Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 105

Chương này dùng ngôi thứ nhất, người kể chuyện là Barty Crouch một người đã từng sống cạnh nhà Abigail khi Abigail chưa gặp Voldermort. Ngày bé có thích Abigail nhưng không hiểu sao sau này lại không nhận ra cô.

Barty Crouch: Tên đầy đủ là Bartemius Barty Crouch Junior, nhân vật trong HP. Lần đầu tiên xuất hiện: Chương 5, tập 4: Harry Potter và Chiếc cốc lửa. Là con của Bartemius Crouch Sr (Barty Crouch cha), bộ trưởng Bộ Pháp thuật Quốc tế. Ngoại hình: tóc màu rơm, da tái nhợt, khuôn mặt lấm tấm tàn nhang. Lý lịch: Sinh năm 1962. Từng là học sinh xuất sắc ở Hogwarts (đạt được 12 chứng chỉ O.W.L – Pháp thuật thường đẳng). Sau khi y ra trường trở thành Tử thần Thực tử, phục vụ cho Voldemort. Trong tập 4 của truyện, kết cục của gia đình này là Barty Crouch giết cha của mình, mẹ hắn vào trong ngục chịu tội thay, sau cùng hắn bị những cai ngục hút mất linh hồn.

Chủ nhân tuấn mĩ mỉm cười cùng mọi người nâng ly chúc mừng. Mọi người cũng cung kính nâng ly.

Toàn bộ đại sảnh được trang trí muôn màu muôn vẻ, mỗi góc phòng được gắn một giá nến cao ngất sáng lòa, làm cho đại sảnh sáng choang giống như ban ngày vậy. Ở giữa phòng là một chiếc bàn tiệc rất lớn hình chữ nhật ngồi được khoảng hơn năm mươi người, được trải khăn trải bàn trắng tinh, bên trên là rất nhiều món ăn ngon, tinh xảo. Những người ngồi xung quanh đều là những phù thủy ăn mặc gọn gàng, trang sức đẹp đẽ quý giá, toàn thân đều tỏa ra hào quang của vàng bạc, tôi đành phải thu hồi lại ánh mắt đáng thương của mình.

Bữa tiệc này là để chúc mừng toàn dinh thực của ngài Voldermort, mà Malfoy, người được cử làm giám sát công trình thì đang dương dương tự đắc ngồi bên cạnh chủ nhân, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.

Tôi khinh thường trợn mắt nhìn, cả toàn dinh thự hoàn toàn dựa theo khiếu thẩm mĩ tục tằn của Malfoy, từ đỉnh tháp đến giá nến, từ mỗi ô cửa kính cửa sổ đến từng hòn gạch nát lò sưởi, đều cực kỳ hoa lệ. Nơi nào cũng đều là vàng ròng, bạc trắng cùng bảo thạch, thủy tinh.

Năm bước một cái bình hoa lỗi thời, mười bước một pho tượng đồng xanh, đến cả những lan can cầu thang cũng được chạm trổ chim muông, cây cỏ. Trên trần nhà là một bức bích họa cổ điển theo trường phái Raphael (1) phức tạp, dưới nền là những viên đá cẩm thạch màu trắng mạ vàng đủ loại kích thước, sáng bóng, soi được bóng người. Nếu có ai hơi thất thần chắc chắn sẽ bị trượt ngã là điều không thể nghi ngờ. Daniel sau khi được "may mắn" lĩnh giáo vài lần, liền trải ra rất nhiều tấm thảm xung quanh, muốn giảm bớt những sự cố không may tái diễn.

Tôi bĩu môi nhìn thoáng qua Malfoy, dù sao cũng là tiền của chủ nhân nên ngươi mới có thể hào phóng như vậy phải không?

Trận đại chiến thê thảm đã diễn ra được vài tháng, có rất nhiều người từng có chỗ ngồi ở đây đã vĩnh viễn biến mất, nhưng mọi người giống như đều đã quên hết, rất nhanh đã có người mới bổ sung vào chỗ trống, bọn họ cũng đã muốn thể hiện bản thân trước mặt chủ nhân rất lâu rồi.

Chủ nhân cũng rất khẳng khái, ngài xuất ra mức trợ cấp rất lớn cho những tử thần thực tử đã hi sinh trong trận chiến, nghe nói là gấp mười lần so với những người thuộc hội phượng hoàng, gia tộc của những người đã chết có thể có cuộc sống thoải mái về sau.

"Barty, ở trường học mới đã quen chưa?", tôi lập tức phục hồi tinh thần, phát hiện chủ nhân đang nhìn tôi ôn hòa.

Lòng tôi bắt đầu nóng lên, kích động trả lời: "Vâng, đã quen rồi. Hogwarts là một trường học rất tốt"

Ta lấy thân phận học sinh trao đổi rời khỏi Durmstrang, tôi vô cùng cảm kích người học sinh Hogwarts đã đồng ý trao đổi kia, đáng tiếc không biết hắn tên là gì, nếu không tôi sẽ cảm tạ hắn bằng việc giới thiệu hắn gia nhập tử thần thực tử.

Chủ nhân mỉm cười gật đầu với tôi, những người đang ngồi ở đây đều nhìn tôi đầy hâm mộ.

Tôi đương nhiên vinh hạnh và kiêu ngạo, nhưng không biết vì sao, chủ nhân lại thật sự coi trọng tôi, đối xử giống như đứa nhỏ của ngài, tôi cũng hết sức sùng bái ngài, thậm chí có thể chết vì ngài.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng không đúng ở chỗ nào thì lại không thể nói ra được.

Tôi cẩn thận nhìn trộm sắc mặt chủ nhân, dưới ánh sáng như ban ngày, sắc mặt của ngài tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều, ngài cầm chính là ly rượu mà Malfoy đặc biệt hiến tặng, đó là rượu quý mà nhà hắn đã cất giấu nhiều năm, chủ nhân tuy không nói nhiều lắm, nhưng có thể nhận ra ngài cũng rất vui vẻ.

Mấy tháng nay chúng tôi đã làm rất nhiều việc, hơn nữa còn rất thành công trong việc trả thù những kẻ kia.

Đi hủy vài cây cầu lớn, đập đổ mấy tòa nhà lớn, thả ra vài tên cai ngục để hút hồn phách của Muggle, điều tiết một chút không khí, mấy ngày nay, thế giới Muggle tràn ngập khủng hoảng, đám người Dumbledore rất mệt mỏi. Gần đây cũng đã lên tiếng tranh cãi.

Mỗi lần trước khi ra tay, Daniel sẽ đi thị trường chứng khoán làm một chút giao dịch, sau đó khoái trá nhìn giá cổ phiếu rớt giá theo cấp số nhân, rồi tươi cười hớn hở cầm tiền đút túi. Dưới sự đề nghị của hắn, mục tiêu tấn công của chúng tôi chuyển dần từ nước Anh sang châu Âu, chỗ nào có thành phố sầm uất, dân số đông, kinh tế phát triển, nhiều kẻ có tiền thì ra tay.

Tôi hỏi hắn lý do, hắn vừa mài dao vừa bình thản trả lời: "Như vậy có thể thu hẹp lại khoảng cách chênh lệch giàu nghèo"

ĐỒ ĐIÊN!!!!

Đương nhiên, hắn trước tiên sẽ ở trên thị trường chứng khoán gom tiền, tiếp tục làm giàu cho chủ nhân.

"Ha ha ha..."

Ta bị một tiếng cười sắc bén kéo tâm trí trở lại bàn ăn, người kia chính là Bellatrix ra vẻ thẹn thùng dựa vào người của chủ nhân, nói đúng lương tâm thì người phụ nữ này lớn lên cũng không khó coi, nhưng dù tôi có là một thiếu niên ngây ngô thì cũng không nuốt trôi được, vì vậy đành uống tạm một chút nước trái cây.

Người phụ nữ này vô cùng kinh khủng, quả thực là không thể tưởng tượng được.

Lúc trước ở trước mặt nhà chồng, cô ta đều bày ra bộ mặt mẹ kế, cả ngày mặc một bộ quần áo đen xì, vẻ mặt như quả phụ, giống như ai đó thiếu của cô ta một đống tiền vậy. Nhưng hiện giờ một nhà bốn người chỉ còn lại mình cô ta, cô ta lại thay đổi 180 độ, vẻ mặt tươi cười, trang điểm xinh đẹp, có một lần tôi nhịn không được hỏi cô ta có thương tâm hay không?

Cô ta trả lời: "Thương tâm là điều không thể tránh khỏi, đó là một mối tình vô cùng thắm thiết"

Không được, tôi có chút buồn nôn, phải nôn mới được.

Tôi ghé vào đài phun nước nôn sạch các thứ trong bụng, Daniel đứng bên nhìn tôi đầy ghét bỏ, còn chất vấn tôi vì sao không nôn trong nhà vệ sinh. Tôi cũng hỏi lại hắn vì Bellatrix bị sao vậy, mấy tháng nay càng ngày càng .... kinh khủng, giống như đang tìm một thiếu niên trưởng thành để ... phát tiết.

Danial trả lời một câu vô cùng sâu sắc:

"Vốn nghĩ không có cửa để vào phòng, không vào được cũng hết hy vọng, đột nhiên phát hiện thì ra có cửa sổ, vì vậy cô ta sống chết chạy đến trèo tường muốn đi vào bằng cửa sổ. ha ha, chỉ hy vọng cô ta không té gãy chân là tốt rồi". (cái này là Daniel nói nghĩa bóng nha, mọi người ai hiểu không, ý nói việc Abigail chết đi làm cho ả thấy có cơ hội tiếp cận Voldermort)

Tôi không hiểu, mà Daniel cũng không muốn nói lại lần nữa.

Tôi quay đầu nhìn cái gương trên tường, nó phản chiếu lại rõ ràng mọi thứ ở nhà ăn, (sự việc tiếp theo toàn bộ do hắn nhìn qua chiếc gương này, chiêc gương này giống chiếc gương dùng trong chương 92 khi Voldermort muốn Abigail ghen) ở trong gương Bellatrix gần như ngã vào trong ngực chủ nhân, chủ nhân không đẩy cô ta ra, nhưng cũng không thích thú, vẻ mặt có chút mệt mỏi, giống như không yên lòng, trên mặt lại duy trì nụ cười nhẹ, nụ cười đó làm tôi có chút bất an.

Mặt của ngài gần như đã khôi phục lại toàn bộ, chỉ còn lại một chút phía bên phải dưới má có để lại một vết hồng hồng của vết thương cũ, vết hồng hình trăng non, cũng không khó coi.

Tôi nhớ Daniel nói chủ nhân lúc còn trẻ cũng là một người vô cùng hoang đường, sống quá tùy ý, kết quả dạ dày bị tổn thương nặng, cho nên ngài không thể uống nhiều rượu.

Nhưng bây giờ, tôi nhìn thấy ngài một ly lại một ly uống hết, rượu đỏ như máu không ngừng đổ xuống cổ họng ngài, khuôn mặt tái nhợt cũng có chút hồng hồng, càng uống ánh mắt càng ảm đạm, nở nụ cười lười biếng, bộ dáng thả lỏng.

Tôi nhìn xuống cái bàn bên cạnh ngài, phát hiện ra đã có vài bình rượu rỗng.

Tôi có chút lo lắng, quay đầu lại muốn hỏi Daniel, phát hiện hắn đã đi đến chỗ chủ nhân, khi quay lại trên mặt lại có biểu tình quen thuộc, có châm chọc, có bi thương, có thương hại, có bất đắc dĩ cũng có sự khoan dung.

Tôi còn chưa ăn no, những thứ lúc nãy do cảm thấy ghê tởm mà nôn hết rồi, lúc này lại thấy đói bụng, vì thế bảo Daniel làm cho tôi một chút thức ăn, tôi ngồi yên trên ghế ăn như chết đói.

Vôn đang trong thời kỳ trưởng thành, ăn rất nhiều, chỉ trong phút chốc, tôi liền càn quét xong chỗ thức ăn, lau miệng, đồ ăn rất ngon.

Ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt buồn bã của Daniel, còn có chút bi thương.

Hắn nhẹ nhàng nói, từng có một cô gái ngồi ở chỗ của tôi, ăn rất ít, hắn cũng làm đồ ăn cho cô nhấm nháp, mỗi lần ăn cô đều vừa ăn vừa nói chuyện với hắn.

Tôi là một người hiểu ý, lập tức tỏ vẻ tôi rất vui lòng mỗi ngày đều bớt thời gian xuống bếp ăn đồ ăn hắn làm.

Không ngờ Daniel lập tức trở mặt, nói so với việc mời tôi ăn không bằng đi nuôi heo còn hơn, nuôi heo béo còn có thể thịt ăn, còn tôi thì có thể làm gì? Sau đó vứt cho tôi cái khăn lau, quay đầu đi.

Tôi sững sờ tại chỗ.

Haizzz! Daniel bây giờ càng ngày càng giống như phụ nữ thời kỳ mãn kinh, vô duyên vô cớ thương tâm, lại không rõ nguyên nhân mà giận dữ. Tôi lắc đầu, quyết định tha thứ cho hắn.

Nói đến cô gái kia, tôi biết là ai. Tôi cũng đã gặp qua, hai lần, một lần là ở trong thư phòng của chủ nhân, cách một cái bình phong nhỏ không thấy rõ, một lần là chủ nhân dịu dàng ôm cô ấy phơi nắng ngoài hiên. Tôi ở cửa, xa xa liếc mắt một cái, cũng không thấy rõ, lúc ấy chỉ cảm thấy cô ấy thật đẹp, lúc cười lên như ánh mặt trời, rất ấm áp.

Nhưng hiện tại... cô ấy đã chết.

Tôi lại ngẩng đầu nhìn cái gương kia, bên cạnh bàn ăn là chủ nhân vẫn nói nói cười cười, vẻ mặt tự nhiên, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng tiêu điều ở một nơi khác.

Đó là mấy tháng trước, chủ nhân khi đó vừa thoát khỏi đại chiến.

Khi đó, ngài kéo theo thân thể trọng thương chưa lành, không ngủ không nghỉ đi thẩm vấn từng người đã tiếp xúc với cô ấy trong quá trình chữa trị.

Ngoài bác sĩ DuPont, tổng cộng có khoảng ba bốn mươi người, toàn bộ đều bị bắt đến đây. Sau đó xương cốt toàn thân đều gãy nát, người không ra người.

Trên thực tế rất nhiều người trong bọn họ không cần thẩm vấn cũng đã khai hết, mọi người đều nói rất giống nhau, bọn họ thậm chí có thể đưa ra đầy đủ những ghi chép của bệnh nhân, liệt kê đầy đủ bệnh trạng, lại miêu tả tỉ mỉ trạng thái lúc đó của người bệnh.

Khi cô gái kia đưa đến bệnh viện thánh Mungo đã hôn mê bất tỉnh, trên người rất nhiều chỗ bị trọng thương, khó khăn nhất chính là cô ấy hoàn toàn không có ý chí sống nữa, mấy ngày trước còn nói mê sảng mấy câu, mấy ngày sau thì hoàn toàn lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ đã dốc hết toàn lực, dù dùng cách nào cũng không thể cứu được, ông bà nội của cô đau lòng ngất lên ngất xuống. Bác sĩ điều trị DuPont cũng nản lòng thoái chí, liền từ chức đi đu lịch thế giới. Hai ngày sau, cô gái kia được hỏa táng.

Lúc ấy Daniel hỏi tôi, có điều gì khả nghi trong việc này không. Tôi lắc đầu.

Thời trung cổ, từng có một loại phép thuật hắc ám vô cùng tà ác, có thể khống chế thi thể người chết tấn công người khác, nhất là những thi thể những phủ thủy khi chết đi vẫn còn tồn tại pháp lực, cho nên rất nhiều phù thủy hình thành thói quen hỏa táng sau đó mới chôn cất người chết. Có rất nhiều gia tộc phù thủy xưa đều còn lưu giữ truyền thống này, nhà của ta cũng nằm trong số đó.

Chủ nhân vẫn không chịu bỏ qua, lại còn bắt tất cả những người tham gia hỏa táng và chôn cất cùng bắt hết đến, tất cả đều thẩm vấn qua một lượt.

Cuối cùng, kết luận là cô gái kia đúng là đã chết, cũng đã hóa thành tro bụi.

Tất cả quá trình hoàn toàn không có chút sơ hở nào.

Kết quả này làm cho tất cả chúng tôi đều vô cùng hoảng hốt.

Nhưng ngoài dự liệu, chủ nhân giống như không có phản ứng gì quá khích, ngài rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dọa người. Khi tia hy vọng cuối cùng bị phá vỡ, ngài giam mình trong phòng một ngày một đêm, đến khi ra ngoài liền hạ lệnh rời đi, sau khi thả hết những người bắt lúc trước, liền đốt trụi tòa biệt thự nhà Riddle.

Trong ánh lửa cháy hừng hực, tôi nhìn một bên mặt hồng hồng của chủ nhân, là vẻ tịch mịch, đột nhiên tôi cảm thấy muốn khóc. Tôi không biết cô ấy sao lại chết, nhưng tất cả những thứ của cô ấy sau khi chết cũng kết thúc.

Người đã chết, nhà cũng đốt, tất cả trở thành quá khứ.

Đàn ông khi yêu hoàn toàn khác phụ nữ, hơn nữa thường sẽ yêu rất sâu sắc.

Giống như một loại thần chú nguyền rủa trí mạng, không thể phá giải.

Tôi cho rằng bản thân có quyền lên tiếng, bởi vì cha mẹ tôi chính là một ví dụ rõ ràng nhất.

Dòng họ Crouch xuất thân từ La Mã cổ đại, gia tộc của tôi đã có từ rất lâu, tuy rằng không hiển hách gì, nhưng ở trong thế giới phù thủy lại rất có danh vọng. Cha tôi bản tính vốn cứng nhắc, luôn rất bảo thủ, cũng không biết thay đổi theo tình thế. Ông yêu việc như mạng, rất yêu thích quyền thế và có trách nhiệm, cho dù khi còn bé tôi phát sốt sắp chết, ông cũng không bỏ lại công việc đến nhìn tôi.

Ông có ba lý do để nghỉ việc: mẹ tôi bị bệnh, mẹ tôi sinh con, và mẹ tôi đi du lịch.

A, có lẽ khi mẹ tôi mất, ông cũng sẽ xinh phép nghỉ.

Đúng vậy, ông cũng không thích tôi, ông chỉ yêu mẹ tôi, cả đời này ông chỉ muốn đi thực hiện những ước mơ của mẹ tôi, nhưng mẹ tôi lại không có ước mơ gì cả. Mẹ tôi là một người nhỏ bé và yếu ớt, mẫn cảm, dịu dàng như nước, bọn họ giống như một đường thẳng và một đường cong vậy, không có chút nào giống nhau.

Được rồi, đúng là có nhiều khi sự khác biệt trong tính cách chính là sức hấp dẫn trí mạng giữa nam và nữ.

Đối với chuyện này, tôi cảm thấy hiện tại bản thân cũng có quyền lên tiếng, bởi vì ta cảm thấy được trên người chủ nhân, cũng xảy ra chuyện giống như vậy. Nhưng cách thức lại vô cùng thảm thiết.

Ta nhìn trong gương, mọi người đã say đến ngã trái ngã phải, có mấy người gục luôn trên bàn, một số người tỉnh thì còn nói chuyện, hoặc là say bất tỉnh, hoặc là say khướt đến trước mặt chủ nhân nịnh nọt.

Chủ nhân giống như cũng có chút say, nhỏ giọng cười, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhận lấy một ly lại một ly, chất rượu đỏ tươi như máu lại liên tiếp chảy vào miệng.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra không khí vui vẻ này hình như cố ý được tạo thành, giống như trước đây tôi thường chơi thổi bong bóng xà phòng, đủ loại màu sắc, rất đẹp, nhưng là giả, rất ngắn ngủi, đụng phát liền vỡ.

Hiện tại không có ai, thậm chí là Daniel, nói đến tên cô gái kia, mọi người đều quên hết, giống như cô gái mắt xanh biếc kia chưa từng tồn tại vậy.

Tôi có chút không thoải mái ghé lên bàn, nước trái cây lúc nãy tôi uống có lẽ có pha chút rượu, đầu tôi có chút đau, bắt đầu hồ đồ, tôi ngơ ngác nghĩ, có phải cô gái kia thực sự không tồn tại, hai lần gặp mặt kia có lẽ chỉ là do tôi hoa mắt.

.....

Lúc này, đột nhiên có người thông báo: "Tiểu thư Narcissa tới"

Tôi ngẩng đầu lên, Daniel cũng có chú ý quay đầu lại nhìn.

Lucius khiêm tốn đứng lên, liên tục giải thích lý do vị hôn thê của hắn đến trễ, chủ nhân vung tay nói không sao, vì vậy một người hầu dẫn theo một cô gái tóc vàng đi vào, phía sau còn có một cô bé.

Tôi có chút ngạc nhiên.

"Chủ nhân, xin lỗi, tôi đã tùy tiện dẫn theo một người tới đây", Narcissa có chút run rẩy, nói chuyện cũng không lưu loát, "Người này là Elisa Brown cô bé đau khổ đến cầu xin tôi nhất định phải mang cô bé đến gặp ngài, tôi hy vọng điều này sẽ không mạo phạm đến ngài, chủ nhân tôn quý của tôi"

Narcissa cúi đầu rất thấp, cô bé ở đằng sau cũng từ từ tiến lên.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, mái tóc rám nắng, vẻ mặt bình thường, thân hình gầy yếu, hình như là nữ sinh của Hogwarts, tôi không có ấn tượng gì. Mọi người ở chỗ này bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, không ít người quay đầu lại nhìn Malfoy, kỳ lạ nhất chính là, Malfoy cũng bày ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng tôi cảm thấy hắn cũng không quá khẩn trương như bề ngoài.

"Xin chào ngài!", Elisa lắp bắp nói, "Xin lỗi, đã, quấy rầy ngài, nhưng mà, nhưng mà, tôi phải gặp ngài, tôi đã hứa với chị ấy"

Cô bé nói hoàn toàn không rõ ràng, tôi trừng mắt.

"Ngươi tên là Elisa?", chủ nhân giống như có chút tỉnh rượu, chậm rãi ngồi thẳng lại, ánh mắt cũng có chút tỉnh táo.

"Đúng vậy, tôi tên là Elisa Brown", cô gái cúi đầu, giống như sắp gục xuống mặt đất, cô sờ sờ người sau đó lấy ra một cái túi nhỏ, giơ lên nói: "Chị ấy, chị ấy bảo tôi đem cái này trả lại cho ngài"

Cô bé kia run rẩy như phát sốt, mặt lúc trắng lúc đỏ, giống như thấy quỷ, sợ muốn chết nhưng liều chết chống đỡ, cô bé nhìn trộm chủ nhân, lại phát hiện ngài xanh cả mặt, nhất thời sợ đến mức quỳ sụp xuống.

"Cái này, đây là điều cuối cùng chị ấy nói với tôi, tôi, tôi, nhất định phải làm", cô bé gần như phát khóc.

Tôi cảm thấy người này đầu óc có vấn đề, nói nửa ngày, người kia rốt cuộc là ai?

Narcissa cũng rất tự giác đem đồ kia đẩy tới, Lucius nhận lấy, cung kính đưa đến trước mặt chủ nhân, chủ nhân nhất thời ngơ ngẩn, một lát sau, ngài mới chậm rãi đưa tay nhận lấy. Lại cầm không chắc, chiếc túi nhỏ liền rơi trên bàn ngay trước mặt chủ nhân, đồ bên trong rơi ra.

Lúc này, Daniel nhanh tay dùng đũa phép sửa lại hướng của tấm gương, vì vậy chúng ta có thể nhìn thấy cái bàn trước mặt chủ nhân, đó là một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, một góc mở ra có một chữ A xinh đẹp thêu ở trên, bên trong khăn tay là một thứ bằng vàng sáng lòe.

Chủ nhân mở khăn tay, bên trong lộ ra một cái vòng cổ bằng vàng, trên mặt dùng bảo thạch và vàng khảm một chữ S phức tạp. (là mặt dây chuyền của Salazar Slytherin cũng là một trong số những trường sinh linh giá, cũng là bảo vật gia truyền của nhà Voldermort, đọc lại chương 94)

"Là chị Abigail Green nhờ tôi, chị nói đây là vật vô cùng quan trọng của ngài, bảo tôi nhất định phải trả lại cho ngài", cô bé tên Elisa kia lúc này đột nhiên nói rõ ràng.

Toàn bộ nhà ăn lớn như vậy hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đều dừng động tác, hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra một loại sợ hãi.

Tôi nhìn thấy thân thể của chủ nhân chấn động.

Cái tên này, cuối cùng cũng bị nói ra, cái tên mà mọi người cố ý lảng tránh, cứ như vậy không kịp đề phòng bị một cô bé không có đầu óc nói ra.

Không khí nhà ăn lập tức thay đổi, tất cả đều ngăn nắp xinh đẹp, tất cả nói cười say rượu đều biến mất.

Chủ nhân bừng tỉnh, nhìn chằm chằm cái vòng cổ kia, sau đó cầm lấy, nhẹ nhàng nói một câu cho tới giờ tôi chưa từng nghe qua, âm thanh khàn khàn giống như một con rắn rít lên.

Lúc này mặt dây chuyền bằng vàng kia chậm rãi mở ra.

Chủ nhân liền đột nhiên ho khan kịch liệt, tiếng ho kinh hồn táng đảm, môi ngài đỏ tươi, không biết là rượu hay máu. Chủ nhân chậm rãi ngừng ho, khóe miệng giống như mỉm cười, sau đó nói như trêu tức:

"Lucius, rượu của ngươi hơi mạnh đó nha!"

Từ góc độ của tôi nhìn lại, chỉ cảm thấy nụ cười này của ngài giống như rất ảm đạm.

Daniel dùng sức vặn vẹo mặt gương, đem tầm nhìn rời xuống tay chủ nhân, tôi liều mạng rướn cổ nhìn.

Bên trong mặt day chuyền là một cái dây buộc tóc, lóe sáng sắc bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abigail