Chương 9: Ở nhà một mình
Vừa bước vào nhà Duy Minh, tôi đã bị mùi hương hấp dẫn từ đồ ăn quyến rũ.
“Hai đứa về rồi đó hả? Nào vào ăn cơm thôi.” Dì Mai nhẹ nhàng gọi chúng tôi.
“Lâu lắm rồi Nhã Uyên chưa qua nhà cô chú ăn cơm nhỉ, nào ngôi đi con.” Chú Phúc đang sắp bát đũa ra bàn cũng niềm nở nhìn tôi.
Tôi hào hứng bước đến bàn ăn, mắt sáng lên trước những món ăn được bày biện tinh tế. Dì Mai và chú Phúc đã chuẩn bị thật chu đáo. Hương thơm lan tỏa khiến cơn đói trong tôi trỗi dậy.
Duy Minh kéo ghế cho tôi: “Ngồi đi.” Sau đó, nó vào bếp giúp dì Mai dọn nốt thức ăn.
Trong không khí ấm áp, gia đình sum vầy thật hạnh phúc làm sao.
Tôi quay sang chú Phúc, tò mò hỏi: “Chú mới đi công tác về ạ?”
Bố của Duy Minh – Trần Văn Phúc – thường xuyên bay sang Mỹ để giải quyết công việc. Lần này, ông đang hợp tác với một đối tác lớn, nếu thành công, công ty ông sẽ thu về khoản lợi nhuận không nhỏ.
Vừa mở chai rượu vang, chú vừa cười đáp: “Chú về để đưa dì đi chơi đó con.”
“Thế hai người đi khi nào ạ?” Tôi háo hức hỏi.
“Ngày mai đó.” Dì Mai từ bếp bước ra, trên tay là đĩa vịt quay nóng hổi, thơm nức.
“Thế con ở nhà một mình ạ?” Duy Minh nghi hoặc nhìn bố mẹ nó.
“Con có phải ở nhà một mình đâu?” Dì Mai nhìn sang tôi: “Không phải còn có Nhã Uyên sao.”
Tôi và Duy Minh không hẹn mà gặp, quay đầu nhìn nhau.
Trưa, khi hai chúng tôi về đến nhà thì đã thấy trước nhà Minh có vali to vali bé lộn xộn trước sân.
Tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa nhà nó, nhìn vali dì Mai và chú Phúc đã đóng sẵn mà không biết nên khóc hay cười.
“Vậy là tao phải sống chung với mày thật à?” Tôi quay sang Duy Minh, người đang ung dung nghịch điện thoại như chẳng có gì to tát.
Nó nhún vai, giọng điềm nhiên: “Thì cũng có gì khác đâu. Nhà tao với nhà mày sát vách, có khi còn tiện hơn.”
Tiện cái đầu nó! Tôi thở dài, ôm mặt than thở, gục xuống bàn, trong khi Duy Minh vẫn bình thản lướt điện thoại như chẳng hề bận tâm đến chuyện này.
“Mày không thấy có đó không ổn à?” Tôi quay sang, trợn mắt nhìn nó “Hai đứa bị bỏ lại, tự chăm nhau như thế này á?”
Nó lười biếng ngước lên, ánh mắt hờ hững. “Thì mày cứ sống phần mày, tao sống phần tao. Có gì đâu mà căng?”
Tôi bực bội vung tay: “Nhưng mà…”
Chưa kịp dứt câu, bụng tôi réo lên một tiếng rõ to. Một khoảng lặng ngượng ngập trôi qua, rồi Duy Minh bật cười khẽ.
“Mới ở một mình có tí mà đã đói rồi à?”
Tôi lườm nó, nhưng cũng phải công nhận rằng tôi đúng là đang đói thật. Nghĩ đến chuyện từ giờ phải tự lo ăn uống, tự chăm sóc bản thân, tôi bất giác cảm thấy hơi chột dạ.
“Ê, hay gọi đồ ăn về đi.” Tôi đề nghị.
“Không.”
Câu trả lời dứt khoát đến mức tôi phải sững người mất vài giây. “Gì? Sao lại không?”
Duy Minh đứng dậy, lười biếng vươn vai rồi đi thẳng vào bếp. “Tao nấu.”
Tôi tròn mắt nhìn theo bóng lưng nó, không thể tin nổi vào tai mình. Duy Minh – người lạnh lùng vô cảm, người chẳng bao giờ đụng tay vào việc nhà lại nói rằng sẽ nấu ăn?
Chuyện này… có vẻ sẽ thú vị đây.
Tôi lóc cóc theo Minh vào bếp, lòng đầy hoài nghi khi thấy nó lấy trong tủ lạnh ra toàn những nguyên liệu tươi sống. Nó thật sự biết nấu ăn sao?
Tôi khoanh tay, liếc nhìn nó đầy ngờ vực. "Mày chắc nấu được không đó?"
Minh nhướng mày, tựa người vào kệ bếp, ánh mắt lém lỉnh. "Mày đang nghi ngờ tao đấy à?"
"Không phải nghi ngờ, mà là tao chưa thấy đứa con trai nào nấu ăn ngon cả." Tôi xắn tay áo, tuyên bố đầy khí thế. "Để tao phụ mày!"
Minh nhếch môi, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang đánh giá. Nó chậm rãi tiến lại gần, cúi xuống sát tôi.
"Từ bé đến giờ tao chưa từng thấy nàng tiểu thư đây động tay vào bếp bao giờ. Chắc là nấu được hả?"
Tôi vô thức lùi lại một bước, né tránh ánh mắt của nó. "Biết đâu tao còn nấu ngon hơn mày thì sao."
Minh nhướng mày, hất cằm. "Được, thử xem."
Và cái "thử xem" đó khiến tôi bị chính hiện thực vả cho một nhát đau điếng.
Trước mặt tôi là hai đĩa đồ ăn. Một bên là sườn xào chua ngọt của Minh với màu sắc bóng bẩy, thơm lừng, trình bày đẹp mắt như nhà hàng.
Bên còn lại là… đĩa gì đó của tôi. Tôi thậm chí còn không biết mình vừa nấu ra món gì nữa.
Tôi chớp mắt, len lén đẩy đĩa của mình ra xa rồi nhanh tay kéo đĩa sườn của Minh về phía mình.
Minh khoanh tay, nhìn tôi như thể đã đoán trước hành động này từ lâu. "Thế mới biết ai giỏi hơn ai."
Tôi bĩu môi, cầm đũa gắp một miếng sườn, cho vào miệng. Vừa mềm vừa đậm vị, ngon đến mức tôi phải nhắm mắt cảm nhận.
Minh chống cằm nhìn tôi, cười nhẹ. "Ngon không?"
Tôi hừ nhẹ, không thừa nhận cũng không phủ nhận. "Cũng tạm."
Minh bật cười, giơ đũa gõ nhẹ lên trán tôi. "Ăn đi, không cần sĩ diện đâu."
Sau khi ăn xong, tôi ngồi dựa vào ghế, bụng no căng, thỏa mãn đến mức không muốn nhấc người dậy. Minh thì vẫn thong thả thu dọn bát đĩa, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.
Tôi lười biếng nhìn nó: "Này, mày làm mấy việc này thành thạo thế?"
Minh nhún vai: " Do tao quen rồi."
Tôi nhìn theo động tác thuần thục của nó mà có chút kinh ngạc. "Mày thật sự giỏi việc nhà vậy á? Tao cứ tưởng mấy đứa con trai chỉ biết ăn thôi chứ."
Nó liếc tôi một cái, rồi đột nhiên cúi người sát lại. "Thế giờ mày thấy tao thế nào?"
Tôi chớp mắt, không hiểu ý nó, nhưng lại vô thức lùi về sau một chút. "Ý mày là sao?"
Minh không trả lời ngay, mà đứng thẳng dậy, cầm đĩa bẩn bước vào bồn rửa. "Không có gì, tự hiểu đi."
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì Minh đã nhanh chóng rửa xong bát đĩa. Tôi hơi áy náy vì nãy giờ chỉ ngồi không, bèn chủ động nói: "Để tao lau bàn cho."
Nhưng khi tôi vừa cầm lấy chiếc khăn, Minh đã giật lại. "Thôi, khỏi. Mày lau xong chắc tao phải lau lại lần nữa."
"Ê, mày xem thường tao vừa thôi nha!" Tôi bực bội giật lấy chiếc khăn, hùng hổ lau mạnh xuống bàn. Nhưng vì quá mạnh tay, cái ly vẫn còn chút nước trên bàn bất ngờ bị tôi hất đổ.
Nước đổ thẳng lên áo Minh.
Cả hai cùng sững lại.
Minh cúi xuống nhìn áo mình, rồi chậm rãi ngước lên, ánh mắt đầy cảnh cáo. "Nhã Uyên. Mày..."
Tôi nuốt nước bọt, chột dạ lùi lại một bước. "Tao không cố ý..."
Nhưng Minh không nói gì thêm, chỉ cởi áo khoác ngoài, ném qua một bên. Chiếc áo thun trắng bên trong bị thấm nước dính sát vào người, để lộ đường nét cơ thể ẩn hiện.
Tôi lập tức quay mặt đi, mặt nóng bừng. "Mày còn không mau đi thấy áo đi."
Minh nhướng mày nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên. "Sao? Ngại à?"
"Làm gì có!" Tôi vội vàng phủ nhận, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào nó.
Duy Minh cười nhẹ, đi về phòng thay áo, bỏ lại tôi đứng một mình trong bếp, trái tim thiếu nữ của tôi vẫn đang đập loạn nhịp vì khoảnh khắc vừa rồi đây này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro