Chương 4: Chuyện ở sông Thương 2
Lương Huyền Nghiêu đi thẳng về hướng chú ngựa đang tranh thủ ăn một ít cỏ còn sót lại ven đường. Trông sắc mặt của y lúc này có hơi khó coi, dường như đang bực bội chuyện gì đó.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng thấy thời tiết hôm nay không được tốt, vậy mà chẳng biết trời xui đất khiến gì, y lại một mình rời khỏi doanh trại cách nơi đây khoảng mười dặm để đi tuần tra. Vốn dĩ, y muốn đến đây xem thử, coi có tìm được chút dấu vết gì của bọn cướp kia hay không. Nhưng thật không ngờ, lại bắt gặp cô đang làm chuyện khờ dại.
Còn ngày truy bắt bọn thổ phỉ trên sông Thương, do mấy tên cướp tháo chạy bằng cách nhảy sông, nên thuộc hạ của y phải chia ra làm hai nhóm, một nhóm lục soát trên bờ, nhóm còn lại đi thuyền nhỏ tìm chúng. Không ngờ, có một đội thuyền đã vớt được cô.
Ngày hôm ấy, Ninh Hải Hạ mặc nguyên một bộ đồ bơi dài và mang theo thiết bị lặn, thành thử quân lính cho rằng cô là yêu quái nên đã đề nghị thiêu sống cô. Song, Lương Huyền Nghiêu không chỉ ngăn cản mà còn đích thân xem xét.
Sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ quái gở, Trần Tất Nguyên nhận ra cô chính là Phan Thư Diệp, cô con gái thứ tư của Thái sư đại nhân. Thế nhưng, Lương Huyền Nghiêu đưa cô về phủ là vì y với anh trai của Phan Thư Diệp - Phan Công Phú là bạn chí cốt.
***
Trời nhá nhem tối, tuyết rơi ngày một nhiều, gió càng lúc càng giật mạnh.
Cuối cùng, Lương Huyền Nghiêu cũng trông thấy kẻ hết trồi lên rồi lặn xuống sông bò lên bờ. Sau khi loay hoay thay xiêm y bằng cách chui vào chiếc áo choàng, cô lảo đảo đi về phía y.
Đột nhiên, y cúi đầu nhìn bộ xiêm y mà mình đang mặc trên người, dù đã hứng rất nhiều đợt gió nhưng vẫn còn hơi ẩm. Tại sao mình phải đứng đây chịu lạnh như thế này?
Lương Huyền Nghiêu khịt mũi, cười ra một tiếng khó hiểu rồi đảo mắt nhìn loanh quanh. Thật là phi lý!
“...” Tầm mắt của y bỗng dừng lại. Không rõ Lương Huyền Nghiêu đã nhìn thấy thứ gì mà lập tức đuổi theo.
Bên này, Ninh Hải Hạ thấy con ngựa đen đằng trước tự dưng cất vó cao rồi quay đầu bỏ chạy, liền dừng bước, đứng sững sờ: “...”
Trông người đàn ông mặc áo choàng đen cưỡi con ngựa màu đen đi ngày một xa, cô cảm thấy thật buồn cười. Ha! Vài phút trước, cô còn tưởng anh trai kia đang cố tình đứng đợi mình mà cảm động biết bao, cảm thấy được an ủi vài phần khi không thể lặn về nhà nữa đó!
Đúng là…
Ninh Hải Hạ vừa hậm hực lẩm nhẩm chửi bới vừa dốc sức đi thẳng về phía con đường mòn nhỏ. Bước chân của cô rất chao đảo, đi được một đoạn thì ngã khuỵu, cuối cùng là dần dần thiếp đi trên nền tuyết trắng lạnh lẽo.
Hơn một canh giờ sau, Ninh Hải Hạ không chỉ nghe thấy có tiếng lách tách và cảm nhận được sức nóng lan tỏa đến người, mà còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng. Cô mơ mơ màng màng hít vào một hơi thật sâu, đúng là có mùi thịt nướng! Rất thơm!
“Mẹ ơi?” Ninh Hải Hạ lờ đờ ngồi dậy với bộ tóc rối bời.
Cô đánh một cái ngáp thật dài, rồi mới chép miệng hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Hôm nay, nhà mình ăn thịt nướng hở mẹ?”
Trông vẻ mặt đờ đẫn, mắt mở không lên của người kia, người nướng thịt không mở miệng mà chỉ “Ừm” một tiếng trong cổ họng.
Chất giọng của ‘mẹ’ cô trầm khủng khiếp đến mức, vả cho cô bừng tỉnh ngay tức thì.
“...” Ninh Hải Hạ nhăn mặt nhíu mày, mắt nhìn chăm chăm người ‘mẹ’ đô con đang ngồi nướng thịt ở phía đối diện vài giây rồi đảo mắt trông nơi mình đang ở.
Nơi này chẳng phải là nhà của cô, mà là một hang động tối tăm và lạnh lẽo. Dưới mông cô càng không phải là nệm êm, trên người cô cũng chẳng phải là chăn ấm, tất cả đều là áo choàng lông, một đen một trắng.
Xem xét xong, Ninh Hải Hạ sầu não, ngồi gục đầu ôm chân. Cơn ác mộng này, đến khi nào mới kết thúc đây?
Lương Huyền Nghiêu ngồi đối diện, thấy bộ dạng của cô như vậy thì tưởng rằng cô đang lạnh, bèn hắng giọng nói: “Xiêm y đã hong khô rồi. Qua góc đó, mặc vào đi.”
Ninh Hải Hạ lập tức ngồi thẳng lưng, mặt nghệt ra: “Hả?"
Cô tròn mắt nhìn y, lắp bắp hỏi lại vì sợ nghe nhầm: “Anh… anh vừa nói gì?”
Chẳng phải người xưa hay bảo ‘nam nữ thọ thọ bất thân’ sao? Chẳng lẽ, đối với quần áo của nhau thì không tính là ‘gần gũi quá mức’ à?
Người kia không nhắc lại lời vừa nói mà nhìn đến nơi đặt xiêm y, như thể đang chỉ chỗ. Sau đó, anh ta chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô nữa, mà chỉ lo tập trung nướng thịt.
Trên phiến đá cách chỗ ngồi của hai người khoảng chừng ba mét, bộ quần áo dài cùng với chiếc yếm đào đã được gấp gọn gàng.
Tự dưng đang yên đang lành, anh ta thốt ra hai câu khiến cho cô lạnh nửa thân. Nhưng cũng may là cô vẫn còn một chiếc quần trong, bằng không thì…
Bỗng dưng nghĩ đến cảnh chiếc áo yếm của mình được một người đàn ông lạ hong khô, Ninh Hải Hạ cảm thấy đôi má như thể bị đống lửa trước mặt hun thẳng vào, cứ nóng lên hừng hực. Cô vuốt mặt mấy lần, nhưng cảm giác ngượng muốn độn thổ kia vẫn không tan. Cuối cùng, Ninh Hải Hạ quyết định tạm tránh. Cô hít nước mũi vào, nói một câu cảm ơn rồi xách váy chạy đi.
Ngay sau khi cô co chân chạy đi thay đồ, người đàn ông ngồi ở phía đối diện lại mím môi, trông kỹ khoé miệng như thể đang nhịn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro