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Vân Châu, “Ngươi xách cái gì tới vậy?”

“Trà.” Vân Châu nâng vật trong tay lên cho ông xem, cười nói, “Còn có cả rượu nữa.”

Động tác lơ đãng này của cậu giống hệt một cố nhân từ rất nhiều rất nhiều năm trước, Đồng Đăng nhìn mà thoáng ngẩn ngơ, vô thức trả lời: “Lại định lừa ta uống hai ngụm sao?”

Vân Châu khom lưng đặt trà lên bàn, thuận miệng đáp: “Lừa gì chứ? Đây cũng đâu phải Thu Lộ Bạch.”

Lời này vừa thốt ra, chính cậu cũng sửng sốt, giương mắt nhìn về phía Đồng Đăng, phát hiện ông cũng đang sững sờ.

Đồng Đăng há miệng: “Ngươi…..”

Vân Châu mờ mịt một thoáng, ngập ngừng nói: “Ta cũng…… không biết vì sao mình lại nói thế.”

Đồng Đăng “À” một tiếng, cười nói: “Thôi, để trà ở đó đi, rượu cầm ra xa một chút, đừng làm vướng ta viết chữ cho ngươi.”

Vân Châu gật đầu, cậu chống mép bàn, nhìn Đồng Đăng viết vài chữ, lại nhịn không được xoa mặt hỏi: “Chữ của ta…… có tiến bộ lên chưa?”

Đồng Đăng liếc mắt nhìn cậu, lại tiếp tục hạ bút, nói: “Tiến bộ rồi, tốt xấu gì cũng từ nằm bò biến thành quỳ.”

Vân Châu: “……”

Đồng Đăng không nhìn cậu, khóe miệng lại nhoẻn cười.

Vân Châu thở dài thườn thượt, xách bầu rượu nhỏ đứng dậy, đi vòng ra cửa sau xem thử.

Tiết Nhàn đang khoanh tay tựa vào cửa, vừa dán mắt vào cây sơn trà vừa thấp giọng trò chuyện với Huyền Mẫn, thấy cậu tới, liền hất hất cằm: “Vừa rồi đang nhắc tới ngươi đấy, ngươi xách cái gì vậy? Rượu à?”

Vân Châu giơ bầu rượu trong tay về phía bọn họ: “Sớm nay ta mới kiểm tra sơn trà, chín rồi, các ngươi hái vừa đúng lúc nhắm rượu.”

Tiết Nhàn chớp chớp mắt: “Lần đầu ta nghe dùng sơn trà nhắm rượu đấy.”

Vân Châu xách bầu rượu cất ở phía sau Phật đài, chắc là cất rượu đi học chữ với Đồng Đăng rồi.

Mũi Tiết Nhàn rất thính, mùi rượu vẫn còn đó, y duỗi cổ ngửi ngửi, liền bị Huyền Mẫn nắm cằm xoay trở về: “Sơn trà thì tùy ý, rượu thì không được.”

Tiết Nhàn nghiêng người dựa vào cửa, xoay mặt hướng vào bên trong hô: “Hòa thượng, đồ đệ của ngươi phản rồi, không cho phép ta uống rượu đây này.”

Đồng Đăng đang giảng bài cho Vân Châu, chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp một câu: “Liên quan gì tới ta đâu chứ?”

Tiết Nhàn chỉ ngứa miệng nói vậy thôi, cũng chẳng trông mong ông có thể nói được câu gì tiếng người. Y quay đầu lại, vỗ vỗ mặt Huyền Mẫn, hỏi: “Sao rượu lại không được?”

Huyền Mẫn bắt lấy cổ tay y, gỡ cái móng vuốt đang giẫm mũi đạp mặt kia xuống, bình tĩnh kể tội: “Lần trước, ngươi uống một vò La Phù Xuân, kéo ta đến Thái Hành Tuyết Phong. Lại lần trước nữa, ngươi uống một vò rưỡi Trúc Diệp Thanh, lao xuống Đông Hải. Lại……”

“Đừng lại lại lại nữa.” Tiết Nhàn tức giận kéo lấy hắn, ghé sát tới gần bịt kín miệng hắn, lại xấu xa liếm một cái, sau đó trưng ra bản mặt nghiêm trang dựa vào cửa.

Huyền Mẫn: “……”

Tiết Nhàn xoay mặt hắn, giơ tay chỉ vào trong sân: “Đừng nhìn ta, nhìn đằng kia đi, mưa rơi rồi.”

Huyền Mẫn thở dài một hơi.

Bên ngoài quả thực đã bắt đầu đổ mưa.

Mưa tháng tư không mang vân lôi, nhỏ mà dày đặc, khi đổ xuống còn vang tiếng xào xạc khe khẽ, như thể toàn bộ nhân gian đều trút xuống, trầm tĩnh mà an ổn.

Hầu bàn rao hàng ở huyện thành bận bịu bày đồ trong tửu lâu, người qua lại trên đường giơ tay che mặt, phụ nữ trong sân nhà thu dọn quần áo trên giá trúc.

Tiếng gà gáy chó sủa cất lên văng vẳng trong màn mưa, còn có tiếng vó ngựa lộc cộc trên đường cái.

Phía sau Phật đài, tiếng trò chuyện của Đồng Đăng và Vân Châu thi thoảng lại loáng thoáng truyền tới, mơ hồ nghe không rõ nội dung, song cũng đơn giản chỉ là những chuyện nhỏ nhặt của nhân gian.

Huyền Mẫn liếc nhìn trái cây trong sân, Tiết Nhàn trông chừng nửa tháng nay, bấy giờ được mưa tẩy rửa, quả này quả nấy đều bóng bẩy vàng óng, tươi ngon treo đầy cành.

Ánh mắt Huyền Mẫn di chuyển, khoảnh khắc nhìn đến gương mặt Tiết Nhàn, Tiết Nhàn đang nhoẻn miệng cười.

Huyền Mẫn nhìn một hồi, rũ mắt cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.

Ngày đẹp nhất của nhân gian có lẽ chính là như vậy…..

Tỳ bà tế vũ, thịnh thế thái bình. (Sơn trà mưa phùn, thịnh thế thái bình)

— Đồng Tiền Kham Thế • Phiên ngoại toàn quyển hoàn —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro