Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chuyện ở sông Thương 1

Ba ngày sau.

Ánh dương mờ nhạt từ sáng sớm cũng đã ngả dần về phía tây. Lúc này, tuyết không còn rơi nữa nhưng gió bấc vẫn thổi đều đều.

Chiếc xe ngựa cũ di chuyển chông chênh trên con đường mòn gồ ghề, đi thêm một đoạn, người đánh xe ghìm cương, đồng thời thông báo: “Thưa cô, đã đến sông Thương rồi.”

Khởi hành từ lúc mặt trời còn chưa lên đến đỉnh đầu, vậy mà đến tận buổi chiều mới đến nơi. Đúng là xa thật!

Ninh Hải Hạ bước xuống xe, vừa vặn vẹo người cho giãn gân cốt vừa hỏi giá tiền: “Dạ tiền xe tổng cộng là bao nhiêu…”

Nói đến đây, trong đầu cô bỗng dâng ra ý nghĩ. Hạ ơi là Hạ! Mày sẽ rời khỏi cái triều đại quân chủ chẳng rõ cội nguồn này, thì còn giữ tiền lại làm gì? Hơn nữa, mày có biết dùng tiền ở thời này hay không mà hỏi như đúng rồi vậy?

Nghĩ vậy, Ninh Hải Hạ đem hết số tiền đã chôm chỉa được từ bà Thang đi làm từ thiện: “Đây. Cháu cho chú hết!”

Chú đánh xe rối rít cảm ơn cô gái có chút kỳ quặc rồi nhanh chóng quay trở về nội thành Ban Lang. Nhưng Ninh Hải Hạ đi chưa được bao xa thì chợt nghe chú đánh xe gọi với theo.

“Cô gì ơi?”

Sau khi nghe chú đánh xe bảo, mấy ngày trước ở khúc nào đó trên con sông Thương này xuất hiện thổ phỉ, cô hết nhìn đông lại nhìn tây. Nơi này trông gần hay xa đều không thấy nhà dân, nếu như bọn chúng có đến đây thì chỉ có cướp cây cướp cỏ, lấy đất đá bỏ vào túi mà thôi.

Ninh Hải Hạ cất cao giọng đáp lại: “Dạ, cháu cảm ơn chú! Chú mau quay về đi ạ, kẻo cửa thành đóng.”

“Cẩn thận đó!” Nói xong, chú ấy vẫy tay mấy cái rồi leo lên xe ngựa rời đi.

Ninh Hải Hạ đứng bên bờ sông Thương, chăm chú nhìn mặt sông êm ả đã kết được một vài mảng băng mỏng.

Nước chắc chắn rất lạnh! Nhưng khó khăn lắm mình mới trốn thoát và tìm được đường đến đây, cho nên không thể vì một chút sương gió hay lạnh lẽo này, mà quay trở về cái Vương phủ quái quỷ đó rồi cam chịu làm ‘con ở đợ’ thêm một thời gian nữa!

Ninh Hải Hạ chẳng còn một chút do dự nào, liền cởi bỏ chiếc áo choàng lông thú màu trắng ra ngay. Trước khi trút bỏ tiếp hai lớp áo dày cộm và chiếc váy dài thướt tha, cô đảo mắt nhìn loanh quanh một vòng.

Bây giờ trên người của Ninh Hải Hạ chỉ còn lại một bộ quần áo trắng mỏng và đồ trong, vì vậy cảm giác rét buốt càng thêm rõ rệt. Cô ngăn số nước mũi đang muốn túa ra ngoài rồi tự nhủ: “Không có lạnh đâu, Hạ à!”

“Không có lạnh là không có lạnh… Hey, hey!”

Ninh Hải Hạ vừa hát vừa làm mấy động tác làm nóng cơ thể xong, bèn cắn chặt hàm răng, bỏ cả hài lẫn tất ra rồi từ từ bước xuống dòng sông ‘mát lạnh’.

Độ lạnh của nước tựa như những mũi kim nhọn, nhanh chóng xuyên qua từng lớp da thịt, len lỏi vào tận xương tủy, khiến cả người cô run lên bần bật, răng cỏ đánh lập cập vào nhau: “Ui… Ui tổ tiên của con ơi!”

Cô cảm thấy các mạch máu trên người như thể đang muốn đông lại, đôi chân nằm dưới nước trở nên tê dại và đầy khó chịu. Lúc Ninh Hải Hạ lấy hơi, chuẩn bị lặn xuống sông thì có một gã đàn ông xuất hiện.

“Thư Diệp!” Gã đến chậm một bước, cả người của Ninh Hải Hạ đã chìm vào trong nước.

Lương Huyền Nghiêu lập tức vứt ngựa, tức tốc nhảy thẳng xuống sông để ứng cứu.

Cả hai giằng co ở dưới nước được khoảng một lúc thì quay trở lại bờ. Ninh Hải Hạ dùng hết phần sức lực của cả đời con gái để lôi gã đàn ông cũng tầm ba mươi tuổi lên bờ, rồi vội vàng tiến hành bước sơ cứu đuối nước, chỉ ấn tim mà không thổi ngạt. Cô hì hục lo cứu người đến mức quên mất cả cái lạnh cắt da cắt thịt đang bủa vây.

Ngay khi gã anh hùng anh bá vừa nôn nước ra và choàng tỉnh, Ninh Hải Hạ liền đấm thẳng vào lồng ngực của gã một cái cho hả giận, sau đó nói: “Suýt chút nữa thì anh đã làm hà bá rồi, anh có biết hay không?”

Lương Huyền Nghiêu nhăn mày, định nói gì đó nhưng cơn ho ập đến: “Khụ! Khụ…”

Tạm gác chuyện mình bị đuối nước là do có người thụi vào bụng sang một bên, y kiềm chế cơn khó chịu từ cổ họng, chậm rãi hỏi đối phương: “Đầu óc của cô vấn đề hay sao mà...”

Nói đến đây, y nghiêng đầu nhìn qua người con gái ăn nói sỗ sàng đang ở tư thế ngồi quỳ ngay bên cạnh mình. Vốn dĩ, y muốn nhìn thẳng mặt của đối phương rồi mới nói tiếp nửa câu sau, song tầm mắt vừa mới quét lên cao thì chẳng còn lời nào. Thấy rõ màu sắc chiếc yếm đào mà Ninh Hải Hạ đang mặc đã ôm sát vào cơ thể và vẽ ra những đường nét mềm mại, Lương Huyền Nghiêu đột nhiên nghiêng người sang một bên ho sặc sụa.

Mặt mày nhìn cũng không tệ, giọng nói thì nghe rõ hay, vậy mà tại sao lời nói lại chứa gai khiến cho con người ta dễ phát cáu đến như vậy?

“Này anh kia!” Ninh Hải Hạ hơi nhổm người về trước để nhìn người đàn ông vốn định đóng vai ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, nhưng chẳng may lại vào vai ‘người gặp nạn’: “Nếu không phải nhờ có đằng đây, thì đằng ấy đã mồ yên mả đẹp rồi đó!”

“Anh không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, thế mà còn nói đầu óc của tôi…” Cô còn chưa nói hết câu, anh trai kia đã chồm người lấy chiếc áo choàng trắng vứt thẳng vào người cô.

“Ơ kìa? Anh…” Ninh Hải Hạ trố mắt nhìn người đàn ông không nói một lời nào mà đã đứng phắt dậy bỏ đi, trông anh ta như thể thẹn quá hóa giận.

Cô nổi cáu, gân cổ lên quát: “Anh bất lịch sự vừa thôi!”

“...” Người kia không nói cũng chẳng ngoái đầu, cứ bỏ đi một mạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro