Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1: Tế thiên đài (Đài tế trời)

Niên hiệu Thiên Hi kéo dài tròn sáu mươi năm, cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Hoàng đế già đăng cơ, đổi niên hiệu thành Vĩnh An.

Đông chí năm Vĩnh An thứ nhất, tân đế theo lệ thường lên núi Thái Sơn tế trời.

Đội ngũ trừ tà dài dằng dặc, ba ngàn chấn tử mang mặt nạ thú văn khoa trương, mặc y bào tuyết trắng rộng rãi, cưỡi đại mã màu táo cao lớn đi ngang qua đường cái của các thành trấn, tiếng chuông đồng leng keng leng keng, khẽ vang khắp con đường.

Bách tính ven đường sợ quấy nhiễu thiên thời, đều đồng loạt quỳ lạy, duy chỉ có một đứa bé đang đứng đan tay ở trước hàng người quỳ mọp. Nó ngơ ngẩn nhìn quanh một lượt, dường như không tìm được người nhà mình đâu cả, miệng méo xệch bắt đầu khóc, tiếng khóc nức nở xen giữa tiếng vó ngựa lộc cộc, vang lên vô cùng rõ ràng.

Bách tính cúi đầu vừa lo vừa sợ, cảm thấy mạng của đứa trẻ này có lẽ chẳng kéo dài được lâu nữa rồi, có người len lén vươn tay định kéo nó, nhưng vì cách quá xa nên chỉ với được khoảng không.

Đứa bé tuổi còn nhỏ, khóc một hồi liền lảo đảo, khuôn mặt ngửa lên còn thân mình thì đứng không vững, sợ rằng loạng choạng đi thêm hai bước nữa, sẽ đụng vào đội trừ tà.

“Ối? Cẩn thận!” Có vài chấn tử trong đoàn kéo dây cương, vó ngựa sát sao sượt tránh qua áo đứa bé, thương tổn thì không có, nhưng lại khiến đứa bé bị kinh sợ, khóc àng thương tâm hơn.

Mắt thấy đứa bé hoảng hốt chạy loạn, sắp va vào chân một con ngựa, một bóng trắng không biết từ đâu xuất hiện, vô thanh vô tức hạ xuống đất.

Ót đứa bé chạm vào một mảng mây tuyết, được một bàn tay ấm áp đỡ lấy trán, nhất thời quên cả khóc, ngơ ngác ngẩng mặt lên.

Đó là một vị tăng nhân vóc người rất cao, mang mặt nạ bằng bạc khác với các chấn tử. Từ góc độ của đứa bé, cho dù ngẩng mặt, cũng chỉ thấy được chiếc cằm thon gầy đẹp đẽ của hắn.

Song trẻ con tóc để chỏm sao hiểu được thế nào là đẹp hay xấu, tầm mắt nó rất nhanh bị một nơi khác hấp dẫn —— Trong tay áo rộng rãi màu trắng, có một đoạn dây đen rủ xuống.

Có điều sợi dây này như thể đang sống vậy, nó uể oải ló đầu ra, mặt đối mặt với đứa bé, rồi lại lủi vào trong tay áo, không thấy đâu nữa.

Đứa bé bỗng trở nên ngoan ngoãn, mặc cho bàn tay tăng nhân vỗ nhẹ sau ót mình, mang nó vào trong đám người.

Bách tính quỳ ở ngoài cùng đều cúi đầu, chỉ thấy một góc áo trắng, còn tưởng là vị chấn tử nào trong đoàn phát thiện tâm. Trong đó có một kẻ lớn gan nhịn không được hơi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện vị kia không phải chấn tử nho nhỏ.

Mãi đến khi đội ngũ trừ tà lại lần nữa khởi hành, đi thật xa không thấy đâu nữa, kẻ lớn gan kia vẫn còn run rẩy.

Hắn run lẩy bẩy thở ra một hơi, ngây ngốc nói: “Đó là….. quốc sư……”

Mà đứa bé kia thì vỗ tay, cười tít mắt nhìn về phía đội trừ tà đã đi xa, cất tiếng bi bô: “Rắn….. Rắn!”

Người vừa xuống ngựa không phải ai khác, chính là Huyền Mẫn.

Mấy năm nay hắn có ý định rút khỏi triều đình, hư hóa vị trí quốc sư, sự vụ trong Thái Thường tự đa phần là do Thái Bốc phụ trách. Cô nương này vừa có linh tính vừa có chủ ý, xử lý sự vụ trên dưới Thái Thường tự đâu vào đấy, dần dần có thể một mình đảm đương việc trong triều, mấy năm nay lại càng như vậy. Số lần Huyền Mẫn lộ diện với tư cách quốc sư càng lúc càng ít, tính kỹ ra thì cũng chỉ có lễ tế trời trên núi Thái Sơn mỗi năm một lần.

Song năm này qua năm khác, một người trưởng thành từ từ già đi, ngay cả Thái Bốc bản thân mang chút linh tính cũng đã chu nhan từ kính, Huyền Mẫn lại chẳng hề thay đổi. Để tránh phiền phức, mỗi lần ra mặt, hắn đều mang mặt nạ.

(Chu nhan từ kính: xuất phát từ câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy, nghĩa là người từ từ già đi, không còn thanh xuân của ngày xưa nữa.)

Nhưng mặt nạ chỉ có thể che dung mạo, các chấn tử cưỡi ngựa đi phía sau liếc nhìn bóng lưng trẻ trung cao ngất, mười năm vẫn như một ngày của hắn, đều cảm thấy vừa kính vừa sợ, không dám đụng chạm cũng chẳng dám tới gần.

Đương nhiên, vẫn luôn có kẻ mặt dày chẳng thèm để ý, không chỉ dám tới gần, mà còn dám dùng tay chân bám lên người hắn, xem hắn như tọa kỵ……

Tỷ như cái vị đang quấn lấy cổ tay hắn chẳng hạn.

“Để xử lý tình thế cho ngươi, ta ngay cả mặt rồng cũng không cần đây này.” Thanh âm buồn bực của Tiết Nhàn vang lên dưới lớp áo, nghe hơi ồm ồm.

“Sao vậy?” Bàn tay nắm dây cương của Huyền Mẫn vững vàng đặt trên lưng ngựa, thuận miệng đáp một câu.

Vừa dứt lời, liền cảm thấy thứ quấn trên cổ tay mình “vọt” thẳng lên cổ, cựa loạn xà ngầu, tiếp đó tay áo trắng toát liền lồi lên, một cái đầu rồng to chưa bằng ngón út liền ló ra, ngửa mặt trừng hắn.

Được có một đoạn nhỏ như sợi dây, lại còn xử lý tình thế cơ…..

Huyền Mẫn liếc mắt nhìn y một thoáng, rồi lại nhìn về con đường phía trước, tiện tay dùng ngón cái gẩy gẩy cái đầu rồng: “Tình thế giải quyết xong rồi, nghỉ tiếp đi.”

Tiết Nhàn vẫn thò đầu cáo trạng: “Đừng có động vào đầu ta, ta bảo này, khi đi qua cái trấn lúc nãy ấy, đứa nhóc được ngươi đỡ ở ven đường nhìn thấy ta rồi.”

Huyền Mẫn “Ừm” một tiếng, ý bảo y nói tiếp.

“Đội ngũ của các ngươi vừa mới đi, đứa nhóc kia liền gọi ta là “Rắn”.”

Huyền Mẫn liếc nhìn đoạn dây nhỏ xíu kia, nhàn nhạt đáp: “Đúng thật…..”

Chữ tiếp theo còn chưa nói ra khỏi miệng, Tiết Nhàn đã há miệng uy hiếp, lộ ra răng nanh, định cắn ngón tay Huyền Mẫn. Huyền Mẫn buông mắt nhìn hai cái răng nanh to không bằng hạt gạo của y, bình tĩnh nói: “Không giống rắn, thu về đi, đừng cắn loạn.”

Cẩn thận cắn gãy răng bây giờ.

“Ngươi chọc tức ta.” Tiết Nhàn tức giận dùng răng nanh cọ xát ngón út hắn, hàm hồ nói, “Nếu tức quá, cẩn thận ta biến lớn ngay tại chỗ đấy.”

“Nhóm chấn tử sợ là sẽ đắc đạo, quỳ rạp xuống tại chỗ luôn đấy.” Một giọng nữ nhỏ nhẹ nói xen vào.

Người tiếp lời là Thái Bốc.

Hiện tại nàng là người chấp chưởng thực sự của Thái Thường tự, theo quy củ tế trời truyền từ xưa, nàng là người duy nhất có thể cưỡi ngựa đồng hành với quốc sư, đương nhiên, đồng hành này không phải là một người đầu ngựa một người cuối ngựa, mà chỉ là đi sau nửa con ngựa thôi.

Huyền Mẫn thì chẳng để ý đến cái quy củ đó lắm, nhưng Thái Bốc vẫn luôn tuân thủ.

Cuộc đời nàng kể ra mười năm, nói dài thì không dài, thưở nhỏ mang lòng ngưỡng mộ quốc sư, về sau thì phần nhiều là kính sợ, mười năm mông lung, từ lâu đã chẳng nhận rõ, mà nàng cũng chẳng muốn nhận.

Điều may mắn duy nhất là, năm đó hai vị quốc sư đối chiến nhau, người nàng chọn cống hiến ở phút cuối, chính là vị ban đầu dẫn nàng về Thái Thường tự, cũng xem như không phụ sơ tâm.

Mấy năm này, nàng xem như là người trong triều đình có liên hệ nhiều nhất với Huyền Mẫn, bởi vậy cũng từng nhìn thấy chân thân của Tiết Nhàn.

Mới đầu nàng thực sự là lần nào cũng nhũn gối, xuất phát từ bản năng mà sinh lòng kính sợ với chân long, trải qua mấy bận bị Tiết Nhàn trêu ghẹo, nàng cũng quen dần một chút, lại về sau, thỉnh thoảng cũng có thể trò chuyện đôi câu giống như bằng hữu bình thường.

Tiết Nhàn theo lời nàng nói mà nghĩ đến cảnh tượng ba ngàn chấn tử áo trắng quỳ mọp xuống đất dập đầu với mình, nhất thời quấn chặt cổ tay Huyền Mẫn rùng mình một cái: “Ta nói chứ, nếu lập thêm một cái bài vị nữa thì đúng là áo trắng đưa tang y như hoàng đế băng hà.”

Thái Bốc vô thức quay đầu liếc nhìn ngự liễn phía sau đội trừ tà: Lời này phải đáp thế nào mới không bị mất đầu đây? (Ngự liễn: xe cho ông vua ngồi đó)

Huyền Mẫn lắc lắc đầu, trực tiếp dùng ngón tay vén tay áo, che tổ tông chẳng biết giữ mồm giữ miệng này lại.

Tiết Nhàn ở dưới lớp vải bị ép thành một đường thẳng tưng: “Ngươi tạo phản rồi!”

Thái Bốc: “……”

Cả đời này nàng chưa bao giờ tưởng tượng còn có người có thể nói với quốc sư như thế.

Đội trừ tà lộc cộc men theo sơn đạo quanh co, kỳ thực mỗi lần lên núi Thái Sơn tế trời, Tiết Nhàn sẽ chẳng đi theo như vậy đâu. Y đa phần đều biếng nhác ngâm mình trong suối nước nóng phía sau trúc lâu, hoặc là dạo chơi ven bờ Nam Hải một chuyến, rải một ít mưa. Khi nào áng chừng nghi thức tế trời kết thúc rồi, lại lanh lẹ chạy đến chân núi Thái Sơn đón Huyền Mẫn về.

Lần này sở dĩ đi cùng, đều bởi đây sẽ là lần cuối của Huyền Mẫn.

“Đại điển tế trời lần này kết thúc, quốc sư thật sự dự định từ chức sao?” Thái Bốc nhịn không được lại hỏi lần nữa.

Những người nàng thấy trong triều, đa phần đều than trách năm tháng quá vội vàng, tuổi lớn rồi có lòng mà lực chẳng đủ, hận không thể kéo dài mệnh thêm mấy năm nữa, ngay cả quốc sư Tổ Hoằng trước đây cũng mang tâm tư ấy, mà Huyền Mẫn lại không như thế.

“Ngài rõ ràng….. còn trẻ như vậy mà.” Thái Bốc nhẹ giọng nói.

Tiết Nhàn cũng thầm ghẹo một câu trong lòng: Đúng vậy đấy, da mỏng thịt mềm.

Đương nhiên, Thái Bốc không nghe được câu đùa này. Nhưng nhờ “đồng thọ cùng chân long”, Huyền Mẫn cũng biết được đại khái, thế là bàn tay trong áo của hắn búng một phát không nặng không nhẹ vào cái đuôi mảnh dẻ của chân long.

Tiết Nhàn “Chậc” một tiếng, quay đầu quấn cái mũi đuôi vướng víu của mình lên ngón tay Huyền Mẫn, tránh trúng phải độc thủ lần nữa. Bên này đang làm trò gì, Thái Bốc tất nhiên không biết được, nàng chỉ phát hiện Huyền Mẫn lơ đãng một thoáng, liền theo ánh mắt hắn nhìn vào tay áo, ngoại trừ chân long bên trong đang sột sà sột soạt thì chẳng thấy gì nữa cả.

Ngay khi nàng cho rằng sẽ không nhận được bất cứ câu trả lời nào, Huyền Mẫn lại lên tiếng.

Hắn kéo dây cương, điều khiển ngựa rẽ vào khúc sơn đạo trong cùng, rồi sau đó quay đầu liếc nhìn đoàn người hộ vệ trùng điệp, nhàn nhạt trở lời Thái Bốc: “Lần đầu tiên ta đến Thái Sơn tế trời, là năm Thiên Hi thứ nhất…..”

Năm ấy cũng là năm tân đế đăng cơ, muôn phần long trọng, chỉ mới chớp mắt, lại lần nữa lên Thái Sơn, tân đế năm xưa nay đã say ngủ dưới đất sâu.

Sáu mươi năm, một giáp của nhân gian cũng trôi qua như vậy, hắn ở triều đình nghênh đón rồi lại tiễn đưa trọn một đời người, cũng coi như đến nơi đến chốn, tiếp tục chiếm giữ cái hư vị này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Huống chi, có một vài việc, chẳng cần đến cái danh “Quốc sư” này vẫn làm được.

Mọi người cũng không phải lần đầu đến Thái Sơn, trên đỉnh núi có đình nghỉ riêng cho xe ngựa và ngự liễn, cũng có đài tế rộng rãi trang nghiêm. Nghi thức tế trời lưu truyền đến nay đã trăm ngàn năm, mọi người cũng đã thuộc nằm lòng.

Ngày đông chí thế này, âm cực thịnh, dương khí mới sinh. Giờ lành vừa đến, Huyền Mẫn phủ thêm một tấm áo cà sa đỏ tươi, rửa tay dâng hương, một nén kính thiên, một nén kính địa, một nén kính chúng sinh tứ phương.

Sau đó hắn liền ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở đài tế, cà sa trải rộng, nhắm mắt tụng kinh.

Tiết Nhàn từng vài lần lĩnh giáo Huyền Mẫn niệm kinh, không giống đám hòa thượng khác ong ong suốt ngày suốt đêm, hắn lại chỉ niệm ít ỏi vài câu.

Tiết Nhàn vốn tưởng rằng lễ tế trời sẽ dài hơn một chút cơ, không ngờ Huyền Mẫn quả thực chỉ niệm ba câu. Tiếp đó, Thái Bốc liền thay hắn chủ trì lễ tế trời.

“Sắp bắt đầu nhảy đại thần rồi sao?” Tiết Nhàn thò đầu khỏi tay áo, dáo dác nhìn xung quanh, dáng vẻ hứng thú bừng bừng.

dt.jpg

(Nhảy đại thần là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, được xem như một phương thức kết nối giữa người sống và người chết. (Cái này từng chú thích rồi :v))

Huyền Mẫn: “…..”

May mà tổ tông này vốn là thần vật, thậm chí còn là một trong những đối tượng phải quỳ lạy trong đại điển tế trời, bằng không người ngoài mà nghe được lời này, cái đầu rắn….. rồng to bằng ngón cái của y phỏng chừng chẳng giữ được mất.

Tiết Nhàn thấy Thái Bốc quấn xong dây lưng, ba ngàn chấn tử cũng đã lên đài tế, liền nghiêng đầu liếc quốc sư nhà mình một cái: “Chẳng lẽ là quốc sư ngươi đi nhảy đại thần?”

Huyền Mẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ người ngoài không tới gần được, chân long tí hon này có nghịch thế nào thì người ta cũng không thấy, cho nên y càng chẳng kiêng nể gì, cả mũi đuôi cũng thò ra rồi.

“Tên trời đánh thánh đâm nào dám lừa ta là trong lễ tế trời, cả quốc sư cũng phải lên sân khấu?”

Huyền Mẫn im lặng ngẫm lại, đâu phải hắn lừa.

“Là ai nhỉ?” Tiết Nhàn hồi tưởng lại, rồi “À” một tiếng, “Nhớ ra rồi, là tên mọt sách Giang Thế Ninh năm đó nói bậy nói bạ, ta tưởng hắn đọc đủ thứ thi thư, sẽ không tin mấy chuyện quỷ quái chứ.”

Huyền Mẫn bình tĩnh nhắc nhở: “Bản thân hắn chính là quỷ.”

Tiết Nhàn: “…..”

“Được rồi, người cũng vãng sinh rồi, tha cho hắn đi.” Tiết Nhàn tỏ vẻ tiếc nuối, “Ta theo tới đây là vì muốn thấy ngươi nhảy đại thần mà…..”

Ngoài miệng mặc dù nói thế, song y ngẫm nghĩ một hồi, với phong cách hành sự luôn nhanh gọn của Huyền Mẫn, nếu bắt hắn phải nhảy thật, đảm bảo hắn chỉ cần nói một câu là có thể khiến đại điển tế trời này kết thúc, khiến tiểu hoàng đế kia tức đến tắt thở luôn cũng nên.

Kỳ thực Tiết Nhàn không biết là, năm đó khi Tổ Hoằng vẫn còn, đội ngũ trừ tà quả thực do Tổ Hoằng tự mình lĩnh thủ. Có điều sau này đổi thành Huyền Mẫn, hắn chỉ tụng kinh bảo hộ thôi.

Tiết Nhàn tự nghĩ một chốc rồi liền thông suốt, cảm thấy đều là diễn trò, xem ai nhảy mà chả là nhảy. Cho nên y điều chỉnh tư thế lại một phen, nằm liệt trên mu bàn tay Huyền Mẫn, lẩm bẩm: “Quên đi, xem Thái Bốc cô nương nhảy cũng được, ta quả thực chưa từng chân chính xem đại điển tế trời kiểu này bao giờ.”

Y nói lời này, nếu để người khác hay thậm chí chính Thái Bốc nghe được, đều sẽ phải sững sờ một thoáng. Nhưng Huyền Mẫn nghe thì lại thấy bình thường.

Mặc dù Thái Bốc đã sớm trôi qua cái tuổi đôi tám xuân thì, nhưng đối với người có thọ mệnh kéo dài vô tận như Tiết Nhàn và Huyền Mẫn, nàng vẫn chỉ là một cô nương không lớn.

Song giữa lúc Thái Bốc nhận lấy mặt nạ thú văn mà chấn tử dâng lên, định đến đài trừ tà, Huyền Mẫn bỗng vươn tay che mắt Tiết Nhàn lại.

Bàn tay Huyền Mẫn ấm áp mà to lớn, Tiết Nhàn bây giờ lại mang hình dáng tí hon, nói là che mắt, kỳ thực một bàn tay có thể che khuất hết cả y rồi.

Tiết Nhàn “Chậc” một tiếng, “Đúng lúc quan trọng ngươi lại che đầu ta làm gì? Chẳng lẽ lại nổi cái bệnh hẹp hòi, không cho ta xem cô nương người ta múa sao?”

Huyền Mẫn: “…..”

Không nói thì không nói, bàn tay hắn cũng chẳng rút về, vẫn che khuất tầm mắt Tiết Nhàn.

Tiết Nhàn phát bực, lại có chút không cam lòng, liền lắc đầu vẫy đuôi bám vào lòng bàn tay hắn bò lên trên, khi đã sắp ló đầu ra khỏi mé bàn tay hắn, thì lại bị một cái tay khác của Huyền Mẫn che lại.

Tiết Nhàn: “…..” Xem ra đúng là muốn tạo phản rồi.

“Ngươi mà còn che nữa thì cẩn thận ta biến thành người đấy.” Tiết Nhàn uy hiếp nửa thật nửa giả, “Nếu như bọn họ đang nhảy đại thần giữa chừng, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên người quốc sư có thêm một người, sợ là chẳng qua khỏi hôm nay đâu, thật là không ổn chút nào.”

Tất nhiên, tổ tông này mặc dù thích càn quấy, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không phân rõ nặng nhẹ, uy hiếp kiểu này chẳng qua là nói ngoài miệng thôi, y đương nhiên sẽ không làm thật.

Cho nên y nháo một hồi, thấy Huyền Mẫn vẫn không thu tay, y cũng chẳng kiên trì nữa. Dù sao y cũng không thực sự muốn xem cái tuồng kịch trừ tà gì gì đó, chẳng qua là mượn cơ hội trêu ghẹo vị quốc sư đại nhân đang ngồi nghiêm chỉnh thôi.

Cái gọi là nghi thức tế trời thực ra vô cùng khô khan, làm lễ trừ tà xong, liền đến phần tụng đức thiên tử rõ rườm rà. Bao nhiêu đức hạnh và ước nguyện trong năm nay đều phải lải nhải với thiên địa một lần.

Người của Thái Thường tự và các quan lại đi theo sớm đã quen rồi, tuy rằng nghe cả ngày song cũng chẳng tỏ vẻ gì là không thoải mái cả.

Nhưng Tiết Nhàn lại là lần đầu tiên gặp phải.

Huyền Mẫn ngồi trên bồ đoàn đả tọa được nửa chừng, chợt cảm giác con rồng nhí nào đó đang quấn trên cổ tay buông lỏng ra, rớt bịch một cái xuống vạt áo hắn.

Hắn rũ mắt nhìn, nhất thời cạn lời: “……”

Trên đài tế, tân đế đúng lúc đang đọc đến ân đức ban mây ban mưa của long quân, cầu mong năm mới vẫn mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa. Mà cái vị chân long tổ tông ngài đang khẩn cầu thì đã nằm chềnh ềnh trên tay áo Huyền Mẫn ngủ như chết.

Hay cho một đại điển tế trời trọn vẹn.

Các chấn tử bắt đầu rung chuông, đội ngũ trừ tà men theo sơn đạo quay trở về. Đường cái bằng phẳng, cước trình nhanh hơn một chút, chỉ nửa ngày là về đến kinh thành. Mà Huyền Mẫn khi tới huyện thành dưới chân núi thì đã tách khỏi đội. Bọn họ đi hướng Bắc, Huyền Mẫn thì đi hướng Nam.

Tiết Nhàn vẫn ngủ say chưa tỉnh, bước chân Huyền Mẫn cũng chẳng gấp gáp.

Hắn cởi áo cà sa và mặt nạ bạc, không nhanh không chậm xuyên qua trấn, ngoại trừ tiền đồng bên hông thi thoảng khẽ vang thì gần như là vô thanh vô tức, đương nhiên cũng không đánh thức người nào đó đang chợp mắt.

Tuy nhiên hắn không quấy nhiễu thì cũng sẽ có âm thanh khác quấy nhiễu —— Một đường đi tới, phố xá chung quanh đều vô cùng nhộn nhịp, chỉ riêng chợ đã gặp ba cái rồi.

Ngày đông chí này, với triều đình là dịp quan trọng, cần tế trời. Với dân gian cũng là ngày đặc biệt, việc cần cúng bái cũng nhiều hơn một chút. Đến vùng An Khánh lại càng náo nhiệt thấy rõ.

Có lẽ là năm xưa, Tiết Nhàn từng hiển lộ chân thân ở huyện thành vùng An Khánh này, nên bách tính nơi đây liền xây không ít miếu long vương ở ven sông. Ngày đông chí, mỗi khi đại điển tế trời kết thúc, trước miếu long vương lại đông như trẩy hội.

Đây vốn là chuyện tốt, nhưng với bản thân Tiết Nhàn thì lại có hơi bất tiện —— Miếu long vương hương khói thịnh vượng, quanh thân y liền bắt đầu tỏa khói xanh.

Lúc nãy Tiết Nhàn ngủ gật trong lòng bàn tay Huyền Mẫn, giờ liền bị khói của mình hun đến tỉnh cả ngủ.

Tiết Nhàn ngửa mặt vểnh đuôi ưỡn ra một chút, đang tự mình ghét bỏ mình thì liền bị một phiên chợ trải dài cách đó không xa hấp dẫn sự chú ý.

“Tìm một cái ngõ lặng gió, thả ta xuống.” Tiết Nhàn vùng dậy như xác chết, mở miệng sai bảo.

“Sao vậy?” Huyền Mẫn liếc nhìn con phố dài kia, lòng hiểu ra phần nào, nhưng vẫn định hỏi, “Không ngại chính mình bốc khói nữa à?”

“Trấn này toàn khói lửa và mùi nhang đèn, ai có thể ghét bỏ ai chứ?” Tiết Nhàn nói, “Ta ngửi loáng thoáng thấy mùi khiếu hoa kê, để ta biến thành người.”

(Khiếu hoa kê (Gà ăn mày) là một món ăn nổi tiếng của vùng Giang Tô, nấu bằng cách dùng bùn đất và lá sen bọc lại.)

Huyền Mẫn: “…..”

Lát sau, Tiết Nhàn một thân hắc ý sóng vai cùng Huyền Mẫn đi vào trong phố.

Tổ tông này mặc dù thích ăn nhưng cũng khá là chú ý —— Không ăn ở trên đường. Có lẽ vì sợ giữa ban ngày ban mặt, cái sự tham ăn của y sẽ hù dọa người ta.

Bởi vì đèn nhang ở miếu long vương, nên quanh thân y luôn có một tầng sương mỏng lượn lờ, cũng may mấy quầy hàng ở con phố này đều tỏa hương thức ăn, giúp y che giấu được bảy phần, không đến nỗi khiến người ta nhìn ra dị thường.

Long vương có một cái túi không đáy, có thể giấu kim châu nhỏ dùng mãi chẳng hết, cũng có thể cất một núi đồ ăn y mua —— Từ đầu đường đến cuối đường, phàm là món nào có thịt y đều mua một phần, còn không quên chuẩn bị một ít đồ chay cho Huyền Mẫn. Mua mãi mua mãi mà hai tay y vẫn trống không, nhãn nhã tản bộ.

Ngay lúc y lại định bỏ tiền ra mua món không biết là thứ mấy, Huyền Mẫn bỗng mở tay đưa về phía y.

Tiết Nhàn nắm viên kim châu nhỏ ngây ra: “Chi vậy?”

Y vô thức bỏ viên kim châu vào lòng bàn tay Huyền Mẫn, nhưng nghĩ rồi lại thấy không đúng. Huyền Mẫn có bao giờ muốn tiền của y đâu?

Lại nhìn cái nữa, quả nhiên Huyền Mẫn không nhận lấy kim châu, mà mở bàn tay hướng về phía y, nói: “Biến nhỏ lại đi.”

Tiết Nhàn khó hiểu: “Sao thế? Trong tay chẳng có gì chơi nên không thoải mái à?”

“Ta áng chừng một chút, xem ngươi có nặng không.” Nói đoạn, Huyền Mẫn nhàn nhạt liếc nhìn hông y, theo lý mà nói thì cái túi không đáy kia hẳn là ở đó.

Tiết Nhàn: “…..”

Ngón tay y lật lại, kim châu liền chẳng thấy bóng dáng, sau đó nẻ một cái vào tay Huyền Mẫn, tức tối nói: “Cút đi! Quanh co lòng vòng như thế, hóa ra là chê ta ăn nhiều.”

“Chỉ là lo ngươi lại trầm long nhập hải lần nữa thôi.” (Trầm long nhập hải: rồng chìm xuống biển, cũng có thể hiểu là rồng nặng chìm biển :v)

“Thoải mái đi, có chìm xuống biển thì nhất định cũng không thể thiếu cái đệm lưng nhà ngươi đâu.” Tiết Nhàn tiện tay dùng ngón trỏ gãi gãi cằm Huyền Mẫn, thong thả xoay người bước đi.

Y dạo chơi trên phố như công tử bột, rảo bước không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại dừng chân trước một quầy hàng, biếng nhác vươn tay lật xem một chút. Mấy món đồ cổ quái hoa hòe hoa sói này nhờ ngón tay thon gầy trắng nõn của y mà cũng đẹp thêm ba phần.

Có mấy lần y tâm huyết dâng trào, muốn mua mấy món đồ chơi hiếm lạ, khi quay đầu hỏi Huyền Mẫn, lại phát hiệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro