Chương 1: Đây là đâu?
Tháng mười hai trời rét đậm, không khí lạnh bao trùm cả vùng đất Nguyên An, nơi đâu cũng thấy một màu trắng xóa. Trên chiếc thuyền lớn cất buồm đi xuôi theo dòng nước, tiếng hò hét của mấy gã đàn ông say rượu lấn át cả điệu nhạc du dương.
“Hôm nay, các anh em đã làm rất tốt. Vì vậy, thủ lĩnh cho phép mọi người ăn uống và vui chơi thoải mái!”
Tên gầy còm vừa dứt lời, những gã còn lại lập tức giơ cao chén rượu, hô hào liên tục: “Thủ lĩnh muôn năm!”
“Cạn chén.”
“Cạn chén…”
“...”
Bọn người này vốn là một nhóm thổ phỉ ở huyện Mộc Thanh, vừa đến huyện Cao Lão được mấy ngày đã bắt đầu hoạt động. Biết hôm nay, có một chiếc thuyền lớn chở đầy ắp hàng hoá và người đi ngang qua nơi dừng chân của chúng, thì lập tức ra tay.
Hiện tại, bọn chúng đang trên đường đi đến khu chợ đen nằm ở phía bắc của huyện Cao Lão để bán hết tất cả chiến lợi phẩm vừa mới chiếm được, kể cả người.
Lúc này, tại một gian phòng nhỏ trên thuyền.
Trong trạng thái chập chờn, Phan Thư Diệp nghe được tiếng cười cợt lẫn lời bỉ ổi của một gã đàn ông: “Chà! Thằng Quý đúng là có mắt nhìn thật, chọn được một con ả ngon nghẻ như thế này!”
Phan Thư Diệp nhăn mày, cố gắng nâng mí mắt lên, muốn xem tên nào đang nói cười ngả ngớn và buông lời ghê tởm đến như vậy. Song, nàng vừa mở mắt ra đã hết sức kinh hãi.
Có một tên đang muốn giở trò xằng bậy với nàng!
Vào lúc này, Phan Thư Diệp chẳng còn tâm trí để suy xét rõ mọi chuyện, mà chỉ nghĩ đến việc thoát thân. Nàng dồn hết tất cả sức lực đang có vào đầu gối, rồi thúc một cú thật mạnh vào hạ bộ của tên dê xồm, sau đó thuận thế đẩy mạnh hắn ta xuống đất.
Trong khi tên khốn ấy đau đớn đến mức nằm cuộn người lại, miệng la oai oái và không ngừng mắng chửi mình bằng những lời lẽ hết sức thô tục, Phan Thư Diệp nhanh chóng rời khỏi giường, lảo đảo bỏ chạy.
Nàng định chạy thẳng ra cửa chính, nhưng vì nghe thấy tiếng của vài người ở bên ngoài, bọn chúng đang tức tốc cạy then cửa cho nên vội vàng chạy về phía cửa sổ. Mặc kệ có sống tiếp được hay là không, vừa mở được cửa sổ, nàng nhảy vọt ra bên ngoài ngay.
***
Huyện Cao Lão, nội thành Ban Lang.
Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, trông gian nhà mái ngói nằm riêng biệt ở phía tây trong phủ Kinh vương tựa như một căn nhà hoang. Cây cối trồng trước sân đều khẳng khiu trơ trụi lá, xung quanh chẳng thấy một bóng người.
Vừa lấy lại ý thức, Ninh Hải Hạ cảm thấy lạnh vô cùng, bèn nhắm mắt nhắm mũi chui hẳn vào trong chăn ngay.
Cô nằm co ro như con tôm luộc, uể oải bảo cô bạn thân điều chỉnh máy điều hòa: “Nhu ơi? Tăng nhiệt độ lên thêm một chút đi, tao lạnh quá.”
Ninh Hải Hạ cho rằng, mình đã được nhân viên của khu du lịch cứu sống, và hiện tại đang ở trong phòng khách sạn cùng với cô bạn.
Đợi qua một lúc mà vẫn còn cảm thấy lạnh như cũ, Ninh Hải Hạ gọi lớn, vì cô nghĩ cô bạn thân của mình ngủ quá say nên mới không nghe thấy: “Nhu heo?”
“...” Không có người trả lời.
“Nhú nhù Nhu?”
Chẳng nghe được lời đáp hay bất kì động tĩnh gì, Ninh Hải Hạ lấy làm lạ, liền tung nửa phần chăn trên ra. Sau cơn lờ mờ, mắt của cô cũng đã nhìn thấy rõ mọi vật.
Nơi này…
Ninh Hải Hạ ngồi bật dậy, thảng thốt hỏi: “Đây là nơi nào?”
Căn phòng này không chỉ đi theo lối kiến trúc cổ xưa, mà từng món đồ bày trí, nếu không phải làm bằng gỗ thì cũng là sành hoặc sứ, thậm chí là làm bằng ngọc quý. Đặc biệt, những họa tiết tinh xảo trên mặt gỗ được chạm trổ rất kỳ công…
Ninh Hải Hạ đang hoang mang, không biết tại sao mình lại ở một nơi như thế này, thì đột nhiên cửa phòng mở toang. Gió từ bên ngoài thổi ùa vào một trận, khiến hai bức tranh chữ treo trên tường khẽ lay động, phát ra âm thanh ‘lách cách’ nho nhỏ xen vào lời của người phụ nữ trung niên.
“Đã tỉnh rồi à?” Giọng điệu nói chuyện của bà ta rất cáu kỉnh: “Vậy thì, hãy mau tự ăn và uống thuốc đi.”
Cả đêm qua, con ả này cứ phát sốt liên tục, báo hại bà chẳng chợp mắt được một miếng nào. Nếu không phải do chính Kinh vương bảo bà phải chăm sóc cho ả thì, bà bỏ mặc luôn rồi!
Trông cách ăn mặc của người phụ nữ mũm mĩm khoảng chừng năm mươi tuổi đang bước vào trong phòng với một cái khay gỗ ở trên tay, Ninh Hải Hạ càng chắc chắn, cô đã ‘lặn’ hẳn sang một thế giới khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro