Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

131.

Do giáo sư Gaunt ân cần dạy bảo và Abigail khiêm tốn học tập, thành tích của cô ko ngừng cải thiện, liên tiếp được giáo sư khen ngợi, Abigail đều khiêm tốn nói: "Là nhờ giáo sư dạy tốt, điểm số của em một nửa là công của ngài, à không, là hơn một nửa"

Giáo sư Gaunt rất là vui mừng, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, vì thế liền phân phó Daniel làm rất nhiều đồ ăn ngon đưa tới Hogwast cho Abigail. Một thời gian sau, tuy rằng học tập khắc khổ nhưng Abigail không những không gầy yếu mà còn béo tròn, da dẻ hồng hào, rất giống búp bê sứ.

Abigail thực sự buồn rầu, lấy tiêu chuẩn của thế kỷ 21, mập mạp quả là không thể chấp nhận được, nếu là kiếp trước chắc Abigail đã không muốn sống nữa rồi. Nhưng ý kiến của Voldermort lại ngược lại, bởi vì người trước hắn chịu đói khổ, lạnh lẽo, nên ánh mắt thẩm mĩ của hắn vẫn là mập mạp béo tốt, nhìn Abigail ngày càng mượt mà, hắn vui hơn cả chính mình béo lên.

Dù Abigail than thở bản thân béo phì, hắn cũng không nhíu mày, âm thầm phân phó Daniel không ngừng cố gắng, tranh thủ thời gian dưỡng Abigail trở thành con heo nhỏ.

Ngoài phương diện thẩm mĩ, Abigail và giáo sư Gaunt có nhiều điều trái ngược.

Sau khi Abigail có chút tiến bộ, Voldermort lập tức xuất ra bản lĩnh thật sự của hắn – pháp thuật hắc ám, Abigail hơi do dự một chút, sau đó bắt đầu vui vẻ học tập.

Nếu bình tĩnh mà xem xét, bỏ qua phương diện đối tượng sử dụng, thì pháp thuật hắc ám quả thực rất hấp dẫn, phép thuật biến hóa vô cùng, không chịu sự hạn chế của khuôn sáo cũ, vô cùng kỳ diệu, so với nội dung học trên lớp thì biến hóa hơn nhiều, thật là làm cho người ta mê mẩn.

Lần đầu tiên Abigail lĩnh hội pháp thuật hắc ám là khi pháp lực ở đầu ngón tay và cơ thể tương thông, hài hòa giống như một bản hòa âm, cảm giác đó làm cho người ta say mê vô cùng; Khi lực lượng mạnh mẽ từ đũa phép trào ra, lần đầu tiên Abigail cảm thấy được sự tuyệt vời của pháp thuật.

Đây chân chính là một loại thiên phú, là ân huệ các thần ban cho, là sự khác biệt giữa những người bình thường và những người vĩ đại, lần đầu tiên cơ thể dung hòa được pháp lực, Abigail suýt nữa thì rơi lệ.

Thành tựu pháp thuật hắc ám hoàn toàn phụ thuộc vào sự lĩnh hội của mỗi cá nhân, sự quyết đoán và hành động thực tế; Nếu một người sử dụng pháp thuật hắc ám mà xảo quyệt, sử dụng lung tung, sẽ trở lên vô cùng thấp kém.

Pháp thuật hắc ám chân chính phải có khí thế bàng bạc, khống chế địch nhân một cách vô hình, gần như tất cả những pháp sư vĩ đại đều học qua pháp thuật hắc ám, dù là hắc phù thủy hay bạch phù thủy, trong quá trình học pháp thuật, bọn họ không tránh được phải đi lên con đường này. Chẳng qua là cách dùng khác nhau, có người tu luyện thành một thế hệ trác tuyệt giống như Dumbledore, cũng có người lầm đường lạc lối, trầm mê vào giết chóc giống như Grindelwald.

Vì đề cao tính thuyết phục, giáo sư Gaunt quyết định dạy học một cách thực tế nhất, để cho Abigail nhìn thấy sự vi diệu. Nhưng ở trong Hogwast làm Dumbledore nhìn chằm chằm mọi lúc, cho nên hai người đành phải đêm hôm khuya khoắt cưỡi gió đi ra ngoài tiến hành kiến tập.

Abigail lần này hoàn toàn được mở rộng tầm mắt.

Ở giữa biển rộng, cô được bảo hộ trong một quả cầu trong suốt, tận mắt nhìn Lord Voldermort dùng đũa phép tạo ra sóng to gió lớn, những con cá kình khổng lồ há những cái miệng như bể máu đánh tới đều bị hắn dùng một tay cố định, gắt gao dìm vào trong nước, không thể nhúc nhích. Biển đêm vốn yên lặng liền nổi lên sóng cao hơn mười mét.

Ở đỉnh núi tuyết cao nhất Bắc Âu, hắn dùng ngón tay ấn xuống, dưới áp lực mọi thứ bị phá hủy, đất đá văng khắp nơi, san ngọn núi thành đồng bằng, làm cho bụi bay mù trời, bất kỳ ai cũng không cản nổi.

Hắn thật chí còn có thể nháy mắt thôi miên một người của viện bảo tàng châu báu, để cho Abigail vào trong thăm quan, hoặc nghênh ngang xâm nhập vào những nơi quan trọng, sau đó xóa trí nhớ của tất cả mọi người, thay đổi cảnh tượng trước mắt.

Trong khi tham gia hành trình, Abigail ngồi trên con rồng, ngửa đầu nhìn người đàn ông này, tâm tình vô cùng phức tạp, ánh trăng đã lặn, sắc trời mờ mờ, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn. Không biết cô đã nghe ai nói, trang sức tốt nhất của đàn ông chính là sức mạnh, sức mạnh cực đại, có thể phá hủy tất cả, làn cho mọi người sợ hãi, thật lòng phục tùng.

Tử thực đồ thề sống chết trung thành với hắn lý do thực đơn giản, bởi họ sùng bái sức mạnh của hắn, cho nên nguyện ý quỳ rạp dưới chân hắn, bởi hắn không sợ điều gì, không gì là không làm được.

Sau khi nhận thức rõ, Abigail hoàn toàn không do dự bắt đầu học tập pháp thuật hắc ám. Lúc cần vật sống để luyện tập, Voldermort mãnh liệt đề nghị dùng người thật, vì đáp ứng ý kiến về chủ nghĩa nhân đạo của Abigail, hắn tình nguyện tài trợ những tử tù ở Azkaban và những kẻ chịu tù chung thân, hơn nữa lặp đi lặp lại nhiều lần rằng chúng là những kẻ tội phạm tội ác tày trời, chết chưa hết tội.

"Không cần, luật lệ của bộ pháp thuật luôn hồ đồ, chắc là toàn oan sai, vạn nhất là oan uổng người ta thì sao?Em mới không dùng người vô tội để luyện tập"

Lý do của Abigail đầy đủ căn cứ, Voldermort trầm tư một lát liền cam chịu.

Vì thế bọn họ đành phải tìm một số động vật lớn để luyện tập, đứng mũi chịu sào chính là những con cá lớn ở trong hồ nước đen, sau một thời gian, tất cả động vật trong hồ nước đen đều bị "sửa chữa" mà buồn thiu. Không nội thương thì ngoại thương, không bị thương thân thể thì cũng tổn thương tinh thần, không có trường hợp ngoại lệ.

Không phải chúng nó không có phản kháng, nhưng vị đại ca đứng cạnh lại quá mạnh, mỗi khi chúng hơi có thái độ với cô gái kia, thì vị đại ca kia sẽ cười nhẹ sau đó vung tay lên, sức mạnh lớn giống như roi vọt quất lên người chúng, làm cho bọn chúng liền trở lên thành thật vô cùng.

Sau  thời gian đó, mỗi lần chúng nhìn thấy Abigail đến bên hồ liền sợ hãi, thật ra Abigail muốn nói, ta đã hạ thủ rất lưu tình rồi, không phải mỗi con vật nhỏ chạy đến bên hồ bọn ngươi đều ăn tươi nuốt sống hay sao?

Thời gian ăn trưa hôm sau, Lucy dẫn Abigail đến bên hồ đi dạo, còn chưa đến gần hồ, lại phát hiện các sinh vật trong hồ đều điên cuồng chạy trối chết, còn có những con vật còn hoảng sợ hét lớn, vung vảy cái đuôi, không đến một phút, lấy Abigail và Lucy làm trung tâm, phạm vi mấy dặm Anh sạch sẽ không một sinh vật sống.

Bốn phía đều rất yên tĩnh, có cảm giác như vừa có sơn tặc đến vậy.

Lucy gãi đầu, không giải thích được. Abigail sờ mũi, chột dạ.

Sau khi Abigail đề xuất ý kiến với giáo sư Gaunt, giáo sư Gaunt liền đem Abigail đến rừng cấm, tìm kiếm những những thứ có tính khiêu chiến lớn hơn. Lần thực tập này mang đến cho Abigail không ít lợi ích.

Cô chẳng những cùng mấy anh nhân mã đẹp trai trao đổi về tinh tượng, còn gặp được Bạch kỳ mã, nó thích những cô gái xinh đẹp, vì thế Abigail may mắn được vuốt ve chòm lông bạc trên đầu nó, bạch kỳ mã thân thiết cọ vào người cô, còn tự nguyện cho Abigail một ít máu để cô về phối dược.

Đương nhiên, người nào đó nam tính đầy mình phải đứng xa xa nhìn lại.

"Ngài không cần phải cưỡng chế lấy máu của bạch kỳ mã nữa, nếu ngài cần, em thay ngài đi nói với chúng một tiếng; lấy kiểu này máu đó cũng không có chút độc nào", Abigail đột nhiên nói.

Voldermort nhướn mày, hắn sao lại lấy máu của bạch kỳ mã, cái đó dùng để cải tử hồi sinh, hắn có chết đâu?

Đi rừng cấm, liền dễ dàng gặp phải người quen, đúng vậy, các người đã đoán đúng, chính là nhóm bốn người – nay đã thiếu một, Lupin đang sắp xếp chuyện thành lập trường cho người sói nên không chịu đi.

Núp sau gốc cây, Voldermort thân thiết hỏi Abigail: có đề nghị không?

Abigail thâm tình trả lời: không cần quá nặng, một tuần nằm trên giường bệnh cùng với một tháng cấm túc là được rồi.

Vì thế ngày hôm sau, đám Potter hấp hối bị đưa vào bệnh xá, trên người có vết cắn, vết đốt, vết dẫm đạp, còn có vết bỏng kỳ lạ. Bà Pomfrey sau khi chuẩn đoán, dự định cho nghỉ bệnh một tuần. Đồng thời, bọn họ còn bị điều tra ra, vết thương đó chỉ có sinh vật trong rừng cấm mới có thể tạo ra, vì thế giáo sư McGonnagall công chính nghiêm minh trong cơn giận dữ đã phạt bọn họ cấm túc một tháng liền.

Khi giáo sư McGonnagall còn chưa tiêu cơn giận, giáo sư Gaunt mới tới xuất hiện ở cửa bệnh xá.

Giáo sư Gaunt ôn hòa khuyên giải: "Ngài không cần trách phạt bọn họ quá nặng, giáo sư McGonnagall, đám nam sinh này tuổi còn nhỏ, luôn hoạt bát, hiếu động, nhưng ít nhất bọn họ thực dũng cảm, chuyện này có thể có nguyên nhân"

Nhìn đám nam sinh phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo giáo sư Gaunt quay đầu nói với đám Potter: "Các ngươi cũng phải hiểu cho giáo sư McGonnagall, bà ấy không phải là cố ý lấy nội quy trường học đến áp bức các ngươi, bà ấy lo lắng cho an toàn của các ngươi mới làm như vậy"

Giáo sư Mcgonnagall mặt mày nhăn nhó cũng có chút buông lỏng.

Voldermort mặt mày mỉm cười, thân hình thon dài, nói chuyện tao nhã, ghé mắt nhìn đám học sinh ánh mắt sùng bái nhìn hắn, ánh mắt nữ sinh càng mãnh liệt hơn.

"Ôi, đây mới là phong phạm của giáo sư", Melisa ôm ngực kêu lên.

"Hoa đã có chủ không được như vậy!", Lucy khinh bỉ, "Bạn phải học tập Abigail kìa, rất trấn định"

Abigail lui ở một bên dựa vào tường nói: "Ách...., mình có chút choáng, đi về nghỉ trước đây"

Ở chung lâu, Abigail phát hiện ra Voldermort rất có tư chất làm kẻ lừa gạt, hu hu, đáng thương thay Snape (bản gốc) đã cúc cung tận tụy đến lúc chết còn bị người khác hiểu lầm, chỉ kém không bị ném trứng gà thối. Voldermort trong lòng thì tính kế người khác, nhưng trên mặt đều là thân thiết ôn hòa, làm cho đám người kia dù bị hắn bán vẫn vui vẻ thay hắn đếm tiền.

Abigail mãnh liệt biểu đạt sự kính nể của cô với loại kỹ năng đặc biệt này của hắn.

"Quá khen, quá khen, biểu tình lúc em thăm bệnh cũng thực là chân thành tha thiết", hắn cười sáng lạn.

Voldermort là một người khó đoán, Abigail thấy chính mình khá hiểu hắn, nhưng vẫn không hiểu hết; lúc trước cô còn lo lắng hắn làm giáo sư thừa cơ làm xằng bậy, cho nên phòng hắn như phòng cướp, nhưng lâu như vậy, hắn vẫn không hề động đến cô. Nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhẹ, cọ cọ, sau đó rất phong độ quay về phòng của mình.

Được rồi, Abigail cảm thấy chính mình cần phải đánh giá lại nhân phẩm của Voldermort lần nữa, nói đi nói lại, người ta cũng là một người đàn ông thành thục, dạng phụ nữ gì chưa từng gặp qua?

Sau hai tháng sóng yên biển lặng, Abigail dốc sức học hành, giáo sư Gaunt thật sự chân thành giảng bài, ở bên trong bốn bức tường, đang lúc Abigail cảm thấy thiên hạ thực thái bình, đột nhiên lại có việc xảy ra.

Bộ pháp thuật đột nhiên phái tới một điều tra viên, cô ta có khuôn mặt giống con cóc, dáng người béo phì, đầu đội mũ màu hồng phấn cài nơ con bướm, ăn mặc giống những cô gái ngây thơ mười mấy tuổi, cả người đều là màu hồng, ả tên là Dolores Umbridge(1)

Cô ta vừa xuất hiện liền gây cho toàn bộ trường hiệu ứng buồn nôn, mặt cô ta bẹp lại có một đôi mắt ếch, cái miệng lớn, khuôn mặt như bị ai dùng hai tay kéo sang hai bên vậy.

Công việc của cô ta là tới điều tra việc dạy học ở Hogwast, sau đó quay về báo cáo bộ pháp thuật, có tội thì phạt, cho nên cô ta suốt ngày quấn quít lấy Dumbledore hỏi cái này hỏi cái nọ, còn muốn hiệu trưởng dẫn cô ta đi thăm quan toàn bộ trường, giới thiệu tình hình trường học.

Dumbledore từ chối, nói là để giáo sư khác dẫn ngươi đi, từ giáo sư McGonnagall đến giáo sư Sprout liền nghỉ bệnh tập thể, lão Dumbledore để lão Filch, thì Umbridge không vui, cô ta chu cái môi đỏ như máu lên, ngây thơ thẹn thùng nói với Dumbledore rằng để cho một gã nhân viên quèn trong trường đến tiếp cô ta có phải là khinh thường cô ta không? Hay khinh thường mặt mũi của bộ trưởng bộ pháp thuật?

Vì thế hiệu trưởng đại nhân đành phải tự mình xuất trận.

Trong thời gian này, Dumbledore rất khổ sở, bất luận ông ấy đi đến chỗ nào, yêu quái hồng phấn kia cũng bám theo hắn, thường thường phát ra tiếng cười dâm đãng, sau đó mặt Dumbledore liền run rẩy một trận. Ngoài ra, cô ta còn có đam mê về đồ ngọt, cô ta liền mãnh liệt yêu cầu được thưởng thức đồ ngọt cùng lão Dumbledore.

Mỗi khi hiệu trưởng Dumbledore đi dọc hành lang, phía sau đều là giọng nói cao quãng tám của ai đó, mọi người đều đồng loạt buồn nôn, sau đó quăng cho hắn một ánh mắt đồng tình.

Chỉ sau ba ngày hai đêm, lão Dumbledore dường như già đi chục tuổi.

Chuyện này Abigail không để ý đến, đến chuyện thứ hai.

Một ngày nọ, lão Dumbledore mang theo yêu quái hồng phấn đi thăm Hagrid, lúc ấy Hagrid đang chăm sóc động vật, thật ra Dumbledore cũng có tâm, hắn biết Hagird dạy học không được tốt lắm, cho nên dành riêng thời gian sau giờ học đến thăm hắn.

Nhưng hắn không biết, sau khi Hagird không thể phát huy sở thích của hắn trong lúc dạy học, hắn liền sử dụng thời gian ngoài giờ để chăm sóc đám sinh vật to lớn xấu xí của hắn, cho nên lúc Dumbledore đến, hắn đang bận.

Lúc này đây, Umbridge may mắn lần đâu tiên được nhìn thấy những sinh vật có hệ số nguy hiểm 5 sao, từ vực sâu tới đại dương, từ tính hàn đến phun lửa, phun độc, từ động vật biết bay, đến vật chui xuống đất, từ dịch độc ăn mòn đến bóc da... nhiều như một sở thú.

Umbridge điên cuồng gào thét, đám động vật kia cũng phát điên, kết quả là....

Cuối cùng mọi người nhìn thấy một yêu quái hồng phấn hôn mê bất tỉnh, cả người tàn tật được nâng ra khỏi Hogwast, đến cả bà Pomfrey cũng không xử lý được.... Mọi người như có thần giao cách cảm liếc mắt xem thường.

Tiếp theo, suốt đêm hôm đó, bộ pháp thuật gửi lệnh cưỡng chế lão Dumbledore tìm một giáo sư khác đến dạy môn chăm sóc sinh vật thần kỳ, dưới sự kiên trì của Dumbledore, Hagrid được quay về công việc ban đầu của hắn – canh rừng.

Nhưng vận đen của Hagrid vẫn còn chưa hết, vài ngày sau, đột nhiên có tin đồn, đám "bạn" khổng lồ kia của hắn đột nhiên mất khống chế, vì vậy người có da dày mình đồng da sắt như Hagird lần đầu tiên trong đời được nằm trong bệnh xá.

Bà Pomfrey liều mạng trong năm ngày mới miễn cưỡng cứu được cho hắn một mạng, đã từng là "học trò" của hắn, Abigail rất tốt bụng cùng đám Lupin đi an ủi hắn.

Lúc đi vào, Abigail trừng lớn mắt, những vết thương của Hagrid cũng thật là trùng hợp.

Thật ra vết thương của Hagrid rất đơn giản, nghiêm trọng nhất chính là hai chỗ, ót và tay phải.

Đầu bị vật cứng đập vào, chấn động, nửa khuôn mặt đều bị chất độc ăn mòn; cánh tay bị con trùng lớn cắn trúng, hơn nữa còn trúng kịch độc.

Abigail nhìn hồi lâu, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sao cô cảm thấy những vết thương này quen quen.

Hagrid thống khổ ở trên giường lầm bầm, Abigail không hiểu sao chột dạ, đứng cạnh tường nhìn lại.

Sau khi trở về, Abigail nhớ lại, càng nghĩ càng không đúng, là học sinh có gì không hiểu liền hỏi giáo viên của mình, vì thế, cô vô cùng thân thiết đến hỏi giáo sư Gaunt việc này có phải có liên quan đến hắn hay không, giáo sư Gaunt thuần khiết trả lời:

"Sao có thể chứ? Đây là vấn đề về nhân phẩm"

"A... thì ra là như vậy!", Abigail càng thuần khiết hơn hiểu ra.

~ Hết chương 131~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #abigail