128.
Chương 128 Hai hồ ly...
Hôm nay Abigail cầm thư gửi cho ông bà nội vui vẻ chạy tới tòa tháp nhốt cú mèo, vừa mới lên tới tầng năm, Abigail liền thở không ra hơi, chỉ có thể bước từng bậc một lên trên, sau này ở cạnh Voldermort còn có thể sống được với thể lực như vậy, thật sự chỉ có thể nói cô rất cường.
Tối hôm qua...
"Làm sao vậy? có gì khó nói hay sao?", Voldermort ngạc nhiên nhìn Abigail ngồi ở trước bàn học, cô cầm bức thư, mày nhíu cả lại.
"Không phải là vấn đề viết thư, mà là lúc gửi. Phải đi đến tòa tháp cao như vậy để tìm cú mèo, mỗi lần gửi xong thư em đều giống như sắp chết vậy", Abigail trong lòng rơi lệ, cô thật sự rất ghét, rất ghét leo cầu thang.
Đến cả bộ pháp thuật còn có cầu thang máy nha, tại sao ở Hogwast lại không có? Mấy vị giáo sư kia thật sự là keo kiệt.
"Sao em không hỏi ta xem, có lẽ ta có thể nói cho em biết đường tắt đi đến đỉnh tháp đó", Voldermort tao nhã vắt chân ngồi trên sô pha.
"Dừng, ngài không hề có một người thân nào, căn bản là không cần phải gửi thư, nói không chừng ngay cả con cú mèo cũng chưa từng động tới, sao biết được?", Abigail nhẹ nhàng thở ra, cô đã sớm biết cái con người này vô cùng hứng thú với những đường hầm bí mật kia.
Voldermort sắc mặt âm trầm : "Em phân tích hay lắm, nhưng viết thư cũng đâu nhất thiết phải gửi cho họ hàng, cũng có thể viết thư cho bạn bè bên ngoài, đồng bọn ..."
Chưa nói xong, ánh mắt Abigail đã sáng lên, chờ mong nhìn lại: "Thật không? Vậy thì tốt quá, em biết ngài không gì là không biết, không gì không làm được mà. Bảo bối, mau nói cho em biết, cái đường hầm kia ở đâu đi"
"Cảm ơn em đã đánh giá ta cao như vậy, nhưng hiện tại ta lại không muốn nói", Voldermort ngoài cười nhưng trong không cười, con ngươi thâm thúy lóe lên ánh sáng, vì trò đùa này mà sung sướng, "Ta đã suy nghĩ kỹ, em vẫn là nên đi bộ đi, rèn luyện đối với thân thể em rất có lợi"
...
Sau đó bất kể Abigail có nài nỉ thế nào thì thằng nhãi kia cũng giống như hến không mở miệng ra.
Kết luận: Đàn ông là loài động vật lòng dạ hẹp hòi.
Đi lại đi, đi đến lúc hai chân run lên, rốt cuộc cũng đến được ban công, trần nhà phía trên hình cầu, tất cả cửa sổ đều không có kính, gió lớn thổi phù phù, mới vừa tháng chín nhưng đã mang cảm giác lạnh buốt.
Abigail chỉnh cổ áo, nhỏ giọng kêu lên: "Elizabeth, Elizabeth"
Nữ vương bệ hạ vô cùng linh mẫn, chỉ sau hai tiếng kêu liền đậu lên tay Abigail, đôi cánh trắng muốt vẫy vẫy, nhu thuận để cho Abigail cột thư thật chặt vào chân.
"Về đến nhà để cho Bonnie làm cho ngươi ăn chút đồ ăn, không cần trở về vội đâu", Abigail vỗ đầu Elizabeth, Elizabeth vô cùng thân thiết dùng mỏ quẹt lên tay Abigail, kêu lên một tiếng rồi bay đi.
Abigail nhìn theo thân ảnh màu trắng ngày càng bay xa ...
Thư còn có thể viết gì đây, đương nhiên là nói cô vẫn khỏe, cuộc sống tốt lắm, thân thể cũng tốt lắm, học tập tốt lắm, bạn bè cũng tốt lắm, tất cả giáo sư trong trường cũng tốt lắm.
Abigail khẽ thở dài.
Đội nhiên két một tiếng, ở phía sau bức tường đi ra một người, chòm râu dài trắng muốt, áo choàng màu tím như bầu trời đêm, cái mũ cao ngất, mắt kính hình bán nguyệt, Abigail nhất thời trở lên cảnh giác: "Thì ra là ngài hiệu trưởng, ngài đến kiểm tra vệ sinh của phòng cú mèo sao? Ngài cũng thật là cẩn thận, tự mình đến giám sát vệ sinh"
Ánh mắt Abigail không chút thân thiện, nhưng Dumbledore lại không bị ảnh hưởng chút nào, hắn vẫn bộ dáng hiền lành như cũ, cười ha ha nói: "Không, ta là tới gửi đơn đặt hàng, Tiệm Công Tước Mật vừa có loại bánh ngọt mới, ta muốn mua một chút"
"Ha ha, hiệu trưởng ngài thực là biết cách hưởng thụ, nhưng mà ăn quá nhiều đồ ngọt thì mấy cái răng còn sót lại của ngài sẽ rời ngài mà đi đó"
Abigail cẩn thẩn lui lại phía sau vài bước, nhìn xung quanh.
"Cảm ơn sự quan tâm của trò", Dumbledore mỉm cười vui vẻ, giống như nghĩ lại chuyện cũ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, "Abigail thân ái, trò không có việc gì thật tốt quá! Một quyền kia của Brian đánh cũng thật đau, ta nghĩ hắn và Catherine nhất định rất tức giận, bọn họ có lẽ sẽ không bao giờ ... để ý đến ta nữa. Nhưng nhìn thấy trò có thể bình an trở lại trường học, ta vô cùng vui mừng. Nhưng các người cũng thật là mất công sức, ta cũng từng nghĩ rằng trò thực sự đã chết"
Abigail không có ý tốt nhìn trộm Dumbledore, một quyền kia của ông nội đánh gãy hết cả răng cửa của hắn, cố ý thở dài nói: "Muốn diễn trò cũng là vì không có biện pháp khác thôi, vì vậy mới nói những người có thể thực sự tin tưởng được trên thế giới này thực sự không nhiều lắm..."
Dumbledore trầm mặc một hồi, mười ngón tay giao nhau trước người, bước thong thả vài bước, mới mở miệng:
"Abigail, ta có thể hiểu được bất mãn của trò, trò có thể hận ta, Brian và Catherine cũng có thể hận ta, nhưng ta hy vọng các người có thể hiểu cho ta, lúc ấy Voldermort gây ra khủng hoảng thật lớn làm cho rất nhiều bạn bè của ta đều mất đi lý trí, bọn họ ở dưới sự uy hiếp của hắn, nhất thời mất lý trí mới có thể đưa ra hạ sách như vậy. Trên thực tế, ta cũng không hoàn toàn đồng ý với cách làm đó... Nhưng mà, dựa theo tình hình lúc ấy, đó gần như là lựa chọn hoàn hảo nhất"
"Với tôi mà nói nó tuyệt đối không ổn thỏa", Abigail lạnh lùng nhìn hắn.
"Ở thời khắc lâm nguy chúng ta đều có trách nhiệm, có đôi khi phải mạo hiểm, nếu cần thiết, ta cũng sẽ hy sinh tính mạng của mình", Dumbledore nhẹ nhàng vuốt ve chú cú mèo màu xám bên cạnh.
"Hiệu trưởng, những lời cổ vũ như vậy ngài vẫn là nên nói cho những người trung thành với ngài – đám Gryffindore nghe đi. Tôi là Slytherine, tôi không có hứng thú với mạo hiểm, đối với trách nhiệm người khác đặt vào mình lại càng không hứng thú"
"Chuyện của hai năm trước, biểu hiện của Slytherine làm cho ta ý thức được, dũng cảm cũng không phải phẩm chất chỉ có ở Gryffindore, hành động lúc ấy của đám nhóc nhà Slytherine làm cho ta vô cùng cảm động, nhất là em trai Sirius, Regulus, hắn là một đứa trẻ vô cùng dũng cảm", con cú mèo máu xám của Dumbledore thoải mái kêu lên.
"Bởi vì Slytherine chỉ tự nguyện đi làm những chuyện như vậy mà không phải bị người ta cổ động hay cưỡng bức đi làm. Chẳng lẽ bởi vì có người tự nguyện hy sinh mà những người có quyền lực có quyền bức bách họ hy sinh hay sao? Nếu có ngày nào đó thực sự không còn cách nào khác, tôi cũng sẽ dũng cảm cầm đũa phép đứng lên bảo vệ người nhà và bạn bè mình, nhưng đó phải là tôi tự nguyện muốn làm. Ngay lúc đó, tôi tức giận không phải là tôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà là tôi cảm nhận được sự hy sinh của tôi thật giống như quân cờ bị người khác khống chế. Ngại quá, tôi không phải là người tùy thời điểm mà mạo hiểm vì ngài như Gryffindore, tôi chỉ là một Slytherine tự tư tự lợi mà thôi"
Abigail thở ra, những lời trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc cũng đều đã nói ra.
Thật ra cô không hận Dumbledore, cô ghét nhất chính là lão dùng ưu thế mình ở bên người tốt mà miễn cưỡng người khác hy sinh, giống như chỉ có hắn là người tốt, chỉ có hắn mới quang minh chính đại, nếu không làm theo lời hắn, chính là người không tốt.
Cô ghét bị bố trí.
"...Xin lỗi, ta hẳn là nên lo lắng cho tâm tình của trò", Dumbledore chăm chú nhìn Abigail, ở phương diện thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm hắn làm tốt hơn Voldermort
"Không sao cả, lần sau ngài muốn người ta hy sinh thì nên hỏi người ta có nguyện ý hay không, nếu không người ta có chết cũng không nhắm mắt", Abigail lắc đầu, hận một người cũng không dễ dàng gì, cô lại không có chết, không nên hận ai làm gì.
"Nhưng mà .... Hắn không chút do dự bắn ra Avada Kedavra như vậy, ta thực sự là không nghĩ tới hắn sẽ nhẫn tâm như vậy, điều này thật là ngoài dự liệu của ta", Dumbledore ra vẻ không chút để ý nói.
Abigail nhẹ nhàng cười rộ lên, cô chậm rãi nói:
"Hiệu trưởng thân ái, loại phán đoán này ngài có kinh nghiệm hay sao? Tôi nghe ông nội của tôi nói, lúc trước đến tận thời khắc quyết chiến mấu chốt, Grendelwald cũng không có phóng lời nguyền chết chóc vào ngài, thật sự là tình bạn thân thiết nha ..."
Cô mới không chịu bị châm ngòi ly gián đâu.
Ánh mắt Dumbledore chấn động một chút, trên mặt lại không có chút biểu tình nào, lẳng lặng nhìn Abigail; Abigail không chút nào lùi bước, mở to hai mắt nhìn trả lại.
Giằng co hồi lâu, một lát sau, Dumbledore thay đổi đề tài: "Ngày hôm qua Remus (Lupin) đến tìm ta, hắn nói với ta đề nghị của trò, về trường học người sói; Đó là một ý tưởng rất tuyệt, sau này có thể giúp đỡ rất nhiều người, ta muốn nói, cảm ơn trò, từ lúc Remus quay lại trường, ta không nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy"
"Hiệu trưởng ngài có thể hiểu được thì thật tốt quá, chuyện của Lupin còn phải nhờ ngài giúp đỡ", Abigail thuận thế liền nói.
"Chỉ sợ cũng phải nhờ trò giúp đỡ nhiều mới được", Dumbledore tính trẻ con nháy mắt, " phải biết rằng sức ảnh hưởng của "hắn" ở bộ pháp thuật còn lớn hơn so với tưởng tượng của trò, chờ đến khi Lupin chuẩn bị tốt, cần sự giúp đỡ của bộ pháp thuật, cần phải nhờ vào trò nha..."
Lần này đến phiên Abigail trừng mắt, trừng nửa ngày cô có chút nhụt chí rũ vai xuống, lão hồ ly này tu hành nhiều năm như vậy, đều đã thành tinh rồi, phần đạo hạnh này cô không thể có được.
"Hiệu trưởng Dumbledore, nếu ngài không ngại thì tôi muốn quay về thư viện để học, một học sinh nghỉ học tận hai năm như tôi nhất định phải thời thời khắc khắc ôn tập, vậy... Tạm biệt"
Abigail hơi khum người, hoàn thành một cái lễ rồi xoay người bước đi, vừa mới đi tới đầu hành lang lại bị lão gọi lại:
"A,... Abigail, chuyện quá khứ ta xin lỗi, ta hy vọng trò còn có thể như lúc trước đến phòng làm việc của ta, cùng lão già này uống trà ăn bánh ngọt, được không?", Dumbledore mỉm cười giống như lão phật Di Lặc.
Abigail quay đầu lại, trên mặt treo nụ cười đáng yêu, thanh âm cực ngọt:
"...Hiệu trưởng Dumbledore, từ ngày tôi đến trường, tôi luôn cố gắng học tập, cũng không phá phách, không vi phạm nội quy trường học, tôn sư trọng đạo, yêu quý bạn học, quý trọng vinh dự học viện, tích cực tiến lên, tôi luôn cố hết sức chiến đấu mỗi trận đấu Quidditch, hết sức ngăn cản những chuyện bất bình ở trường học. Cho dù gặp gỡ Voldermort, mỗi ngày đều đối mặt với nguy hiểm, tôi cũng chưa từng đánh mất nguyên tắc bản thân, không hề gia nhập tử thực đồ, cho dù tới cuối cùng tôi cũng chỉ muốn dựa vào ngài. Dù ngài không bảo vệ tôi, tôi vẫn lạc quan đối mặt với cuộc sống.
Hiệu trưởng, tôi tin mỗi chuyện ngài làm đều có lý do của mình, nhưng đó chưa chắc đã là lý do của tôi. Tôi là Slytherine lạnh lùng ích kỷ, không bao giờ vì lý do của người khác mà đi mạo hiểm, cho nên, tôi đã hạ quyết tâm, đến khi tốt nghiệp, chúng ta nên trở về quan hệ học sinh cùng hiệu trưởng là được rồi"
Đến khi nói hết lời, trên đài cao đột nhiên yên tĩnh, Dumbledore không tức giận, vẫn dịu dàng ấm áp mỉm cười, nửa ngày sau, hắn lắc lắc đầu, giống như rất lo lắng, trịnh trọng nói với cô:
"Abigail, ta rất hy vọng trò có thể có được hạnh phúc"
Abigail nhíu mày, ánh mắt xanh biếc hiểu ý lóe lên, trên mặt nở nụ cười hiểu ý, chậm rãi nói:
"Những lời này... tôi tin"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro