Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bà cô khó tính

Ăn xong bát cháo trắng và uống hết thứ thuốc đen xì có mùi vị đắng ngắt, Ninh Hải Hạ lật đật nằm trở lại chiếc giường gỗ chỉ trải qua một lớp đệm mỏng, vội vàng vớ lấy chăn bông phủ lên người.

Mặc dù trong phòng có đặt một cái lò than, thế nhưng Ninh Hải Hạ vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Khi mũi ở trong tình trạng tiết nước như lũ kéo về, cô mới thấy yêu kiểu khí hậu chỉ có hai mùa mưa và khô.

“Chớ có đi bậy đi bạ, nghe rõ chưa?” Đợi đến khi Ninh Hải Hạ gật đầu đáp một tiếng, Thị Thang mới an tâm mang đồ rời đi.

Ninh Hải Hạ rơi vào trầm tư, nằm chau mày, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không. Cô nhớ, sau khi bầu trời tự dưng tối đen rồi dần dần sáng trở lại, cô lặn thêm một đoạn nữa thì cảm thấy nước biển bắt đầu lạnh dần, và phát hiện màu sắc của nước không còn được trong xanh như ban đầu.

Khoảng tầm mười phút sau, thấy nước ngày càng đục hơn, mà lúc ấy bình dưỡng khí cũng muốn cạn cho nên cô cố gắng và nhanh chóng bơi thẳng lên trên. Nhưng cô vừa mới ngoi lên mặt nước, còn chưa kịp định hình mình đang ở nơi nào thì đầu đã ăn ngay một cái mái chèo gỗ. Sau đó, cô chẳng còn biết trời trăng gì nữa…

Ninh Hải Hạ sờ lên vùng đầu ê ẩm, dáng vẻ vừa lo vừa rầu: “Làm thế nào để quay trở về thời đại của mình đây?”

Chờ đến khi bà cô kia quay trở lại, cô liền dò hỏi thử xem mình được nhặt từ nơi nào để còn biết lần mò theo đó, mà tìm đường quay trở về nhà.

Ninh Hải Hạ ăn nói rất lễ phép: “Dạ dì ơi? Cho cháu hỏi, tại sao cháu lại ở đây vậy ạ?”

Nhưng cô có bao nhiêu thân thiện, thì bà cô đứng trước mặt lại có bấy nhiêu cau có.

Còn giả điên giả dại? Mấy trò mèo ‘trèo cao’ này, sao có thể qua mắt bà được?

Thị Thang nhìn lom lom mặt mũi của Ninh Hải Hạ. So với những con ả trước thì con ả này đúng là có phần trẻ hơn, đẹp hơn nhiều!

Dù tin rằng Vương gia sẽ chẳng xiêu lòng trước vẻ đẹp, nhưng… Không thể không đề phòng!

Thị Thang bắt đầu suy tính, tìm cách đuổi Ninh Hải Hạ đi. Canh Năm* hôm nay, gà còn chưa kịp gáy mà Kinh vương đã dẫn thân tín rời khỏi phủ, lại còn mang cả khăn gói theo thì hẳn là đi trong rất lâu…

*Canh Năm là từ 03 giờ sáng đến 05 giờ sáng.

Bà Thang liếc ngang liếc dọc Ninh Hải Hạ một hồi, cuối cùng không cho câu trả lời mà nói như ra lệnh: “Kể từ ngày mai, ngươi sẽ đi theo ta, bắt đầu làm quen với những công việc ở trong Vương phủ.”

Để xem, con ả này bám trụ được trong bao lâu?

Nói xong, Thị Thang vứt cho Ninh Hải Hạ một bộ quần áo vải thô màu lam sẫm, cũng chẳng còn mới mẻ gì rồi rời đi ngay.

“Khoan đi đã dì ơi?”

“Dì à?” Ninh Hải Hạ gọi với theo mãi mà bà Thang vẫn đi một mạch ra ngoài.

Bà ta đóng cửa phòng rất mạnh, khiến Ninh Hải Hạ giật mình ngồi im lặng một hồi rồi ngơ ngác hỏi: “Gì vậy trời? Mình đã làm gì nên tội, mà bà cô ấy lại tỏ vẻ khó chịu đến như vậy?”

***

Đêm đông tĩnh mịch, gió lạnh rít gào từng cơn.

Núi Mụ Tiên, chùa Niêm.

Ánh sáng le lói từ ngọn đèn dầu, khiến bóng tối gần như chiếm trọn cả căn phòng. Trong không khí không chỉ có mỗi mùi hương nhàn nhạt của nhang, mà còn phảng phất dư vị thuốc nam.

Gã đàn ông mặc đồ đen đeo chiếc mặt nạ vẽ hình quỷ khóc vừa lẻn vào trong phòng đã khuỵu một bên gối, khẽ khàng tâu: “Thưa chủ nhân! Phan tiểu thư đã vào được phủ của Kinh vương rồi ạ.”

Tuy trên đường Phan Thư Diệp có gặp chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng nàng ta lại được Kinh vương cứu thì cũng coi như là thành công. Mà trước giờ, chủ nhân chỉ quan tâm đến kết quả là thành hay bại nên gã mới không nói rõ ra.

Người đàn ông khoác áo choàng lông màu xám đứng tựa bên cửa sổ chợt vươn tay ra hứng tuyết, chậm rãi hỏi: “Đông Kinh có tin gì hay không?”

“Dạ không.”

Thấy chủ nhân ngoái đầu nhìn, Lưu Lợi vội vã cúi đầu nói: “Dương tiểu thư sống rất tốt.”

Bây giờ, Dương Mộng Cầm đã là Hoàng hậu của nước Đề Lạc rồi!

Người đàn ông cũng tầm ba mươi tuổi kia lại tiếp tục nhìn ra ngoài trời, trong đôi mắt buồn bỗng dưng xuất hiện vài phần mất mát cùng với thất vọng.

Trước ngày hai mươi bảy tháng chín hằng năm, hắn đều chuẩn bị lễ vật và thư gửi về Đông Kinh. Cứ mỗi năm khi tuyết đầu mùa rơi, hắn sẽ viết một phong thư gửi cho người đó. Thế mà trong suốt ba năm qua, hắn chẳng nhận lại được thứ gì. Có phải nàng đã quên mất ‘người thầy’ từng dạy mình đánh đàn vào năm đó rồi hay không?

Lẳng lặng đứng nhìn tuyết rơi một hồi, người đàn ông dặn dò gã mang mặt nạ quỷ khóc vẫn đang quỳ đợi mệnh lệnh tiếp theo: “Để tránh Kinh vương nảy sinh nghi ngờ, tạm thời đừng cho người bám theo hay liên lạc gì với Thư Diệp.”

“Vâng.”

Lưu Lợi toan cáo lui thì bỗng nghe vị chủ nhân quanh năm suốt tháng phải uống thuốc bảo: “Tìm một danh họa giỏi nhất, vẽ một bức thật đẹp rồi mang đến cho ta.”

Tuy người đàn ông không nói rõ là vẽ gì, nhưng Lưu Lợi vẫn vâng dạ lĩnh mệnh. Có đôi lúc gã nghĩ, chủ nhân bỏ ra nhiều tâm sức như vậy là để đoạt lại giai nhân, chứ không phải là vì giang sơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro