Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Đội tuyển

Sáng nay, Duy Minh có lịch sinh hoạt câu lạc bộ từ sớm nên đã đi trước. Còn tôi thì lê thân xác mệt mỏi đến lớp, uể oải ngồi xuống chỗ. Mà chưa kịp hoàn hồn thì Minh Phương đã hào hứng ghé lại, giọng nói đầy phấn khích:

"Này mày biết tin gì chưa? Duy Minh lớp mình giờ thành hot boy toàn trường rồi đấy! Sáng nay bao nhiêu người đến sớm chỉ để xem nó chơi bóng thôi đó!"

Tôi ngáp dài, chẳng còn sức tiếp lời, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu đã nghe. Nhưng Phương nào có ý định buông tha:

"Còn có mấy đứa mạnh dạn tỏ tình với Minh nữa cơ, nhưng đều bị nó từ chối hết! Lạnh lùng lắm!" Phương hạ giọng, tỏ vẻ thần bí: "Bảo sao có tin đồn là nó có người yêu rồi."

Lời vừa dứt, nửa cơn buồn ngủ của tôi như bay mất. Tôi nhíu mày, hỏi lại:

"Tin chuẩn không vậy?"

"Chắc chắn là không rồi! Mà con bé Huyền Anh lớp 10-1 cũng được yêu thích lắm. Nếu hai đứa nó thành đôi thật thì chắc trường này loạn mất."

Tôi thở hắt ra, chẳng rõ là cảm giác gì nữa.

Đang nói chuyện dở thì cô Giang bước vào lớp, ánh mắt quét một lượt rồi nhẹ nhàng thông báo:

"Cuối tuần sau, trường sẽ tổ chức kỳ kiểm tra để chọn đội tuyển học sinh giỏi các môn. Bạn nào có nguyện vọng tham gia thì báo lại với cô nhé." Cô mỉm cười động viên: "Lớp mình nhiều nhân tài lắm đấy, hãy tích cực tham gia nha."

Đội tuyển học sinh giỏi à? Tôi đã không còn hứng thú với chuyện đó từ lâu rồi.

Vừa lúc ấy, Duy Minh bất ngờ quay xuống nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu. Nhưng rồi nó chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quay lên.

Chiều nay tôi không có lịch sinh hoạt câu lạc bộ, rảnh rỗi đến mức phát chán. Nghĩ thế nào, tôi bật dậy, quyết định phi sang phòng Duy Minh để xem phim.

Phòng nó diện tích tương đương phòng tôi, nhưng cách bày trí tối giản và gọn gàng nên trông rộng rãi hơn hẳn.

Tôi đã quá quen thuộc với đường đi lối lại giữa hai căn phòng. Thuần thục mở cửa ban công, đóng lại cẩn thận, nhấc chân nhảy sang bên kia, rồi lại mở cửa, tất cả diễn ra chưa đến một phút.

Mang theo vài gói bim bim, tôi bật máy tính, chọn đúng bộ phim hoạt hình dài tập mình đang theo dõi, vừa ăn vừa xem, tận hưởng buổi chiều yên bình.

"Cạch."

Tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Duy Minh bước ra, mái tóc vẫn còn ướt, chiếc áo phông trắng ôm sát cơ thể. Nhìn thấy tôi ngồi chễm chệ trong phòng nó, nó khựng lại, mắt mang theo đầy nguy hiểm.

"Mày làm trò gì ở đây?"

Giọng nó trầm xuống, cực kỳ trầm.

Tôi theo phản xạ lập tức tắt máy tính, nhanh tay đóng bịch bim bim lại. Khi Duy Minh nói với tông giọng này, nghĩa là có điềm chẳng lành.

"Anh có gì chỉ bảo không ạ? Để em làm." Tôi cười gượng, cả người cứng đờ vì căng thẳng.

Nó không nói thêm, chỉ chỉ tay vào chiếc ghế xoay. "Ngồi xuống."

Tôi ngoan ngoãn làm theo, không dám hó hé tiếng nào.

Duy Minh ngồi trên giường, chống tay nhìn tôi chằm chằm.

Toàn thân tôi co rúm lại, đổ mồ hôi hột.

"Mày muốn vào đội tuyển không?"

Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn nó. "Hả?"

"Tao hỏi, mày có muốn thi đội tuyển không? Đội tuyển Văn ấy."

Tôi nhíu mày. "Hình như câu trước mày nói đâu có ý đó đâu?"

"Là ý đó."

Tôi cạn lời. Nó biết rõ tôi đã không còn hứng thú với chuyện này nữa. Tôi đã từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào thành tích học tập, nhưng cũng chính vì quá áp lực mà tôi đã tự dày vò bản thân, khiến tinh thần lúc nào cũng căng thẳng đến mức không thở nổi.

Duy Minh vẫn nhìn tôi, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự kiên định:

"Mày không cần lo. Nếu mày thật sự muốn học, tao sẽ chăm sóc mày hết sức có thể. Chỉ cần mày đồng ý thôi."

Tôi do dự. "Để tao suy nghĩ thêm được không?"

"Không." Nó dứt khoát. "Tao muốn mày đối diện với chính mình, đừng trốn tránh nữa."

Tôi nhìn vào mắt nó. Ở đó không có ép buộc, không có áp lực, chỉ có sự quan tâm chân thành.

Nhưng... tôi không thể. Cổ họng nghẹn lại, khóe mắt cay cay.

"Không thể." Giọng tôi khàn hẳn đi. "Dù tao có muốn đi chăng nữa, tao vẫn không làm được."

Duy Minh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Uyên mà tao biết là người có thể làm được tất cả mọi thứ. Mày chỉ cần yên tâm thôi, mày sẽ làm được mà."

Giọng nó mềm mại đến lạ, khiến lòng tôi bớt chênh vênh phần nào. Tôi khẽ gật đầu, cảm nhận những giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhưng lần này, đó không phải là những giọt nước mắt bất lực, mà là dấu chấm hết cho quá khứ đen tối kia.

Tôi lấy tay lau đi nước mắt, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Khuôn mặt Duy Minh hiện ra trước mắt tôi, vẫn là nét dịu dàng và nuông chiều đó, từ nhỏ đến lớn, nó luôn mang đến cho tôi một cảm giác an toàn lạ kỳ.

Tôi hít sâu, khịt mũi: "Nhưng tao bị hổng kiến thức nhiều lắm, phải làm sao giờ?"

Nó nhướng mày, giọng điệu như thể đang nhìn một đứa ngốc: "Mày nghĩ tao không có kiến thức chắc? Mau mang sách vở qua đây."

Thấy tôi vẫn ngồi im như tượng, nó cau mày:

"Sao? Không muốn hay có ý kiến gì về việc tao kèm mày học à?"

Tôi vội lắc đầu, rồi nhanh chóng chạy về phòng, ôm sách vở sang.

Vậy là, chiều hôm đó, tôi chính thức bị kéo vào một buổi học không mong muốn. Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng tôi lại chẳng hề thấy nặng nề như trước nữa.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro