dong tay
Đông Tây
Tác giả: Triêu Vụ Vân Tịch
Dịch: QT ca
Edit + Beta: Yān Wēi
.
.
Chương 1
Đông Tây không phải là đông tây** mọi người nghĩ, mà là hai người!
**đồ vật
Vưu Tây nghe người ta đàm luận sở cảnh sát có một người năng lực rất giỏi, đã nghĩ ngay đến Tra Hướng Đông.
Ngày hôm qua anh hỏi cậu, “Lúc nãy em đi đâu vậy?”
“Dạo phố.”
“Một người?”
“Cùng Điền Nhạc.” Vưu Tây không cần suy nghĩ. Ánh mắt còn nhìn chằm chằm TV, trong tay đang cầm nửa ly rượu.
“Nga, anh mới biết cô ta có siêu năng lực nha. Điền Nhạc đang nằm viện mà cũng có thể đi dạo phố với em.”
Vưu Tây phốc phun ra một ngụm rượu, quay đầu lại, Hướng Đông đã tiến đến phòng tắm.
Vưu Tây nghe phòng tắm ào ào tiếng nước, ngốc lăng ngây người nửa ngày.
Đương nhiên, cậu không phải cố ý dối lừa Hướng Đông, hơn nữa, Hướng Đông cũng từng lừa dối cậu, nhưng bản chất bất đồng. Chính là, mỗi lần cậu nói dối đều bị Hướng Đông vạch trần, còn Hướng Đông thì sau mỗi lần nói dối lại tự thú. (đừng uống rượu nhiều quá)
Tỷ như lúc này, Hướng Đông đang ở trên người Vưu Tây cắn mút. Khi đến môi Vưu Tây, đột nhiên nói: “Buổi tối ăn cơm thật sự từ chối không được, bị uống hai ly, có phải hay không còn có mùi, nếu có anh đi đánh lại răng!”
Vưu Tây giận, liền đuổi Hướng Đông ra phòng khách ngủ.
Nhưng tới nửa đêm, Hướng Đông sẽ dễ dàng mở cánh cửa phòng ngủ đã bị khóa trái ra, chui vào trong ổ chăn của Vưu Tây, lý do cũng tùy theo mùa mà thay đổi: mùa hè sẽ ôm cậu nói bên ngoài quá nóng, mùa đông lại ôm cậu nói bên ngoài rất lạnh. Trời ôn hòa vẫn ôm chặt Vưu Tây từ phía sau nói: “Ai! Nằm chỗ nào cũng không được, cũng chỉ có nằm cạnh em là thoải mái nhất”. Vưu Tây không thể lý giải, trong nhà đích xác chỉ có phòng ngủ là có máy điều hòa, nhưng mùa hè phòng khách rõ ràng có quạt; mùa đông thì không phải có hệ thống sưởi sao? Còn có, cái gì kêu “Nằm chỗ nào cũng không được, cũng chỉ có nằm cạnh em là thoải mái nhất”. Vậy anh còn nằm cạnh ai nữa? Vưu Tây mỗi lần mới vừa mở miệng, chuẩn bị nói, chợt nghe bên tai thổi nhiệt khí, một giọng nói trầm trầm truyền đến —— “Thực xin lỗi! Anh không tốt, về sau nhất định nhớ kỹ.” Sau đó hai cánh tay đang bao lấy cậu cũng ôm càng chặt. Vưu Tây không thể động, cuối cùng lui lui thân mình, dựa vào thân thể rắn chắc phía sau.
.
.
Vưu Tây có đôi khi sẽ ở trên mạng hỏi một vài người xa lạ, người yêu lừa dối mình sau đó lại tự thú, rốt cuộc có nên giận hay không?
Có người trả lời: có thể thẳng thắn thừa nhận là tốt rồi, nếu thiện ý thì nói dối một chút cũng không vấn đề gì.
Lại có người trả lời: cẩn thận là bẫy, thời gian lâu, hắn ở bên ngoài làm gì bậy bạ rồi về tái lừa cậu liền càng đơn giản dễ dàng.
Vưu Tây trầm mặc. Chờ Hướng Đông trở về, cậu liền cẩn thận nhìn mặt Hướng Đông. Sau đó theo dõi ánh mắt anh suốt một phút đồng hồ! Cũng chính là sáu mươi giây. Kỳ thật cậu còn muốn tiếp tục nhìn nữa, nói không chừng có thể nhìn ra điểm manh mối nào đó. Sở dĩ không thể tiếp tục, là bởi vì Hướng Đông nhào tới ôm cậu, vừa hôn vừa liếm môi cậu. . . . . .
Vưu Tây lại hỏi mọi người thấy thế nào về vấn đề ngày hôm qua.
Có người nói: không tồi, có gan nhìn thẳng sáu mươi giây, rất tốt!
Có người cảm thán: bạn trai cậu thật lãng mạn, bạn trai tôi đã có thể. . . . . .
Còn có người hỏi: tiếp theo thế nào? Chỉ muốn biết chuyện sau đó. . . . . .
Rốt cục có người kết luận: hôn lấy lòng cậu, rõ ràng trong lòng có quỷ, nói không chừng bên ngoài. . . . . .
Vưu Tây nở nụ cười, tắt máy tính đi làm cơm. Hiện tại mới bốn giờ, Hướng Đông mỗi ngày đều đến bảy giờ mới trở về, nếu anh có về. Nấu cơm giờ này có lẽ hơi sớm, nhưng đối với Vưu Tây thì không sớm.
Cậu làm rất chậm, rau phải rửa từng lá, gạo phải vo từng hạt. Cậu làm đồ ăn đều dùng tay trái, khá khó khăn, rõ ràng không phải thuận tay trái. Này tất cả đều bởi vì tay phải cậu bất hảo. Trên mu bàn tay phải cậu có một vết sẹo, thoạt nhìn không lớn, nhưng là nếu mở tay ra, người khác sẽ nhìn thấy lòng bàn tay có một hình tam giác, mặc cho ai nhìn vào tâm đều cảm thấy xót thương.
Vưu Tây không hề để ý, nhưng cậu biết Hướng Đông để ý. Mỗi ngày trước khi ngủ đều nắm tay phải cậu vuốt ve nửa ngày, kỳ thật còn có một nguyên nhân, bởi vì cậu không bao giờ dùng tay phải nắm tay anh.
.
.
Vưu Tây không lo lắng Hướng Đông sẽ có người khác, không phải cậu tự tin hay điều kiện hảo. Vưu Tây bộ dạng không xấu, nhưng cũng không suất, trên cơ bản chính là ném vào trong một đống người thì sẽ lẫn vào đó. Cậu không bằng cấp, không có tiền, càng không có nhà.
Hướng Đông không giống vậy, Hướng Đông là cảnh sát, cũng là đứng đầu một đội. Gia thế Hướng Đông cũng rất tốt, cha Hướng Đông kêu Tam Thúc nghe nói cũng từng làm chủ tịch xã. Hướng Đông cao một thước tám, bản lĩnh, cương nghị, rất có khí khái nam nhân. Hướng Đông có nhà, căn nhà một trăm thước vuông hiện đang ở chính là nhà của Hướng Đông, tuy rằng Hướng Đông nói sẽ chuyển quyền sở hữu cho Vưu Tây. Hướng Đông có xe, bên ngoài có xe cảnh sát, trong nhà có xe riêng. Hướng Đông còn có tiền, một lần lấy hơn mười vạn mắt anh cũng không nháy một chút. Mặc dù chênh lệch nhiều như vậy, Vưu Tây vẫn như cũ không lo lắng, nhưng thỉnh thoảng cũng hơi tự ti, cảm thấy được cậu cái gì cũng không có, không có thể cho Hướng Đông cái gì.
Vậy vì sao cậu không lo lắng? Bởi vì Vưu Tây biết cậu cùng Hướng Đông là như thế nào để có thể ở cạnh nhau, cậu cũng biết Hướng Đông rõ ràng bọn họ có thể hiện tại bên nhau thật không dễ dàng. Đây không phải tiểu thuyết, ngay từ đầu kết cục liền đã định, trong quá trình hàm chút huyết, hàm chút lệ, kết cục thế nào cũng sẽ hạnh phúc! Đây là hiện thực, không ai biết được tương lai, cho dù có đoán được kết cục, cũng không tránh khỏi đau khổ.
Thật là, quá khó khăn !
.
.
.
Chương 2
Ở trên mạng nói chuyện phiếm, có người hỏi: “Cậu cùng lão công quen nhau thế nào?” Vưu Tây ở trong lòng nhớ lại.
Vưu Tây không biết mình rốt cuộc có phải gay hay không, đến bây giờ cũng không biết. Chính là có điểm hoài nghi, cho nên ở trên mạng nghe nói quảng trường nào đó buổi tối tụ hội, xuất phát từ hiếu kỳ, liền đến.
Tra Hướng Đông là gay, chính anh rõ ràng, nhưng đêm nay anh tới nơi này không phải tìm bạn, mà là đến bắt người, bắt một kẻ bán ma túy.
Sau đó, trong quá trình truy bắt nghi phạm, trong đám đông hỗn loạn, Tra Hướng Đông đâm sầm vào Vưu Tây. Đang hiếu kỳ nhìn xem khắp nơi, Vưu Tây còn chưa kịp phản ứng, liền nhanh như chớp ngã vào trong hồ phun nước.
Vì thế, đêm đó Hướng Đông bắt phạm nhân lên xe quay về cảnh cục, còn mang thêm một người toàn thân ướt nhem —— Vưu Tây.
Đương nhiên, Vưu Tây không bị bắt theo về cảnh cục, mà là nửa đường bị ném vào bệnh viện.
Vưu Tây chỉ nhớ rõ có một người dẫn cậu xuyên qua mê cung hành lang trong bệnh viện, một người tiếp một người kiểm tra toàn bộ thân thể. Thật vất vả xong thì đã mơ hồ bị an bài vào một phòng bệnh.
Vưu Tây đêm đó rất mệt, nhưng ngủ không được. Cậu trong lòng nghĩ: không phải chỉ là trầy chân trầy tay một chút thôi sao? Lại phải nằm viện, kiểm tra nhiều như vậy, rồi còn tiền thuốc men, biết bao nhiêu a?
Bệnh viện, quả nhiên là tối! Này là ý thức cuối cùng trước khi Vưu Tây thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Vưu Tây còn chưa mở mắt, một đạo thanh âm liền gọi cậu tỉnh.
Cảnh phục màu đen, một người cao lớn khôi ngô đứng trước giường cậu. Thấy cậu mở mắt, anh cúi đầu hướng cậu cười.
“Thế nào? Trên người có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Vưu Tây qua nửa ngày mới phản ứng lại, là người tối hôm qua làm mình ngã vào trong hồ phun nước. Cư nhiên là cảnh sát?
Vưu Tây cùng Tra Hướng Đông là như vậy nhận thức.
Tra Hướng Đông tính cách cởi mở độ lượng, làm người lại phúc hậu! Vưu Tây ban đầu thật sự là cảm thấy như thế.
Bởi vì chỉ là tiểu thương không quan trọng, người ta lại bỏ tiền cho cậu kiểm tra, trả tiền nằm viện. Xuất viện hai ngày sau lại gọi điện thoại ân cần thăm hỏi, cuối tuần còn tỏ thái độ thật có lỗi mời cậu ăn cơm.
Mỗi lần gặp mặt đều thấy Tra Hướng Đông rất khéo ăn nói, là người lịch lãm, hiểu biết rộng, chuyện gì đều rõ ràng đâu ra đấy, hơn nữa rất có đạo lý. Người như vậy đương nhiên không thể cự tuyệt, cho nên sau khi Vưu Tây thương đã lành, hai người như trước lui tới, đương nhiên trở thành bằng hữu.
Tra Hướng Đông vẫn là giống như trước thi thoảng kiểm tra vết thương của cậu, giống như trước trên người cậu vỗ vỗ đánh đánh, Vưu Tây cho là để biểu thị tình cảm bằng hữu cùng thói quen, cho tới lúc bấy giờ cũng không để ở trong lòng.
Tái sau đó, hình như có chỗ không đúng. Sờ thắt lưng, ôm nhau mờ ám cũng có, Vưu Tây cảm thấy được không tự nhiên, nhưng cụ thể không nói được là không đúng chỗ nào.
Nhất là hai lần ở công cộng hành động quá phận, cử chỉ vô cùng thân thiết, Vưu Tây cảm thấy được bất an. Phía trước đối chính mình hoài nghi làm cho cậu khó xử. Vì thế cố ý bắt đầu tránh Tra Hướng Đông.
Thẳng đến có một ngày, Tra Hướng Đông gọi điện thoại, bảo cậu đến nhà, giọng có vẻ mệt mỏi.
.
.
Vưu Tây sửng sốt nửa ngày, nhưng thanh âm mơ hồ không rõ kia vẫn khiến cho cậu đến nhà anh. Buổi tối mười giờ hơn, mùa đông, lúc đến được, cũng gần mười một giờ.
Gõ cửa, có người lộ ra nửa đầu, thấy là cậu, liền mở cửa ra, để Vưu Tây đi vào.
Vưu Tây nhìn xem, hết thảy tựa hồ như thường, liền thấy bất an, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đành phải hỏi anh: “Làm sao vậy?” Anh cũng không nói, cười hì hì kéo Vưu Tây đến sô pha ngồi, sau đó vào trong cầm một chai rượu đi ra, mở nắp, nói: “Theo giúp tôi uống hai ly đi.”
Vưu Tây vội vàng nói: “Không được, trễ lắm rồi, hôm nào đi.” Nói xong đã nghĩ đứng dậy. Nhưng Tra Hướng Đông ngồi xổm trước cậu, bất động sinh sắc ngăn chặn cậu, mặt khác một tay cầm ly rượu, lặp lại câu vừa rồi: “Theo giúp tôi uống hai ly thôi”. Ý cười trên mặt cũng chưa tắt.
Vưu Tây lúc này đột nhiên có điểm sợ hãi, cũng thấy có gì đó không tốt, liền giả ý hỏi anh: “Đến tột cùng làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì không hài lòng hay không?”
Tra Hướng Đông cười cười, nói: “Thăng chức có tính là chuyện không hài lòng không?”
Vưu Tây nghe xong, vốn định nói chúc mừng, nhưng nghe khẩu khí anh, như thế nào cũng thấy không ra là chuyện tốt! Cuối cùng vẫn là nói “Không tồi”. Vội nói thêm, “Nghe giọng cậu trong điện thoại là uống rượu đi? Sớm một chút nghỉ ngơi”. Sau đó làm tư thế chuẩn bị đứng lên chạy lấy người.
Tra Hướng Đông cũng không hé răng, thân mình động cũng không động, vẫn là chặt chẽ ở trước Vưu Tây.
Vưu Tây nhìn thấy ánh mắt anh, một trận khẩn trương, đột nhiên một phen đẩy ra anh, liền hướng cửa chạy.
Không phải nói khoa trương, nhưng anh bắt Vưu Tây cùng tróc con gà con không sai biệt lắm, chỉ bằng một tay đã ép Vưu Tây đến trên cửa. Sau đó đặt ly rượu nãy giờ vẫn cầm trong tay bên miệng Vưu Tây, vẫn là câu nói đó: “Theo giúp tôi uống hai ly”.
Vưu Tây muốn nói không, nhưng ánh mắt kia thật sự rất dọa người, thân mình không động được, tay bị giữ chặt, Vưu Tây không có biện pháp, chỉ có thể uống cạn ly rượu.
Anh cao hứng, buông tay Vưu Tây, kéo cậu ngồi vào sô pha, lại rót thêm hai ly. Vưu Tây có chút sợ, đó là rượu đế, Vưu Tây không thể uống được.
Kiên trì uống thêm một ly, anh nhích lại gần, một bàn tay xoa nhẹ chân Vưu Tây. Vưu Tây hoảng sợ, ly rượu trong tay trực tiếp ném đi, xoay người lại chuẩn bị chạy.
Lần này Vưu Tây còn chưa kịp đứng lên, đã bị áp đảo trên sô pha.
Trên mặt Tra Hướng Đông còn vương một ít rượu lúc nãy Vưu Tây ném ly đi bị hắt trúng, dựa sát vào Vưu Tây nói: “Tôi rất thích cậu, thật sự! Trong khoảng thời gian này vì cái gì tránh tôi? Cậu có bạn trai?”
Vưu Tây sau này ngẫm lại, đêm đó thật sự là cậu sợ hãi quá, nếu bình tĩnh một chút, cũng sẽ không có sự. Hai người lúc ban đầu là ở chỗ đồng chí tụ hội nhìn thấy nhau, anh đương nhiên nhận định cậu là gay. Nếu có thể giải thích một chút, có thể sẽ không sẽ phát sinh chuyện sau đó.
Nhưng lúc ấy không phải như vậy, Vưu Tây căn bản không để ý Tra Hướng Đông nói gì đó, chỉ để ý la to, tay chân loạn đá.
Anh lập tức dùng dây lưng trói hay tay Vưu Tây ra sau. Trực tiếp kéo quần cậu xuống, mùa đông, mặc rất nhiều đồ để giữ ấm, tay anh chạm đến làm lông tóc Vưu Tây đều dựng đứng. Cảm giác mát lạnh nửa người dưới, Vưu Tây không dám la nữa, nước mắt đều chảy ra. Sau đó thấp giọng như cầu xin:
“Cậu, cậu đừng xằng bậy”.
“Tôi vốn thực không nghĩ muốn xằng bậy, chính là cậu bức tôi”.
Sau đó một phen ôm lấy Vưu Tây, đá mạnh cửa phòng ngủ, quăng Vưu Tây lên giường.
.
.
.
Chương 3
Kết quả dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Vưu Tây đích xác bị cường bạo.
Quá trình rất cường ngạnh, nhưng không thô lỗ. Anh thậm chí dùng gel bôi trơn. Lúc vào cũng không mạnh mẽ đâm vào, mà ra vào dò xét vài lần, mới chính thức đi vào.
Vưu Tây bị áp trứ suốt, miệng mắng lung tung cho hả giận, nhưng đến khi phía sau động tác càng lúc càng nhanh, Vưu Tây mắng không được nữa, đau quá! Sau đó liền nửa tỉnh nửa mê mà thiếp đi.
Vưu Tây còn nhớ rõ, ngày hôm sau cậu tỉnh, câu đầu tiên anh nói với cậu là:
“Tối hôm qua tôi ở bên ngoài uống hơi nhiều rượu, nhưng vẫn nhớ rõ đối với cậu đã làm cái gì. Cậu nghĩ muốn tố cáo tôi cũng được, giết tôi cũng không sao. Tôi thích cậu, ở cạnh tôi, tôi nhất định hảo hảo đối đãi cậu. . . . . .”
Về sau Vưu Tây chung quanh trốn Tra Hướng Đông tựa như trốn độc xà mãnh thú, nhưng trốn đến chỗ nào anh cũng đều có thể tìm được cậu.
Vưu Tây nói cậu không phải gay, nhưng anh không tin.
Vưu Tây lại giải thích: “Tôi là thật sự không xác định được, cho nên mới tới nơi đó”.
Anh hỏi: “Vậy cậu hiện tại xác định được chưa?”
Vưu Tây cuối cùng lắc lắc đầu.
“Vậy trước khi xác định rõ ràng, cùng tôi cùng một chỗ, được không?”
Vưu Tây trước kỳ hạn ở phòng trọ lén lút xin phép trở về quê.
Anh căn bản nói không thông. Hai người mỗi lần đều kê đồng áp giảng**, có lối suy nghĩ căn bản không ở cùng một phương hướng.
**ông nói gà, bà nói vịt
Một ngày Vưu Tây đi gặp đồng môn trở về, mẹ hỏi: “Con trở về nhà sao không xin phép nghỉ?” Vưu Tây rất buồn bực.
Mẹ còn nói: “Đồng sự của con gọi điện thoại tới, nói đã giúp con xin phép rồi, bảo con đừng lo lắng.”
Vưu Tây hỏi: “Đồng sự nào?”
Mẹ nói người đó họ Tra. Vưu Tây sợ tới mức nháy mắt mặt trắng bệch.
Chạy ra ngoài trộm gọi điện thoại, cũng không hứng thú đi chơi nữa, tay cầm di động tất cả đều là mồ hôi, lần đầu tiên vừa khóc vừa nói: “Cầu xin cậu đó, buông tha tôi đi. Chuyện ngày đó tôi nhất định ai cũng không nói, tôi sẽ quên nó; cũng không tìm cậu trả thù, được không?”
Điện thoại bên kia nửa ngày không nghe thấy tiếng, qua một hồi lâu, anh mới nói: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm gì, chính là thích cậu”. Sau đó cúp máy.
Tái sau đó, cơ hồ mỗi ngày đều có điện thoại, Vưu Tây lại không dám không tiếp. Nhiều lúc chỉ đợi cho được đến lúc cậu bắt máy, ngày qua ngày, ngẫm lại số lần gọi cũng hơn 300, hoảng sợ.
Lại điện thoại, Vưu Tây nghĩ muốn rống, anh hỏi: “Cậu chừng nào thì quay về?” Vưu Tây không lên tiếng.
Anh nói: “Nếu không tôi hỏi cha mẹ cậu được không?” Vưu Tây tức giận rống to: “Mẹ nó đồ họ Tra ngươi, cút cho ta! Như thế nào không chết đi a?”
Sau đó buông điện thoại, tắt máy.
Một lát sau trong nhà điện thoại lại vang lên, Vưu Tây vội vàng nghe máy, thật sự lại là anh. Vưu Tây chỉ nhẹ nhàng mà nói: “Tuyến xe lửa số 14 lúc 3 giờ chiều”, sau đó liền cúp.
Vưu Tây quyết định sau khi trở về phải tìm biện pháp giải quyết việc này. Thật sự không được liền báo cục cảnh sát, cùng lắm thì liều chết!
.
.
Trở về, giống như ác mộng, vừa ra sân ga, liền thấy anh, cư nhiên còn cười.
Đến gần, Tra Hướng Đông giúp cậu mang hành lý. Trên đường hỏi đông hỏi tây, Vưu Tây vẫn chịu đựng.
Thẳng đến lên xe, Vưu Tây rốt cục mắng, “Ngươi mẹ nó đến tột cùng muốn làm sao? Tử biến thái, ngươi còn không biết xấu hổ, ngày mai ta mẹ nó phải đi đến cục của ngươi, có cái gì. . . . . .”
Không đợi mắng xong, Tra Hướng Đông cư nhiên buông tay lái, lấy tay đến che miệng cậu, Vưu Tây nhìn nhìn, một quyền đánh trúng bụng anh, anh liền nhăn mặt mà ngã xuống.
Vưu Tây nhảy xuống xe, mang theo hành lý chạy đến ven đường, giơ tay vẫy taxi, bỗng phát hiện trên tay có vết máu.
Cách đó không xa chiếc xe kia vẫn còn dừng giữa quốc lộ, hiện có rất nhiều người vây quanh.
Vưu Tây sau lại nghĩ, cậu cũng không biết tại sao lại quay trở lại. Đúng là trên thực tế, cậu thật sự lại đi trở về. Từ cửa xe lúc nãy cậu mở ra nhảy xuống nhìn vào, anh ngã trên ghế, quần áo màu tối nhìn không ra cái gì, nhưng trên ghế xe màu vàng nhạt đã muốn nhuộm đầy máu.
Vưu Tây sửng sốt nửa ngày, mới vội vàng tiến vào trong xe, lay gọi anh, thậm chí giúp anh băng bó bụng.
Cảnh sát đến, xe cứu thương cũng tới rồi. Anh bị đưa vào bệnh viện.
Hai cảnh sát hỏi cậu: “Đó là ai? Còn cậu là ai? Tại sao bị thương? Có người thấy cậu cùng anh ta tranh cãi. . . . . .”
Vưu Tây một mảnh mờ mịt, chỉ ngơ ngác nhìn thấy hai người mặc cảnh phục màu đen. Ngay khi bọn họ chuẩn bị mang Vưu Tây quay về cảnh cục điều tra, anh rốt cục tỉnh.
Cậu nhìn thấy bọn họ lập tức cười rất tươi thì biết, Hướng Đông không phải là đồng hành, thì cũng là lãnh đạo. Vưu Tây chỉ nghe đến biểu đệ và vân vân, sau đó hai cảnh sát kia đi mất, thậm chí cũng không ghi chép lại vụ việc.
Trước khi đi, còn giống như nói cái gì xe của ngài đặt ở trụ sở. . . . . .
Bốn con mắt liền như vậy nhìn nhau, lần này đối diện tuyệt không chỉ một phút đồng hồ.
Tái sau đó, Vưu Tây bị bắt chiếu cố cái người cậu hận thấu xương kia.
Sau đó thông qua một đợt sóng lại một đợt sóng người tới thăm biết được, anh trước khi mình trở về ba ngày, chính là cái hôm sau lần gọi điện thoại hỏi bao giờ trở về đó, bởi vì một mình bắt một tên côn đồ, bụng bị đâm một nhát. Bác sĩ yêu cầu ít nhất nửa tháng không được xuống giường.
Lúc ấy Vưu Tây đang gọt vỏ táo, một dao đi xuống, ngón cái liền bị cắt một đường. Trên phần thịt táo trắng tinh đã được gọt vỏ sạch sẽ, chảy qua một đạo tinh tế màu đỏ tươi.
Vưu Tây chiếu cố Tra Hướng Đông, mỗi ngày giúp anh lau người.
Anh nói trời nóng, nhưng phòng anh ở chính là có máy điều hòa. Huống hồ, anh là bụng bị thương, cũng không phải tay không thể động, Vưu Tây rất tức tối, nhưng mỗi ngày vẫn là giúp anh lau người.
Có đôi khi lúc cậu lau đến chân, bộ vị anh sẽ hơi hơi biến hóa. Vưu Tây xấu hổ muốn chết. Anh cầm tờ báo, thấy không rõ sắc mặt, nhưng rốt cục cũng không nói gì.
.
.
.
Chương 4
Ra viện, lại bình thường lui tới, Vưu Tây rất muốn nói Hướng Đông đừng đến, nhưng nói không được.
Anh nói: “Thử xem, được không?”
Sau đó gọi cậu cùng nhau ăn cơm, Vưu Tây có điểm sợ anh, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể đáp ứng.
Cuối cùng hai người bàn bạc, thử kết giao một thời gian, nếu không được sẽ không tiếp tục dây dưa.
Có lý do danh chính ngôn thuận, anh càng tìm đến cậu nhiều hơn.
Vịn lý do mỗi ngày phải ở cạnh cậu, buổi chiều nhất định cùng nhau ăn cơm, buổi tối đi coi phim, xem kịch vân vân, cuối tuần lái xe đến vùng ngoại ô cắm trại, tiệc nướng, bơi lội. . . . . .
Khó khăn mới có vài ngày không cần bôn ba ở nhà nghỉ ngơi, anh cũng sẽ xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện, thường thường là sau khi tan tầm Vưu Tây trở về phòng trọ mở cửa, trong phòng khách đã có thân ảnh kia ngồi.
Hơn nữa buổi tối còn có ý không muốn đi, cũng may thủy chung cũng không có động tác dư thừa nào, đều là cùng Vưu Tây tựa vào sô pha cùng nhau xem TV.
Bạn bè của Vưu Tây nghe Vưu Tây mỗi ngày toái toái niệm cuộc sống của cậu, vô luận là cười vui, hay là khổ sở, đều ẩn hương vị hạnh phúc, ấm áp, còn có người hỏi: “Các cậu là như thế nào ở cùng một chỗ?”
Vưu Tây nói: “Không rõ”. Đây là chuyện cậu cảm thấy lạ lùng không thể tưởng tượng nổi nhất!
Chỉ nhớ rõ một ngày kia, anh đến nhà cậu, cơ hồ là quỳ trên mặt đất, ôm Vưu Tây đang ngồi trên sô pha, nói: “Kỳ thật em cũng không chán ghét tôi, tôi nhận thấy được; nếu không em sẽ không dung túng tôi như vậy. Em tin tôi, tôi nhất định hội hảo hảo đối đãi em, chúng ta cùng một chỗ không tốt sao?”
Vưu Tây nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng kia, tự hỏi thật lâu mới nói: “Không biết, tôi có điểm hoài nghi, thật sự không rõ.”
Anh lập tức nâng cằm Vưu Tây nói: “Nếu không biết, cũng đừng sớm như vậy có kết luận.”
Sau đó hôn cậu, rất nhẹ, từng bước một đều rất chậm, tay dừng lại trước ngực cậu, cách một lớp áo sơ mi, sau đó chậm rãi kéo xuống. Lúc đụng tới phía dưới Vưu Tây đột nhiên thấy bất an. Anh vội vàng lại hôn trở về, sau đó tái một chút một chút chậm rãi xâm nhập. Nhưng không được.
Vưu Tây không biết tại sao, không chán ghét, chính là bản năng kháng cự. Lần trước sợ hãi đã khắc sâu. Cậu nhìn người trước mặt bộ dáng thất vọng, tâm cậu cư nhiên chậm rãi liền biến nhuyễn.
Tra Hướng Đông đối Vưu Tây thân thể kháng cự cũng không có cưỡng bách nữa.
Anh nói: “Không có việc gì, chúng ta từ từ sẽ đến!”
Cứ như vậy, hai người ở cùng nhau. Thuyết bất thanh, đạo bất minh. Vưu Tây đã bất tri bất giác tiếp nhận sự thật!
.
.
Có người hỏi Vưu Tây: “Lão công cậu là cảnh sát, có phải thường xuyên đánh cậu?”
Vưu Tây trả lời: “Sẽ không.”
Người hỏi không cam lòng: “Một lần cũng chưa động qua?”
Vưu Tây nở nụ cười: “Như thế nào có thể một lần đều không có? Buổi tối kia không phải tính là dùng bạo lực hay sao?”
Nhưng chân chính đánh, Vưu Tây nhớ rất rõ ràng, chính là một năm sau mùa đông năm đó.
Lúc ấy quan hệ bọn họ đã sớm xác định, Tra Hướng Đông một tuần ít nhất ba bốn ngày đến chỗ cậu. Anh ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại một hai buổi tối. Thậm chí cũng đã gặp qua cha mẹ Hướng Đông.
Hai lão nhân rất có khí chất, không khó nhìn ra trước khi nghỉ hưu đều là có chức quyền.
Lúc sau Vưu Tây cùng một đồng sự mới tới công ty, là một cô gái, tiện đường trở về chung, Hướng Đông đột nhiên xuất hiện, hỏi: “Đó là ai?”
Vưu Tây thuận miệng nói: “Bằng hữu ở công ty.”
Sau đó có lần cậu nói phải về nhà một chuyến, vội vội vàng vàng chuẩn bị đi.
Ngày từ quê lên mới vừa xuống xe lửa, đã thấy một thân ảnh quen thuộc, dọa Vưu Tây sợ chết.
Cậu đã cố ý nói tuyến xe lửa chậm một ngày so với tuyến xe cậu đi, Vưu Tây không biết Hướng Đông như thế nào có thể xuất hiện ở nhà ga, hơn nữa rõ ràng chính là chờ cậu.
Vưu Tây sợ tới mức mặt trắng bệch, động cũng không động, bên người cậu, cô gái từng bị Hướng Đông hỏi cũng xuống, còn kỳ quái hỏi cậu: “Làm sao thế? Sắc mặt kém như vậy?”
Vưu Tây bị túm trở về, đích thật là túm.
Trên đường đi, anh trực tiếp hỏi cậu: “Cô ta là ai?”
Vưu Tây còn đang suy nghĩ như thế nào trả lời, không hề dự tính, bỗng nhiên nhận một cái tát. Vưu Tây lảo đảo, ngã xa chừng một thước, đụng vào bàn trà một tiếng chói tai.
Tra Hướng Đông đem quần áo cậu cởi ra, so với lần đầu tiên còn thô bạo, nói cái gì: “Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì? Dám như vậy ngoạn lão tử. Lão tử vì ngươi, cùng người nhà cãi nhau quyết liệt, ngươi lại cùng nữ nhân lêu lổng? Ta hôm nay trước phế đi ngươi, tái mẹ nó cùng ngươi cùng chết.” Hướng Đông tê rống, ánh mắt đều đỏ.
Sau đó thật sự lấy dao đến. . . . . .
Vưu Tây lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Đặc biệt nghe được trong lời nói Hướng Đông, ý thức được nguyên nhân về bầu không khí quái dị lúc cha mẹ Hướng Đông đến đây trước đó vài ngày. Ý chí quật cường, tức giận trước đó nháy mắt toàn bộ biến mất.
Cậu lắc lắc đầu khóc to dùng sức gọi: “Hướng Đông, Hướng Đông, không phải như anh nghĩ. Bà nội em sắp mất, em mang nàng đi để diễn trò cho bà vui. Anh tin em, anh tin em a, em không lừa gạt anh.”
Con dao cách mệnh căn Vưu Tây một li thước tạm dừng, sau đó tùy ý Vưu Tây vừa khóc vừa nói. Mặt người cầm dao lại càng ngày càng thâm. Mãi cho đến khi Vưu Tây la hét đến khản cả giọng, hồn anh dường như mới quay về, một phen quăng dao, ôm chặt Vưu Tây ra sức gọi: “Vưu Tây, Vưu Tây. . . . . .”
Chuyện này sau đó hai người đều rất ít đề cập tới. Bởi vì cả hai đều biết, này không phải là lỗi của anh, mà là nội tâm thương tâm tuyệt vọng đến đỉnh điểm mới làm như vậy.
.
.
.
Chương 5
Nhưng là không đề cập tới không phải là vấn đề không tồn tại.
Hướng Đông nhanh đến ba mươi, cha mẹ càng lúc càng thúc giục. Trước kia Hướng Đông vẫn một mình chịu áp lực, an ủi người nhà, chờ một thời gian, chờ một thời gian, nếu năm nay không gặp được người thích hợp, sẽ theo ý cha mẹ kết hôn! Này cũng là trước khi Hướng Đông có Vưu Tây.
Nhưng bây giờ, bởi vì Vưu Tây, Hướng Đông vì tương lai hai người quyết định nói rõ, kết quả dùng đầu gối nghĩ cũng có thể biết, tình hình trong nhà, hai chữ thảm thiết cũng không đủ để hình dung.
Mà tình huống nhà Vưu Tây cũng không khá hơn bao nhiêu!
Cha mẹ đều ở nông thôn, tư tưởng vốn bảo thủ. Cậu lại là cháu đích tôn của Vưu gia, là con trai duy nhất mấy đời của dòng họ, lúc lên thành phố học đại học người nhà thậm chí muốn cho cậu đính hôn. Lần này bà nội bệnh tình nguy kịch, Vưu Tây chỉ có thể thỉnh bạn gái thân ở đại học, cũng là đồng sự mới tới công ty lúc trước, đến hỗ trợ diễn trò. Cũng là sợ Hướng Đông để ý sẽ lo lắng, mới cố ý nói dối. Không thể tưởng được. . . . . .
Hai tháng sau, bà nội Vưu Tây qua đời.
Vưu Tây vội chạy trở về chịu tang, cùng lần trước giống nhau, lần này cũng mang theo một người —— lấy thân phận là đồng sự —— Tra Hướng Đông.
Tang sự xong, việc hôn nhân của Vưu Tây quả nhiên lại bàn tới. Nói đạo hiếu là quan trọng, đây là kỳ vọng lớn nhất của bà nội trước khi qua đời, sớm kết hôn, lão nhân gia nàng dưới cửu tuyền mới có thể nhắm mắt. . . . . .
Buổi tối đãi khách Vưu Tây cùng những người trong thôn mua về rất nhiều rượu đế.
Sáng sớm hôm sau lợi dụng lúc mọi người say vẫn còn chưa tỉnh vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Xe lửa lắc lư thất điên bát đảo, nhưng độ ấm trong lòng bàn tay quen thuộc lại làm cho cậu an tâm như thường!
“Trước trốn tránh đã!” —— Hướng Đông nói.
Có thể qua một ngày tính một ngày đi! —— Vưu Tây ở trong lòng nghĩ.
. . . . . .
Khó được hôm nay Hướng Đông trở về sớm, Vưu Tây dọn bàn, đem đồ ăn lên.
Hướng Đông thay quần áo đi ra, trong tay mang cái hạp. Bên trong có hai quả cầu xanh thẫm.
“Na! Mỗi ngày không có việc gì nhiều nắm ở trong tay xoay, nghe nói bên trong có chứa khoáng vật có thể phóng thích tia hồng ngoại, đối với tay em có lợi!”
“Anh lại loạn tiêu tiền! Cái này không phải cầu để lão nhân nắm trong tay bảo vệ sức khoẻ sao? Ngoài chợ mười đồng tiền một đôi. Anh nghe người ta nói liền tin, phóng tia gì có thể nhìn thấy được để kiểm chứng sao? Sợ lại uổng phí đi?”
Hướng Đông cười, chờ Vưu Tây bưng canh xong ngồi xuống liền kéo tay cậu qua, Vưu Tây nghĩ muốn rút về, Hướng Đông lại cố ý nắm chặt, ngón cái xoa nhẹ hình tam giác trong lòng bàn tay.
“Mặc kệ thiệt giả, nếu nói có lợi, như thế nào cũng nên thử xem a. Anh lúc ấy. . . . . .”
Vưu Tây biết Hướng Đông lại nhớ lại chuyện đó.
Hướng Đông giận mình lúc ấy phản ứng chậm, nói Vưu Tây ngốc, như thế nào liền dám lấy tay cản? Nhưng Vưu Tây trong lòng nghĩ, nếu lại có một lần, cậu khẳng định vẫn là không do dự lấy tay cản.
Lúc đó sắp tới Tết nguyên đán, cha mẹ đột nhiên gọi điện bảo, vô luận như thế nào Vưu Tây cũng phải trở về một chuyến, Vưu Tây không có biện pháp, thừa dịp mấy ngày nghỉ Tết nguyên đán mượn hai ngày, vội vàng chạy về quê.
Tưởng có chuyện gì, trở về mới biết được. . . . . .
Cha mẹ nói: “Con cũng không nhỏ. Chúng ta biết nữ hài tử ở thành phố lớn tiêu chuẩn cao, con lại không có nhà, vẫn là nữ oa trong thôn chúng ta hiểu rõ, càng yên tâm, lại không lo các nàng có người nào khác ở bên ngoài, cho nên liền định rồi!”
Cha mẹ còn nói: “Người là do bà con cháu dượng ba con giới thiệu, đứa nhỏ không tồi, đã tốt nghiệp đại học. Người nhà bên kia nghe nói bằng cấp, công tác của con, sau nhìn ảnh chụp cũng rất vừa lòng.”
Cha mẹ lại nói thêm: “Biết con bận, nhưng gọi con trở về chính là gặp mặt người ta, làm mấy bàn rượu, cũng tặng lễ vật, xem như đính hôn. Sau lễ mừng năm mới sẽ tính đến chuyện kết hôn.”
Đến nước này, Vưu Tây cảm thấy được rốt cuộc không còn cách nào khác mà trốn tránh.
Do dự một đêm, nửa đêm liền gọi điện thoại cho Hướng Đông.
Ngày hôm sau, khi cha mẹ chuẩn bị dẫn cậu đi xem mắt, Vưu Tây rốt cục nói rõ.
Chuyện lần đó nghĩ đến mà sợ, mẹ kéo cậu khóc la không ngừng, nhìn cậu cường ngạnh không chịu đổi ý, cha tức giận, liền đánh.
Đánh một hồi, cha mẹ rốt cục hết hy vọng. Quyết định đem cậu khóa trái ở trong phòng, cũng không cho xuất môn. Ăn uống cũng không cấp. Bảo cậu hãy suy nghĩ cẩn thận.
Buổi tối hôm sau, Hướng Đông tới.
Bởi vì điện thoại không được, mơ hồ lo lắng xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy đến. . . . . .
(Chắc là khi Hướng Đông chạy đến thì xảy ra chuyện, Vưu Tây mới bị vết sẹo ở tay phải. Đoạn này tác giả không nói rõ, tớ đoán thế)
.
.
Kết thúc
Mọi người quan tâm hỏi: “Sau đó thì sao?
“Sau đó? Sau đó anh chăm sóc tôi, về nhà mang đi đồ đạc của tôi, đem phòng tôi ở lúc trước trả lại, mọi thứ đều đâu vào đấy, tôi xuất viện đón tôi về. Muốn tôi tin tưởng anh.
Tôi có nói với anh: “Em cái gì cũng không có”. Lúc ấy, cha mẹ ở trong thôn công khai thanh minh, tôi không phải con bọn họ, phải đoạn tuyệt quan hệ. Công ty cũng sa thải, không có cách nào khác tái công tác. Cho nên, tôi là thật sự cái gì cũng đều không có.
Nhưng anh nói với tôi: “Không phải vừa khéo sao, anh nhà xe cái gì đều có, chính là thiếu gia đình, em đã đến rồi, anh liền thật sự có tất cả.”
Giống như lúc trước, anh nửa ngồi chồm hổm nửa quỳ trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết làm cho người ta không thể cự tuyệt.”
Mọi người thắc mắc: “Vậy là xong rồi?”
Vưu Tây cười cười: “Xong rồi nha! Còn có cái gì?”
Nga. . . . . .
Xã hội hiện tại, mọi người không thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Lại còn ra đam mĩ, BL gì đó, tiểu hài tử hiếu kỳ muốn ngăn cũng ngăn không được.
Những người bạn trên mạng nhìn không thấy mặt nguyện ý nghe cố sự, nhưng cuộc sống thật sự vô cùng chồng chéo và phức tạp. Không thể lúc nào cũng lãng mạn và cao trào, đó chỉ có trong tiểu thuyết.
Ở cục Hướng Đông mấy ngày nay có nhiệm vụ, mỗi ngày anh ra ngoài, Vưu Tây đều lo lắng, ngóng trông anh trở về, tin tức xã hội, pháp chế cũng nhất định xem.
Cứ mỗi ngày sớm nấu cơm, trong thời gian chờ đợi lấy hai quả cầu xanh thẫm cầm trong tay xoay tròn.
Cha mẹ nơi đó, vẫn còn.
Vô luận như thế nào, đó là cha mẹ của cậu, cha mẹ của Hướng Đông, như thế nào có thể bởi vì một câu nói đoạn liền đoạn? Trên người đều chảy dòng máu của bọn họ a. . . . . .
Ngày nghỉ ăn tết gọi điện thoại về, cho dù bị mắng không thèm nhìn cúp điện thoại cũng được, đều phải ân cần thăm hỏi nửa ngày, nói tốt!
Cha mẹ cho dù giận lắm, cũng lo lắng, từ thân thích bằng hữu dò la tình hình của con, nên cậu mỗi tháng nhất định gửi tiền về nhà cho cha mẹ yên tâm.
Lễ mừng năm mới, phải đi đến hai nơi, mang theo lễ, nhưng không được vào nhà, hai người đứng trước cổng rào nhìn vào sân nhà Hướng Đông đã hơn một giờ.
Vưu Tây nói: “Anh nên một mình đi vào thôi, em ở cửa chờ là tốt rồi.”
Hướng Đông kéo cậu qua, đem khăn quàng cổ của cậu quấn lại thêm một vòng, để tuyết không rơi vào cổ. Xoa xoa cằm cậu.
“Thế nào? Cảnh tuyết quanh nhà anh không tồi đi?”
Vưu Tây tựa vào lòng ngực Hướng Đông, khóe miệng cười cười. Đột nhiên “bùm” một tiếng, cùng với tiếng chuông, pháo hoa rực sáng cả một bầu trời.
Hai người mỉm cười nhìn nhau thật sâu, lại một năm nữa.
Hướng Đông bồi Vưu Tây lên mạng, đối mặt với nhiều câu hỏi đặt ra, Vưu Tây cùng Hướng Đông nói:
“Chúng tôi cũng chỉ là những người bình thường, không có gì ghê gớm, chính là đi trên con đường mòn ít người đi, sinh mệnh con đường này của chúng tôi không giống với những con đường khác. Chúng tôi cảm thấy chỉ cần nắm tay nhau cùng đi về một phương hướng, chúng tôi sẽ có đủ sức mạnh đi đến cuối con đường, vĩnh viễn bên nhau.”
Đông Tây 【 hoàn 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro