Phần Không Tên 123
Ngọn đèn dầu huy hoàng nhất trong đại sảnh bữa tối – Voldermort – đang thảnh thơi dùng cơm ở chỗ ngồi của giáo viên, ngồi cạnh là giáo sư Flitwick nho nhã đang nói về sự xuất hiện và biến mất của pháp thuật, khoái trá nhấp một ngụm rượu đỏ, ánh mắt mỉm cười liếc vè phía học sinh bên dưới, rất nhanh nhìn thấy người kia đang ngồi trên bàn cơm nhà Slytherine – mái tóc màu bạc của cô rất dễ nhận ra.
Cô bé kia mang bộ dạng ủ rũ, giống như chưa ăn gì hết, từ đầu tới cuối đều chỉ cầm chén nước bí đỏ uống mấy hớp, nghe nói buổi chiều trong tiết thảo dược học của giáo sư Sprout cô được khen ngợi, điều này cũng không thể hòa hoãn tình hình, xem ra đả kích trong tiết học phòng chống nghệ thuật hắc ám quả nhiên là quá lớn.
Hiện tại, trong trường đều đồn đãi, giáo sư Gaunt người nổi tiếng tôn trong chủ nghĩa giáo dục tinh anh không thích học sinh sức khỏe yếu Abigail Green
Thấy cô như vậy hắn cũng có chút đau lòng, được rồi, sự tình thực sự cũng không phải như vậy.
Hắn cho tới bây giờ cũng không yên tâm ở Abigail, nhất là vấn đề yêu đương.
Ở thời kỳ trưởng thành, những thiếu nam, thiếu nữ hằng năm ở chung trong một sân trường khép kín, ngoại trừ học tập và Quidditch, không nói chuyện yêu đương thì sao hết được thời gian? Bất luận là vì phát tiết hormone trưởng thành hay vì chuyện kết hôn tương lai, những người lớn tuổi ở Hogwart đều có đầy đủ lý do để yêu đương, các giáo viên cũng trên cơ bản là ngầm đồng ý, giống như tham gia O.W.Ls và N.E.W.T vậy.
Trên thực tế, không ít học sinh đều là cầm tay nhau cùng tốt nghiệp, chân trước vừa rời Hogwart, chân sau liền tiến vào lễ đường, chuyện này cũng là chuyện thường ở những nước trên thế giới, trên phương diện quan niệm, phù thủy thuần huyết và hỗ huyết không có sự khác nhau.
Thời điểm vừa mới quen biết Abigail, hắn không nghĩ nhiều như vậy, nhưng dục vọng muốn giữ lấy Abigail của hắn ngày càng mạnh, mỗi khi hắn nhìn thấy mấy tên tiểu tử đảo qua đảo lại bên người cô, hắn liền thấy ghê tởm như thấy ruồi bọ.
Hắn chính là học sinh xuất sắc nhất một thời, sao không biết một cô gái xinh đẹp lại là thuần huyết ở trong trường sẽ có vị trí như nào, cho dù cô cũng tự kiểm điểm, cũng không lôi kéo quá nhiều người theo đuổi.
Bất quá hoàn hảo là, Lucius xuất hiện kịp thời, hắn vô cùng thông minh, sâu sắc nhận ra quan hệ của hắn và Abigail, sau đó lại cực kỳ thông minh đảm đương trách nhiệm cung cấp tin tức, căn cứ vào sự quan sát và báo cáo của Lucius, hắn cơ bản có thể thở phào...
Ngoại trừ một tên nam sinh diện mạo không đẹp, tính tình cổ quái nhà Slytherine, những sự theo đuổi của những nam sinh khác cô đều coi như không thấy, cô giống như gần gũi nhưng lại xa cách, giống như du hồn sống trong thế giới của chính mình, mà căn cứ theo Malfoy ám chỉ, hắn rất tin quan hệ của Abigail và cái tên nam sinh cổ quái kia cũng chỉ là bình thường, vẫn tràn ngập sự đồng tình hơn tình cảm.
Hắn yên tâm.
Đương nhiên, khi đó hắn tự tin như vậy, cũng bởi vì hắn tự nhận là đã đem Abigail nắm trong lòng bàn tay, chỉ cảm giống những người khác, trung tâm thế giới của Abigail chính là hắn.
Nhưng mà, sự thay đổi bất ngờ, biến cố đột nhiên xuất hiện phủ định hoàn toàn suy nghĩ của hắn, cô đã lừa hắn. Sự tính toán nhỏ nhặt của cô, sự quyết liệt của cô, sự giảo hoạt và lạnh lùng của cô, ... còn có , tình cảm chôn sâu trong lòng của cô.
Ngay từ đầu, hắn phẫn nộ, oán hận, nổi giận lôi đình, tàn bạo muốn giết hết mọi người, nhưng sau khi chậm rãi tỉnh táo lại, sự cô đơn và lạnh lẽo điên cuồng vây lấy hắn, hắn muốn buông lại không bỏ xuống được, muốn quên đi lại không quên được, nghĩ muốn từ bỏ người hắn xem như sinh mạng rồi lại không thể, lúc này hắn nhận ra, hắn yêu cô hơn so với tưởng tượng của bản thân.
Hắn lần đầu tiên trong đời muốn tìm hiểu một người khác, không mang theo chút toan tính lợi ích gì, hắn nhận ra nhược điểm của người đó, nhưng lại không có ý xem thường. Abigail bởi vì tâm lý lo lắng sợ bị thương tổn mà trốn tránh, loại tâm lý ích kỷ mà giảo hoạt này, hắn hoàn toàn có thể lý giải được, bởi vì chính hắn cũng là con người như vậy.
Bản tính hắn kiên định, quả quyết, khi đặt ra mục tiêu thì sẽ thực hiện, bị đánh thì sẽ trả thù, nếu Merlin phù hộ cô không chết, vậy hắn liền quyết không thể buông tha cô.
Giống như một con rắn ẩn núp trong đầm lầy, hắn cẩn thận lên kế hoạch, cẩn thận thi hành, thành công đem cô nhốt trong Hogwart, khiến cô rời xa gia đình và những sự quấy nhiễu khác, lại như ý nguyện được làm giáo sư trong Hogwart, thật sự là rất hoàn mỹ, đúng vậy... Hắn vừa mới cao hứng còn chưa đầy hai phút, thì loại phiền phức mới lại xuất hiện.
Đầu tiên, hắn cơ bản là không lo việc cái tên nam sinh keo kiệt kia, vốn hắn quan hệ giữa hắn(Snape) và Abigail cũng không hoàn toàn có tình cảm. Nếu như thân phận của hắn không phải là người dư thừa trong thế hệ này (ý nói số học sinh ban đầu của Slytherine là số lẻ, lẻ ra Snape), thì hắn(Voldermort) tin rằng Abigail sẽ không cùng tổ với Snape.
Ngạc nhiên hơn nữa, hắn thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng.
Hắn đột nhiên ý thức được, Abigail vốn cũng không quá thâm tình với hắn. Thậm chí cũng chưa từng thề non hẹn biển, về phần việc muốn cùng sống cùng chết, hay những hành động có yêu cầu quá cao này, cái cô bé bạc tình kia chắc chắn nghĩ cùng chưa từng nghĩ qua.
Hắn chỉ có thể rất không cam tâm thừa nhận, Abigail là một người thuộc loại bảo thủ, mà hắn lại là một người thuộc loại mạo hiểm, tuy rằng có sự đáp lại, nhưng từ đầu đã không được coi trọng, trước mắt là bởi vì bị cưỡng chế vào khuôn khổ, cô đành phải không nề hà gì, nhưng nếu như có cơ hội, cô sẽ lập tức nhảy ra ngay, như vậy hắn lại phải làm lại lần nữa.
Hít sau lần thứ một trăm lẻ ba, hắn cắn răng nhận ra sự thật tàn khốc, được rồi, nếu như trong quá khứ hắn không hiểu tình thế, khinh địch, vậy hiện tại hắn càng phải chú ý.
Sau khi vất vả giải quyết được cái tên nam sinh quái gở kia, hắn đột nhiên lại muốn biết, một nữ sinh xinh đẹp sao lại quen một tên quái thai?
Làm người ta hận nhất chính là, cái tên huynh trưởng nhà Slytherine hiện giờ, rõ ràng là đầu óc heo, lại còn dám đến dẫn mỗi? thật sự là không biết sống chết, Slytherine đúng là thế hệ sau lại càng kém hơn thế hệ trước.
Đêm qua hắn vừa mới ôm Abigail thân thiết được nửa ngày, nói với Abigail một đống lớn lời tỏ tình, buồn nôn không chịu được, mới cảm thấy giang sơn có chút củng cố. Ai ngờ lại bị đả kích, hôm nay vừa lên lớp liền thấy thằng nhãi nhà Black lại ngồi cạnh Abigail, ánh mắt sáng lên muốn làm quen cô, chỉ kém chưa phun ra một bàn nước miếng, Abigail lại còn ngầm đồng ý, lại còn mỉm cười với hắn. (tác giả: hắn nhìn nhầm rồi, là ảo giác)
Ông đây còn chưa có chết đâu. Ngươi lại bất đầu làm loạn. Ngươi như vậy còn không tính là trêu hoa ghẹo nguyệt?
Hắn nhất thời nổi giận lôi đình, miệng cũng không tốt, làm tổn hại tên kia và Abigail một chút, tên kia bị tổn thương xanh cả mặt, Abigail cứng họng, nhìn bọn họ ngượng ngùng ngồi xuống, hắn mới hòa hoãn chút, bắt đầu dạy học.
Abigail rất thông minh, là người đầu tiên hoàn thành nội dung bài học, hắn vốn tính khen ngợi cô một phen, ai biết vừa quay đầu, liền thấy một nam sinh kín đáo đi về phía Abigail hỏi han, mà cô cùng mỉm cười cổ vũ tên kia, hai người ta đến ngươi đi vài câu, thoạt nhìn vô cùng cao hứng. (tác giả: hắn lại nhìn lầm rồi, ảo giáo a ~~~)
Hắn bị chọc giận, gần như hóa thành núi lửa, toàn thân cứng ngắc, ngọn lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt hắn, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm nam sinh kia, bắt đầu tưởng tượng mình dùng tay giúp hắn bay từ đầu này đến đầu khác lớp học, làm cho xuong cốt hắn rơi ra vỡ vụn trên tường, những âm thanh đó vang lên mới sung sướng làm sao.
Nhưng mà – không được, hắn bây giờ là giáo viên, không thể làm như vậy, từ trước đến giờ hắn đều không miễn cưỡng co, chính mình nhẫn nại, vì thế liền đè lửa giận xuống, đối với Abigail lại quở trách một trận, nói đến mức cô gần như phát khóc.
Lúc hết giận, nhìn bộ dáng uể oải của Abigail, hắn cũng khó chịu, có chút hối hận vì quá nặng lời, nhưng mà... hắn bị cảm tính chế ngự, thường không khống chế được cơn tức của mình.
Voldermort trầm mặt, nhấp một ngụm rượu đỏ, dưới ánh đèn sáng ngời ở đại sảnh, Abigail cúi đầu ngồi đó, không hề muốn ăn một chút hoa quả nào, động tác tao nhã lại lộ ra một chút chán ghét, cảm xúc như tượng nữ thần Venus u buồn, vô cùng tinh xảo, vô cùng mê người, chính cô không biết, bộ dạng này của cô mê hoặc đến thế nào, như một bông hoa tươi đầy quyến rũ.
Trong đại sảnh có không ít nam sinh dáo dác nhìn về phía cô, trong đó còn có không ít học sinh nhỏ tuổi hơn, thối tiểu tử. Lông còn chưa mọc dài đã học người khác đi tán gái?
Voldermort ngón tay giật giật trong tay áo, sờ đến đũa phép, thật muốn quăng cho đám người này mấy cái Avada.
Haizzz, vẫn là không nên.
Không thể động thủ, liền động khẩu đi!
Phải giúp mấy thằng nhãi này lấy gương soi xem, lớn lên quái thai, biểu cảm phát xuân không thành thục, còn lại đều là một đám lớn lên đều giống "tiểu bạch kiểm" vô dụng, bộ dạng như vậy mà cũng dám làm loạn? (tác giả: thành kiến, đều là thành kiến)
Nhưng, nhìn nam sinh trong phòng, khuôn mặt bọn họ tươi cười, không kiêng nể gì khoe vẻ thanh xuân nhiệt huyết, hắn vẫn cảm thấy không theo kịp, hắn lần đầu tiên cảm giác được sự chênh lệch tuổi tác giữa hắn và Abigail. Cứ như vậy, dù những tên nhãi này dù luận diện mạo hay quyền thế đều không sánh bằng hắn, thì bọn họ vẫn là bạn cùng lứa tuổi với Abigail, nếu như không có hắn, chồng tương lai của Abigail hẳn là một trong số họ.
Tưởng tượng như vậy, hắn lập tức cảnh giác, chăm chú nhìn về những người đó, lần này, thế nhưng lại cảm thấy nam sinh cả phòng đều là kẻ địch, giật mình, cả đầu đều choáng váng, suýt nữa ngã quỵ trên bàn cơm.
Thần thái bình tĩnh nhìn những học sinh bên dưới, không biết có phải do tâm lý tác động không, lại cảm thấy toàn bộ đại sảnh đều là những nam sinh bụng dạ khó lường vọng tưởng trở thành tình địch của hắn, bọn họ ánh mắt sáng quắc, tâm hồn gây rối, chờ tới thời cơ phù hợp, sẽ đứng lên tranh chỗ, bộ dạng giả nhân giả nghĩa tươi cười kia sẽ câu dẫn bảo bối của hắn.(tác giả: phỏng đoán trong lúc đầu óc không bình thường)
Người đàn ông ngu xuẩn sẽ đối phó tình địch, người đàn ông thông minh sẽ đối phó phụ nữ, đêm nay cấm túc, hắn sẽ dạy bảo tốt cái kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt kia, muốn cho cô hiểu được, cô đã có người đàn ông của mình, cần phải an phận thủ thường một chút, không được tùy tiện cười với người khác.
Hắn cũng không phải con hổ giấy Lucius Malfoy, trước mặt thì uy phong, sau lưng thì bị Narcissa ăn đến không còn mảnh giáp, không thể chuyển mình, lại còn mang theo đồ phòng thân (món đồ lần trước hắn đeo đã nói cho Abigail biết, chỉ cần phụ nữ chạm vào Lucius là hắn lãnh đủ). Hơn nữa, không biết Narcissa có dẫn người khác lên giường hắn hay không, nói không chừng còn có đứa nhỏ rồi. Làm người đàn ông mà bị như vậy, hắn đi tìm chết đi!
Nghĩ đến chỗ này, Voldermort híp mắt trầm tư, cổ tay vừa động, con dao trong tay vô thanh vô tức bắn ra, con dao chói lọi thẳng tắp cắm ở trên bụng một con gà nước, ngập tận cán dao.
Đương nhiên, hắn cũng phải chú ý phương pháp.
Đêm nay, Abigail nhất định sẽ tức giận chất vấn hắn, có lẽ còn ủy khuất khóc rối tinh rối mù, nhưng hắn không thể mềm lòng, cũng không thể nói thẳng "ta không vui khi em cùng người khác hi hi ha ha", bởi vì hắn là một người đàn ông hàm xúc như vậy, sẽ không tùy tiện ăn dấm người khác.
Hắn sẽ nói, tất cả những điều này đều là vì không muốn cô mạo hiểm. Nếu mỗi người đều biết hắn thích cô, cô sẽ rất nguy hiểm, cho nên hắn mới làm trò trước mặt mọi người cố ý vắng vẻ cô. Abigail nhất định nói không lại hắn. Sau đó hắn uy nghiêm giáo dục cô nói cho cô tâm phục khẩu phục, làm cho cô ý thức được rằng hành vi của mình cần phải kiểm điểm cỡ nào. Không dấu vết khống chế toàn bộ cục diện, nắm cô trong lòng bàn tay! (Miêu: đọc đoạn này chết cười với anh Voldermort, anh cứ tưởng tượng điên cuồng đến tương lai tốt đẹp, nhưng anh à, cuộc đời còn dài lắm, biến cố còn nhiều a, ai nắm ai trong lòng bàn tay còn chưa biết được a. Đoạn này làm t liên tưởng đến Potter và Sirius cũng từng ảo tưởng như vậy)
Nếu như hắn có thể tự vẽ lên tương lai, nhất định phải sống chết kết hôn, hắn sẽ chăm lo hạnh phúc sau này, quyết không thể mỗi ngày lo lắng mâu thuẫn nội bộ.
Hừ! về sau ở trong nhà, phải do hắn định đoạt!
Nghĩ đến đây, hắn nhất thời cảm thấy thư thái, mỉm cười, tâm ý vừa động tay cũng động, con gà nướng vàng óng liền bị cắt làm năm miếng nhỏ đẹp mắt.
...., Daniel, còn có những người khác, chủ nhân của các ngươi sẽ tạo cho các ngươi một tấm gương đáng để các ngươi học tập noi theo, thứ nhất, nút thắt đầu tiên nhất định không thể thắt sai.
...
Bảy giờ kém năm phút, văn phòng môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Màu gỉ sét sắc lạnh bao phủ căn phòng, trần bằng sắt sạch sẽ, không có đồ trang trí dư thừa, trong khí bên trong mát rượi, trong lành, Voldermort hai tay bắt chéo đứng trước cửa sổ, chiếc ghế salong dựa vào tường hoa lệ đang được ngồi bởi một cô gái xinh đẹp tóc trắng, cô hoàn toàn không có một chút tức giận hay ủy khuất nào, ngược lại hơn nhợt nhạt mỉm cười, đôi mắt màu xanh to tròn nhìn hắn đầy quan tâm.
"ừm", hắn thanh thanh cổ họng, nhất thời không nghĩ ra được câu mở đầu.
Âm thanh "ừm" nhẹ này Abigail nghe thấy được, cô nhướng mày, lập tức lấy từ túi pháp thuật ra một chiếc bình thủy tinh xinh đẹp, bên trong là một chất lỏng màu hồng đỏ trong suốt, dùng "xà ngữ" ân cần nói:
"Cài này cho ngài, uống một chút đi!"
Voldermort dừng một chút, khẽ nhíu mày, nhận cái bình, thuận thế ngồi vào bên cạnh Abigail: "Đây là cái gì?"
Đây là chuyện gì? Mọi việc không giống như trong suy tính.
"Đây là nước ô mai, cho ngài uống, nhuận cổ họng a!", Abigail cười như thiên sứ, "Ngài hôm nay đứng dạy cả ngày, cho nên sau bữa ăn em liền đến phòng bếp, làm cho ngài một lọ, nếm thử chút đi!"
Nhìn bộ dáng săn sóc của cô, Voldermort không tự giác giơ cái bình tròn tròn lên uống một ngụm, ừ, vị thanh ngọt đúng là rất ngon.
"Là em làm?", Voldermort có chút ngạc nhiên, hắn vẫn còn nhớ kỹ năng phòng bếp không dám khen tặng của Abigail.
Abigail lập tức cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng, xấu hổ vê góc áo, nói nhỏ: "ha ha, tay nghề của tôi chắc sẽ làm ra thuốc xổ mất. ha ha... đó là tôi dạy tiểu tinh linh làm ra. Cái này.. uống ngon không?"
Nhìn cô nhăn nhó đáng yêu cuộn mình bên cạnh hắn, khờ dại hỏi hắn, Voldermort sờ sờ đầu cô, giọng nói có chút chần chờ: "Uống rất ngon"
Abigail cố ý thả chậm động tác, hơi nghiêng người, hồn nhiên nhìn hắn chăm chú, đôi mắt xanh biếc chống lại đôi mắt nâu đen thâm trầm, trên mặt là nụ cười khờ dại, dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu ngài thích, mỗi ngày em đều mang đến cho ngài"
Vừa nói vừa dùng hai cái má cọ cọ vào ống tay áo hắn, giống như một con mèo ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên, khóe mắt, lông mày đều là tình ý miên man.
Voldermort hô hấp dồn dập, cúi đầu hôn cô, miệng lướt qua mặt cô.
"Em thích bộ dáng khi ngài dạy học..." ánh mắt Abigail sáng lên, giống như có dòng nước nhẹ nhàng chuyển động, âm thanh như thiên sứ vang lên trong không gian, giống như mộng ảo kể lại:
"Ngài đứng ở lớp học, vừa đẹp trai lại khí chất, giọng nói cuốn hút, cả đời em nghe cũng không đủ.... tất cả mọi người nhìn ngài, tôi cũng nhìn ngài, lời giảng rõ ràng lại cẩn thận, giống như không phải lần đầu ngài dạy học vậy! Khi ngài bước đi, ống tay áo vung lên thật khí chất, còn có chữ viết của ngài trên bảng, ừ, ha ha, cả bộ dạng mắng chửi người của ngài cũng đẹp lắm..."
Voldermort giống như mê say, mê muội nhìn hai cánh môi hồng tươi kia, rất muốn hôn cô, đột nhiên nghe thấy nửa câu nói cuối liền khẩn cấp bừng tỉnh, lúc này mới nhớ lại kế hoạch ban đầu của mình, vội vàng ngẩng cổ, rời xa Abigail một chút.
Trấn định, trấn đinh, không được làm hỏng kế hoạch.
"Khụ khụ, ta hôm nay ở trong lớp... trách mắng em, em không tức giận sao?", hắn chần chờ hỏi.
Không nghĩ tới Abigail vẻ mặt như không có việc gì, nhẹ lắc đầu: "Việc này có gì phải tức giận, em biết ngài khẳng định không thực sự muốn mắng em, ngài nhất định có lý do của mình"
Voldermort trở tay không kịp, nghẹn lại, hắn không nghĩ tới Abigail sẽ là " người hiểu ý" như vậy. Một lát sau, hắn lại châm chước tiếp tục nói: "Vì sao em cho là như vậy?"
Voldermort trở tay không kịp, nghẹn lại, hắn không nghĩ tới Abigail sẽ là " người hiểu ý" như vậy. Một lát sau, hắn lại châm chước tiếp tục nói: "Vì sao em cho là như vậy?"
Abigail nháy mắt mấy cái, dùng ánh mắt hoàn toàn tín nhiệm nhìn hắn, quệt cái miệng nhỏ nhắn giống như xoa mật lên. Trả lời chắc chắn: "Ai nha. Không phải ngài đã nói rồi hay sao? Ngài yêu em mà, sao ngài có thể làm ra chuyện tổn thương em chứ, cho nên... ngài nhất định là có suy nghĩ của chính mình. Em nên tin tưởng ngài. Cho dù ngài thật sự mắng chửi người, thì ngài cũng rất kín đáo, lúc không có ai, thì nhéo lỗ tai em, sao lại trước mặt nhiều người mà làm em mất mặt chứ. Chẳng lẽ ... không phải vậy?"
Voldermort nhìn Abigail hoàn toàn tin tưởng, ánh mắt giống như đứa trẻ hồn nhiên, trong đầu tức thì luân chuyển rất nhiều suy nghĩ, nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh. Trong đầu còn chưa nghĩ xong miệng đã nói ra lời:
"Đương nhiên không phải. Nhưng mà, em và Sirius Black rất thân thiết sao? Nhìn các em luôn nói chuyện với nhau"
Abigail mỉm cười, giơ hai bàn tay lên, vẩy vẩy mấy cái
"Cho xin đi. Nếu hắn đúng là thích em, thì em với hắn cũng phải yêu nhau đến mấy năm rồi chứ, sao còn đợi cho tới hôm nay? Không phải vậy đâu, em rất ghét hắn, nhưng em là học sinh ngoan, không được trong giờ học cãi nhau, bình thường sau khi tan học em sẽ sửa chữa hắn!"
"Sửa chữa như thế nào?", Voldermort vui vẻ, nắm lấy cái eo nhỏ của cô, cọ xát lỗ tai hồng hồng của cô.
"Ví dụ như... ném hắn hai cục phấn, biến hai chân hắn thành bùn, trong lớp sinh vật kỳ bí còn bắt mấy con vật bỏ lên đầu hắn..." Abigail giơ tay lên đếm, nghiêng đầu nhớ lại: "Cụ thể thì ngài có thể đi hỏi huynh trưởng Malfoy, hắn rất rõ ràng, bởi vì bình thường là hắn bao che khuyết điểm của em... haha, hắn làm rất tốt phận sự của một huynh trưởng"
Voldermort cao giọng cười to, Slytherine xưa nay vốn không phải hạng người tốt đẹp gì.
"vậy... người em thích nhất là ai?", hắn đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hỏi nhỏ.
"Em không biets", Abigail dùng sức lắc đầu, liều chết không nói.
Voldermort dùng sức cắn lỗ tai cô, bắt cô nhất định phải nói, bằng không sẽ cắn tiếp xuống.
"đừng cắn nữa, người ta chỉ có hai cái lỗ tai, cắn rụng mất một cái bây giờ", Abigail ở trong lòng hắn né qua né lại, liên tục cầu xin, cái lỗ tai đáng quý, một người chỉ có hai cái thôi a.
"Dù em không có cái lỗ tai nào đi nữa, ta cũng sẽ lấy em, yên tâm! Cho nên nói nhanh lên, bằng không ta sẽ cắn thật đấy!", Voldermort nở nụ cười tà ác, cố ý nhe ra hàm răng trắng bóng dọa cô.
"Được, được, được, em nói, em nói, ngài nhả ra trước đã!", Abigail đầu hàng rất đúng lúc, cô đã cảm thấy hàm răng nanh kia chạm vào lỗ tai mình, "Nhưng mà, em nói xong ngài không được cười!"
Voldermort lập tức nhấc tay ra thề: "ta lấy vị giáo sư mà thời đi học ta luôn kính trọng ra thề, ta không cười, nếu không miệng hắn sẽ đầy răng nanh"
Hai mắt Abigail sáng lên, lời thề này cô thích, lập tức tỏ vẻ đồng ý, cười hì hì ngồi thẳng dậy, thanh thanh cổ họng.
Voldermort nhìn có chút xuất thần, lúm đồng tiền của cô là loại quyến rũ khó có thể cưỡng lại được, đôi mắt to tròn, mông lung như sóng nước:
"Trước kia, em sẽ thường nghĩ, ngài lúc mười mấy tuổi sẽ có hình dáng gì?. Ngài mặc đồng phục học sinh màu đen sẽ như thế nào? Từ nhỏ dáng người ngài đã rất cao, đồng phục có thể nào không vừa hay không? Có người nào ký kỷ niệm cho ngài không? Ai ngồi cùng bàn với ngài? Là nam hay nữ? Lúc học ngài trả bài thầy cô thế nào? Giáo sư có cộng điểm cho ngài không? ở thời điểm đó, ngài nhất định là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong trường, vừa thông minh lại rất giỏi.."
Càng nói giọng cô càng nhỏ lại, đôi tay bé nhỏ giơ lên, ôm cổ hắn, đối diện hắn, thần sắc mơ hồ:
"Ngài hỏi em thích hình tượng như nào, em thực sự không biết, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới. Em giống như chưa từng có cảm giác với ai, chưa từng có ý muốn nói chuyện yêu đương với bọn họ, nếu không sao đến giờ em cũng chưa nói yêu ai nha"
Đúng là như vậy, nhưng hắn cũng có trách nhiệm, bóng ma của Hắc ma vương mỗi ngày đều ở trên đầu, nào có tâm tình yêu đương, những lời này Abigail lại nói tiếp giọng nói không tự nhiên, cố tình làm ra vẻ không để ý, không tồi, không tồi.
"Nhưng hiện tại nghĩ tới, em giống như là đang đợi ngài xuất hiện vậy, ngài lớn lên rất đẹp, lại thông minh, không có gì có thể làm khó ngài,... nếu hiện tại em nói người em thích chính là ngài, ngài có vui không?"
Tay cô ở sau đầu hắn chải vuốt sợi tóc dày đen của hắn, giọng nói càng nhỏ lại, mang chút ưu thương cùng tiếc nuối:
"Haizzz... Có lúc em cũng nghĩ rằng, nếu em và ngài cùng tuổi thì tốt rồi, em nhất định đối với ngài thật tốt, vào lễ Giáng Sinh sẽ đan cho ngài áo lông và khăn quàng cổ. Nhất định không để ngài cô đơn một mình mấy chục năm như vậy..."
Có lời nói Voldermort cũng trằn trọc trong lòng bấy lâu, chôn dấu thật sâu, sâu đến mức ngay chính hắn cũng không ý thức được, hoặc là ý thức giải quyết xong không muốn nhắc tới nữa, thật ra, hắn tức giận không phải là sức sống thanh xuân của những tên nam sinh kia, cũng không phải do Abigail được hoan nghênh, mà là vì sao khi hắn còn trẻ hắn không gặp được cô?
Merlin đáng giận cho bọn họ cách nhau đến vài chục năm, sự chênh lệch này tinh tế chôn sâu vào trong lòng hắn như một chiếc gai nhọn, thường sẽ đâm hắn một cái, làm cho hắn nổi giận lôi đình.
Hắn ôm lấy cô, hít lấy mùi hương trên cơ thể, trầm mặc thật lâu, hắn chỉ có thể cứng ngắc nói: ".... ta cũng nghĩ như vậy"
Có chút áy náy, có chút thất thố, kế hoạch lúc trước của hắn tất cả đều hỏng hết, hiện lại cũng không cần dùng nữa. Từ lúc nhỏ, hắn đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch, đa số đều thành công, nhưng đây là lần đầu tiên, kế hoạch còn chưa thực hiện, đã đạt được kêt quả trước rồi. Đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.
Nhưng, lại nói lại, đứa nhỏ này cứ dịu dàng săn sóc, thuận theo như vậy, còn nghĩ về hắn như vậy, thì hình như không cần phải ... giáo dục lại, cô tin tưởng hắn như vậy, thương hắn như vậy, hoàn toàn quan tâm hắn, hắn sao lại muốn hỏi tội nàng được.
Cô chẳng qua chỉ là còn trẻ, một đứa trẻ không hiểu chuyện, không biết xử lý người làm phiền mà thôi, chỉ cần cô một lòng hướng về hắn, một chút ít chi tiết bên lề không cần phải đi so đo làm gì.
... vòng eo Abigail có chút đau, chắc là bị hắn siết chặt, có chút khó thở, nhưng cô cắn răng nhịn xuống. Ngón tay chạm đến sau lưng hắn. Mỗi đầu ngón tay chạm vào, cô có thể cảm nhận được người đàn ông này có năng lực ẩn nhẫn bùng nổ vô cùng lớn, làm cho cô sợ hãi.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng hắn, men theo mái tóc đen, đến thẳng bờ vai rộng, lại tiến đến sau lưng, từng chút, từng chút một, xoa dịu cảm xúc hậm hực của hắn, dần dần hắn bình tâm lại.
Cô dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không biết người thiên tài nào đã từng nói, phụ nữ chính là diễn viên trời sinh. Abigail ở trong lòng dùng sức gật đầu, lời này quả thực quá sâu sắc, hơn nữa người nói lời này chắc là nữ nhân.
Nói đến lại buồn cười, sau khi đến thế giới phép thuật này, cô học được không ít lời chú, luyện tập không ít kỹ năng pháp thuật, nhưng đều không được, cứu cô nhiều lần nhất vẫn là do hành động.
Lừa gạt người nhà và bạn bè, cô có một cuộc sống phần nào an ổn; lừa lão Dumbledore, cô có cuộc sống vườn trường an ổn; hiện tại, cô đã có thể lừa cái người đàn ông hỉ nộ vô thường này, như vậy, có phải cô sẽ có được cuộc sống tương lai an ổn?
Nhưng, Merlin có thể làm chứng cho cô, có lẽ cô đã lừa gạt rất nhiều người, nhưng mỗi lần đều là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác cả. Là một người xuyên không, từ nhỏ đã có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, phải diễn trò để sinh tồn, lừa người đã trở thành quy củ.
Hơn nữa, những điều này cũng không tính là hoàn toàn lừa hắn nha.
Lại nói từ đầu.
Buổi sáng hôm nay tự dưng bị hắn quở trách, lúc ấy cô cũng phẩn nộ và ủy khuất, thế cho nên giữa trưa cô nằm trên giường thương tâm khóc nửa ngày, buổi chiều suýt đi học muộn, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô ý thức được, trước nay hắn làm khó dễ luôn có nguyên nhân
Không biết lại là người thiên tài nào đã nói, trên đời này người hiểu rõ ngươi nhất không phải là người thân thiết nhất mà chính là kẻ thù của ngươi; mà mấy năm nay, Abigail luôn bên cạnh Voldermort trong thân phận bồi hồi.
Abigail cũng không phải là người mẫn cảm, có nhiều khi còn vô cùng ngu ngốc, nhưng đối với người đàn ông này, người đàn ông cuồng bạn, âm ngoan này, cô có thể tự tin nói ra một câu, trên đời này chỉ sợ không có ai hiểu rõ hắn hơn cô.
Cô so với Dumbledore còn biết rõ quá khứ của hắn hơn, kinh nghiệm của hắn, bí mật của hắn, thời gian kề cạnh bên hắn, quan trọng hơn là cô đã nhiều lần vật lộn đánh cược tính mạng với hắn.
Pháp thuật cô không bằng hắn, tâm cơ không bằng hắn, thậm chí không có ai để dựa vào, ở trong khoảnh khắc sinh tử, cô còn không thể dựa vào cái gì. Cho nên, cô chỉ có thể liều mạng đi lý giải hắn, tìm hiểu suy nghĩ của hắn, nghiên cứu hành vi, thói quen của hắn, lấy lòng hắn, làm hắn vui vẻ, do đó có thể toàn thân lui trở ra.
Cô biết chuyện gì sẽ khiến hắn vui vẻ, cô biết nói gì hắn sẽ cười, cô biết điềm báo và điểm mấu chốt khi hắn tức giận, cô thậm chí có thể từ những động tác theo thói quen của hắn mà đoán được tâm trạng hắn lúc đó.
Hai kiếp người cô chưa từng hiểu ai như vậy, mà đây chính là tiền vốn sinh tồn duy nhất của cô.
Hắn yêu cô, đây là điều không thể nghi ngờ.
Nhưng, tình yêu này không nghĩ đến lại có thể biến hắn hoàn toàn trở thành một con người.
Hắn vẫn là hắn, vân đa nghi như cũ, thô bạo, tàn nhẫn, bảo thủ, có dục vọng khống chế rất mãnh liệt, những tật xấu thì có không ít. Nếu cô làm cho tâm tình của hắn không tốt, thì hắn nhất định cũng sẽ trả lại cho cô, chẳng qua sẽ xuống tay nhẹ nhàng một chút mà thôi. Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ sự phản bị và khinh thường của cô, cho dù là một chút xíu.
Sự kiện hôm nay trên lớp học chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, nếu sự tình không thể giải quyết, thì khẳng định sẽ có những thứ về sau. Nửa cuộc đời hắn đều sống trong tức giận, thù hận, trải qua rất nhiều sống gió, hình thành thói quen cái gì cũng phải thủ đoạn đùa giỡn tâm cơ mới có thể thành công, cho nên càng thêm lo được lo mất, cô đương nhiên không muốn hắn sử dụng thủ đoạn với cô.
Phiền toái này không lớn cũng không nhỏ, nếu không giải quyết thì hậu hoạn khôn lường, đàn ông ghen tị thường sẽ có hậu quả vô cùng đáng sợ.
Amen! Hy vọng ghen tuông không phải tình cảm phổ biến của đàn ông Anh Quốc, nếu không, nửa đời sau của cô liền không còn công lý gì nữa.
Cô biết hắn nghi ngờ điều gì, cũng biết vì sao hắn nghi ngờ, tiếp theo phải làm như thế nào.
Khóc lóc trên cơ bản là vô ích, chỉ trích không chừng cũng bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, sẽ đưa ra chứng cứ cụ thể để vạch tội, vậy cô nên làm như thế nào?
Con người hắn, vừa tự ti lại cao ngạo, thiếu sự tin tưởng, hắn cần chính là cam đoan, nhưng Abigail đối với hắn là mối tình thắm thiết, sâu đậm đến không thể sâu hơn.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, vì thế sau bữa cơm chiều, trước khi đi cô đến phòng bếp bảo tinh linh làm nước ô mai, sau đó quay về phòng nghỉ luyện tập, cô đứng trước gương luyện tập biểu cảm khi đưa nước ô mai đến thành thục mới thôi.
Cô làm rất tốt, từ lúc bắt đầu, những hành động của cô đều không hề có chút dấu vết, biểu cảm đều diễn vô cùng lưu loát.
Những lời khen ngợi cũng không phải hoàn toàn đều là nói dối, ... đương nhiên là cũng có một phần trong đó là sự thật, sau đó, chính cô cũng không biết mình đang diễn hay là nói thật nữa.
Vì thế mới có câu, đời người như vở kịch.
Yêu nhau rất dễ dàng, nhưng ở chung lại cần phải có kiên nhẫn, Abigail cảm thấy ở phương diện này rất có lợi thế, điều này chắc sẽ bù lại được sự khiếm khuyết của người dàn ông này – Nếu như bọn họ ở cùng nhau.
Abigail ôm cổ hắn, trên người hắn tỏa ra mùi thơm của rượu, thản nhiên, sâu sắc, ngón tay đặt lên khuôn mặt đẹp tuyệt, đàn ông đẹp như vậy mà lại có tâm địa hư hỏng như vậy, thật sự là muốn bóp chết hắn luôn
Voldermort giống như một đóa hoa đầy gai, nhìn thì rực rỡ, hương thơm mê người, nhưng nếu muốn thưởng thức thì lại bị đâm cho đầu rơi máu chảy.
Cái lão Merlin này đúng là không phúc hậu chút nào, nghĩ xem, cô xuyên không dễ dàng chắc? Xa nhà, xa quê, vậy mà không gửi cho cô một người đàn ông tốt, không nên gây sức ép cho cô như vậy có được không hả.
Abigail nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy khó chịu, vừa nghĩ vừa hận, liền cắn một miếng lên cổ hắn, hung hăng gặm nhấm.
"A", Voldermort kêu nhỏ, một phen liền lôi con heo trên cổ xuống, phát hiện cô vẫn nhe răng múa vuốt, khuôn mặt phụng phịu oán hận.
"Em làm sao vậy?", hắn vừa tức giận vừa buồn cười xoa cổ, vết cắn nho nhỏ, lại hơi đau, hắn cười khổ động tay, nhẹ nhàng nắm lấy ót của cô.
Abigail nghiêng đầu, cắn một miếng lên cổ tay hắn. Khi hết giận mới nhả ra, nói: "Đều là do ngài không tốt, sau lại không sinh muộn vài chục năm, như vậy chúng ta có thể cùng nhau học rồi!"
Như vậy hắn cũng không cần cả ngày nghi thần nghi quỷ nữa, cũng không ghen tị nữa. Không phải là hắn lớn hơn họ mấy chục tuổi thôi sao? Có gì ghê gớm chứ? So sánh với chuyện của Dương Quá ngày trước thì bọn họ còn xứng đôi hơn mà... Nếu như tính ra thì trong số những người cùng trang lứa, hai người bọn họ cũng đều là tinh anh nha.
Voldermort không khỏi bật cười, lời này hắn cũng muốn nói. Lòng hắn tràn đầy vui mừng, mọi sự không vui đều biến mất, dùng sức ôm Abigail xoa nắn một trận, cô như một chiếc bánh mì sữa mới ra lò, mềm mại, làm cho người ta phải động tâm, hắn ôm Abigail trong ngực không muốn buông tay.
Một lát sau, hắn lại nhắc chuyện, giọng nói cũng nghiêm túc hẳn lên: "Lúc ở trong lớp trách mắng em, em hoàn toàn không để ở trong lòng sao? Vậy sao ở bữa tối lại mất hứng như vậy?"
Abigail giật mình, thầm nghĩ: được, đây chính là ngươi tự tìm tới cửa, đừng trách ta không khách khí.
Cô chậm rãi từ trong ngực hắn lui ra, thở dài, đôi mắt chờ mong nhìn hắn: "em vẫn luôn là một học sinh ngoan"
"Ta biết"
"Thành tích học của em vẫn tốt lắm"
"Đúng vậy"
"Các giáo sư đều rất thích em"
"Em rốt cuộc là muốn nói gì?"
"Ở trên lớp, người ta chưa từng bị mắng như vậy, những giáo sư khác chỉ khen thôi", Abigail chậm rãi ra oai... đôi mắt hồng hồng, chu miệng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ủy khuất nhìn hắn.
Voldermort trong lòng hoảng hốt, miệng tự động phản ứng lại, nước miếng tung bay đem những lý do đã chuẩn bị trước nhanh nhẹn nói ra, cái gì mà vì lo lắng cho cô, tránh cho người ta chú ý, vân vân..
Đáng tiếc, Abigail tuy rằng nghe ra, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng, hai tay ôm mặt, khóc toáng lên, người nào đấy thấy cô khóc lóc rối tinh rối mù, lập tức liền đau lòng.
"Hu hu, em biết ngài vì muốn tốt cho em, nhưng mà, người ta vẫn rất khó chịu, hu hu... bị mắng trước mắt nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều nói em ngốc, thành tích không tốt, mới làm cho giáo sư không thích em. Hu hu, rất dọa người, em, em không muốn đi học nữa, tất cả mọi người đều cười em!"
Abigail nhẹ nhàng khóc ngã lên ghế sa lon, thân mình run rẩy không ngừng, Voldermort bị cô khóc làm cho tâm hoảng ý loạn, vội vàng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vỗ về, thở dài một hơi, nhất thời không biết nói cái gì cho phải; được rồi, hắn cũng biết bị bạn học châm biếm rất khó chịu.
"Em không muốn bị người ta chê cười, em không muốn đọc sách, em muốn về nhà! Hu hu.." Abigail buông tay ra, lại tiếp tục khóc.
"Bảo bối, bảo bối của ta, đừng khóc...", Voldermort càng sốt ruột, ôm lấy bả vai Abigail, gấp gáp khuyên cô: "em yên tâm đi! Từ nay vè sau ta sẽ luôn khen ngợi em, không mắng lần nào nữa!"
"Thật không?", Abigail ngẩng đầu lên, trên mi mắt vẫn còn vương nước mắt, lập tức chần chừ: "nhưng mà, nhưng mà, nếu ngài cứ khen em mãi không phải sẽ khiến người khác chú ý sao?"
Ngươi nha, chính ngươi thích hãm hại, chính mình tìm cách đi.
"Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp!", nhìn Abigail ngừng khóc, Voldermort nhẹ nhàng thở ra, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô.
Abigail khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào, ngực thở gấp, tính tình trẻ con dùng sức lau đi nước mắt sót lại trên mặt, sau đó vui vẻ bổ nhào vào trong lòng của hắn, dùng sức hôn hắn một cái, sau đó lại ngửa đầu nhìn hắn đầy sùng bái:
"Ôi, Thomas của em, ngài là người giỏi nhất, thông minh nhất thế giới, em biết ngài nhất định có biện pháp... Ngài biết không, ở trong mắt em, những người khác đều không thể so với một ngọn tóc của ngài đâu. Ngài đẹp hơn bọn họ, mạnh mẽ hơn, trí tuệ hơn, không gì không làm được..."
Cánh tay ngắn ngủn vung lên, khí thế quét ngang, để tăng cường tính thuyết phục, dù trên mặt còn mang nước mắt, cũng cười ngốc, Voldermort dựa vào ghế, cười lớn vui vẻ.
Cái trò mê hoặc này thật đơn giản. Abigail thật tự hào vì bản thân, dù đối thủ khó nhằn như vậy, mà cô có thể chịu đựng vượt qua, cứ theo xu hướng rèn luyện này mà nói, không chừng một ngày nào đó cô có thể đứng bên hắn đọc thơ tình mà mặt không nhăn một cái.
Abigail, cố lên! Tình thánh đều luyện như vậy mà ra!
Vị giáo sư Gaunt nào đó bị những lời ngon tiếng ngọt đánh gục, hắn rất hưởng thụ, đắc ý ôm Abigail: "Bảo bối, em là người mà ta yêu nhất, chỉ cần em muốn, cái gì ta cũng cho em hết"
Abigail lắc đầu, cố gắng chống đỡ, cái người này mới là thiên phú dị bẩm, câu nói buồn nôn nào cũng nói ra được; được rồi, chính ngươi gây phiền phức, thì ta liền thuận theo thôi.
"Nhưng, thành tích trước kia của em cũng không có tốt lắm!", Abigail lắc lắc ngón tay, mặt mày đỏ bừng, ngượng ngùng.
"Vậy thì có gì đâu, ta có thể phụ đạo cho em!"
"Bài tập nhiều quá, em làm không xong hết được, hôm nay còn có bốn bài tập đó. A,... từ sau khi bị thương, em cảm thấy sức lực không còn như trước nữa!", Abigail ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ngưỡng mộ nhìn hắn.
"Không sao, dù là một nghìn bài ta cũng có thể đọc cho em đáp án"
"Vậy không được, bài tập sao có thể để người khác làm thay được? Sẽ bị người khác cười chết", Abigail bụm mặt thở nhẹ nói.
"Có gì không tốt chứ? Phép thuật quan trọng là ở thực dụng, viết nhiều điều bỏ như vậy làm gì? Hơn nữa... em cũng không phải người khác, hai chúng ta không nói thì ai biết được?", Voldermort cắn ngón tay nhỏ nhắn của Abigail.
"Còn nữa... em vẫn cảm thấy thua kém mọi người, hai năm trước, em đột nhiên biến mất, gây rất nhiều phiền toái cho đội Quidditch Slytherine. Mỗi lần gặp bọn họ, em đều cảm thấy ngượng ngùng", cô tự trách cắn môi, đáng thương nhìn hắn.
"Đừng lo lắng, ta có thể cho Slytherine nhiều điểm hơn, cam đoan năm nay bọn hắn có thể có cup viện"
Voldermort xuất thần nhìn Abigail, đôi mắt xanh biếc to chớp chớp, vừa sẫm màu, lại bỗng xanh biếc, đẹp giống như phỉ thúy tự nhiên, hắn cảm thấy đây chính là màu sắc đẹp nhất trên thế giới.
...
Không biết người nào đã từng nói: đàn ông làm đầu, thì phụ nữ làm cổ, cổ có thể làm cho đầu chuyển hướng.
Được rồi, nếu như không thể kết hôn, thì cô sẽ có kết thúc một cách hoàn hảo, hạnh phúc vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực kết thuc, quyết không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Về sau, chẳng sợ hắn có một ngàn một vạn lý do, cũng tuyệt đối không được lấy cớ không thể làm cô ủy khuất; tật xấu của hắn, tính xấu, nhất là cái bệnh đa nghi muốn chết, cô đều phải nghĩ ra các đối phó, quyết không thể để sau khi kết hôn để cho người này đè đầu cưỡi cổ, nếu không hôm đó cô suýt chết không phải là oan uổng hay sao.
Yêu tuyệt đối là một loại kỹ năng sống, hôn nhân lại càng là sản phẩm công nghệ cao có thêm hàm lượng trí tuệ, không phải cứ có tình cảm là xong. Elisa, Lucy, Sylvia và Melisa, khẳng định cô sẽ kết hôn sớm hơn họ, nhất định ta sẽ cho các ngươi một tấm gương sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro