Chương 3: Hot Boy của Lune Blueu
Sau những ngày học tập vất vả, trường tôi tổ chức giải đấu bóng rổ giữa các lớp với nhau. Và đương nhiên, là một người có tinh thần cổ vũ nhiệt liệt tôi và các bạn cùng lớp cũng ra góp vui. Sau những ván đấu đầy gian nan, lớp 10-2 chúng tôi cũng đã có suất tham gia vòng chung kết và đấu với lớp 10-1.
Phải công nhận lớp 10-1 không chỉ giỏi về thành tích học tập mà còn cả thành tích thể thao cũng ganh đua quyết liệt. Cả một lũ con gái lớp 10-1 đều xuống cổ vũ cho lớp chúng nó, trong đó có cả Huyền Anh.
Trước khi thi đấu, Duy Minh có nhờ tôi mua nước cho nó, ban đầu tôi không tình nguyện. Muốn mua nước thì phải ra ngoài trường mới mua được, còn tôi thì lại rất ngại đi đường xá xa xôi dưới tiết trời nắng nóng thì đúng là cực hình. Sau khi thấy tôi bày cái bộ mặt mệt mỏi cực độ đó ra, nó cũng chỉ biết cười trừ rồi lồi tờ màu xanh nước to to ra dụ dỗ tôi. Kết quả là tôi vui vẻ mắc câu, còn nó thì chỉ biết bất lực nhìn tôi ung dung ngồi trên ghế khán giả cầm chai nước tôi mua cho nó trong tay.
Trận đấu diễn ra vô cùng gay cấn, cuốn khán giả vào từng pha bóng căng thẳng, liên tục mang đến những bất ngờ. Nhưng ánh mắt tôi chỉ dõi theo một người duy nhất đó là Duy Minh.
Nó rê bóng lách qua từng đối thủ một cách uyển chuyển, từng bước di chuyển đều tràn đầy tự tin. Rồi bất ngờ, nó bật cao giữa không trung, đôi tay vươn dài, giữ chắc trái bóng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như chậm lại. Bóng xoáy tròn trên đầu ngón tay trước khi được ném đi với một quỹ đạo hoàn hảo. Tiếng bóng chạm bảng rổ vang lên dứt khoát, rồi xuyên thẳng vào rổ một cách đẹp mắt. Cả sân đấu nín lặng trong giây lát, rồi ngay sau đó, tiếng hò reo bùng nổ, lan tỏa khắp khán đài.
Nhưng dù trận đấu kịch tính đến đâu, khi trọng tài thổi còi kết thúc hiệp một, tỉ số vẫn chưa thay đổi, hai đội vẫn ngang tài ngang sức, quyết không nhường bước.
Duy Minh lấy tay lau mồ hôi rồi dùng ánh mắt gọi tôi đưa nước cho nó. Tôi từ từ đi xuống, xuống được một nửa thì tôi đã thấy Huyền Anh chạy lại đưa nước cho Minh, nhỏ còn cầm khăn lau mồ hôi giúp Minh nữa. Duy Minh nó cầm lấy cài khăn từ tay Huyền Anh rồi ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi chỉ nhún vai với nó rồi quay lại chỗ ngồi. Trong lòng tự nhiên cảm thấy hậm hực, tôi mở mạnh chai nước trong tay uống ừng ực một hơi dài.
Sau đó lớp tôi thua lớp Huyền Anh một điểm. Chỉ một điểm thôi làm lớp tôi tiếc hùn hụt nhưng lại được lấp đầy năng lượng bằng những cốc trà sữa cô Giang bao.
Và tất nhiên, cho dù tôi và Duy Minh đi cùng một xe về nhà nhưng mỗi đứa một bên, mỗi đứa một cái điện thoại. Tôi tự nhận thấy rằng có vẻ người không bình thường là tôi, nhưng tại sao thì tôi vẫn chưa nhận ra.
Tôi đang nằm chật vật trên giường vì không thể chìm vào giấc ngủ thì “ting ting” là tin nhắn của Minh Phương gửi cho tôi.
Minh Phương:[Ảnh]
Minh Phương:[Mày xem, chấn động luôn rồi!]
Tôi nhấn xem ảnh Phương gửi. Là trang Facebook confession trường tôi mà. Thứ Phương muốn cho tôi xem là bức ảnh chụp Duy Minh và Huyền Anh từ phía sau.
Tôi bật dậy, mở trang confession ra xem. Đích thị là Duy Minh và Huyền Anh tôi không thể nhầm được. Cũng chính là lúc Huyền Anh đưa nước cho Duy Minh hôm nay. Tôi lướt xem phần bình luận.
[Ôi! Tại sao có thể có cặp trai tài gái sắc vậy chứ!]
[Bạn nam trong ảnh là hoa có chủ rồi à? Tôi còn cơ hội không?]
[Cần nổ in4 bạn nam trong ảnh! Đẹp trai quá đi mất!]
[Bạn nam trong ảnh hình như học lớp 10-2 thì phải. Đầu năm tôi có để ý.]
[Hình như hai người họ không phải là một đôi hay sao ý!]
[Thật không? Tôi phải tranh thủ đi thám thính bạn nam đó mới được!]
… Vô vàn bình luận đập vào mắt tôi. Quá khứ đó lại đến nữa rồi.
Năm đó, chúng tôi học lớp 9, cũng là năm cuối cấp hai. Hầu hết các bạn trong khối đều biết tôi và Duy Minh là bạn thân từ nhỏ, lúc nào cũng kè kè bên nhau. Ai cũng quen với hình ảnh hai đứa tôi—một đứa luôn đứng thứ hai toàn khối với thành tích học tập xuất sắc, một đứa lẹt đẹt mãi ở hạng 50 nhưng vẫn chẳng bao giờ thấy áp lực.
Cũng vào năm đó, Duy Minh được rất nhiều bạn nữ chú ý. À không, phải nói là quá nhiều. Cả các chị khối trên cũng tìm cách tiếp cận nó. Nhưng với tôi, chuyện đó chẳng quan trọng. Tôi không quan tâm đến những ánh mắt dõi theo nó, cũng không tò mò về những lá thư tỏ tình được nhét kín ngăn bàn nó mỗi ngày. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, chẳng vướng bận điều gì.
Cùng thời gian đó, Gia Nguyên cũng nổi bật không kém Duy Minh. Cậu ấy có nét đẹp tri thức, vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế. Sự trầm ổn ấy khiến nhiều cô gái rung động, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi thích Gia Nguyên.
Duy Minh biết điều đó, nhưng nó chưa bao giờ nói gì.
Ngày tôi lấy hết can đảm tỏ tình với Gia Nguyên, cũng là ngày tôi nhận về sự từ chối phũ phàng. Lúc đó, tôi lặng lẽ trốn vào góc khuất phía sau trường, nơi không ai có thể nhìn thấy, rồi bật khóc. Tôi cứ tưởng mình có thể mạnh mẽ, nhưng hóa ra không phải.
Duy Minh tìm thấy tôi. Nó không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, rồi nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng.
"Đồ mít ướt, mày biết mày mít ướt đến thế nào không?" Nó cười khẽ, giọng điệu vẫn trêu chọc như mọi khi nhưng lại đầy dịu dàng. "Mày đừng hy vọng vào mấy thằng làm tổn thương mày. Chỉ cần tao bên mày, thì mày mới không thấy tổn thương thôi."
Lúc đó, tôi chỉ biết khóc. Tôi khóc cho tình cảm mình ôm ấp bấy lâu, khóc cho những hy vọng đã tan thành mây khói. Tôi khóc đến khi nước mắt thấm ướt vai áo Duy Minh, khóc đến khi chẳng còn sức để buồn thêm nữa.
Nhưng dù có khóc bao nhiêu, tôi cũng không thể quay về cuộc sống bình thường ngay được. Bởi lẽ, người tôi đã dành nhiều tình cảm, người tôi từng đặt cả tâm tư, đã từ chối tôi. Và điều đó đau hơn tôi tưởng.
Nhiều ngày sau, tôi trở thành mục tiêu của những kẻ bắt nạt. Mọi người đi ngang qua liếc tôi với ánh mắt khinh miệt, có kẻ thậm chí vô cớ hất nước vào người tôi. Tôi im lặng, nhịn nhục, cố gắng tự nhủ rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Nhưng không, mọi chuyện ngày càng tồi tệ hơn.
Hôm đó, tôi bị mấy chị lớp trên dồn vào góc tường, ánh mắt họ đầy căm phẫn và giọng điệu sắc lạnh như dao cứa:
"Mày là cái gì mà khiến Duy Minh phải bận tâm đến vậy? Chỉ là bạn từ nhỏ thôi mà ngày nào trong mắt nó cũng chỉ có mày?!"
"Mày cút khỏi bên cạnh Duy Minh đi, nghe rõ chưa?"
Từng lời nói như lưỡi dao găm sâu vào tim tôi, nhưng họ chưa dừng lại. Một người túm lấy cổ áo tôi, một kẻ khác siết chặt cổ tay tôi, móng tay sắc nhọn cứa vào da thịt. Tôi sợ hãi đến mức không thở nổi, cổ họng khô khốc, muốn lên tiếng nhưng chẳng thể nói được lời nào.
Những tiếng cười khinh bỉ vang lên, từng câu chửi rủa, từng cái đẩy mạnh khiến tôi loạng choạng. Rồi một cốc nước lạnh buốt dội thẳng xuống đầu tôi, khiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng không bật khóc. Nhưng trong lòng tôi lúc đó chỉ có một câu hỏi duy nhất: Mình đã làm gì sai?
Đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Còn nhiều chuyện kinh khủng hơn nữa đã xảy ra, những thứ mà tôi không còn đủ can đảm để nhớ lại.
Tinh thần tôi cứ ngày một kiệt quệ đi, đến mức điểm số chạm đáy. Mẹ phải xin cho tôi ở nhà tĩnh dưỡng và thuê giáo viên về dạy ở nhà.
Duy Minh sau khi biết rõ nguyên nhân có lẽ cũng đã đòi lại công lý cho tôi nhưng nó tuyệt nhiên không cho tôi biết. Nhưng tôi biết nó vì tôi mà không thi vào trường chuyên của thành phố mà đi học trường tư thục với tôi.
Giờ nghĩ lại những chuyện tưởng như đã bị tôi cho vào quên lãng đó là lại thấy rùng mình. Cũng vì lẽ đó, tôi và Minh ngầm thỏa thuận trên lớp không công khai hành động hay lời nói về việc là bạn từ thủa nhỏ để tránh liên lụy đến nhau.
Tôi chậm rãi cất điện thoại, đi ra ngoài ban công. Đêm nay trăng vừa tròn vừa sáng, tôi hít một hơi thật sâu, suy nghĩ về chuyện quá khứ khiến nhiều vết thương cũ trong lòng tôi nhói lên từ đợt. Thật đớn đau làm sao. Tôi ngó sang ban công bên cạnh. Đi ngủ rồi sao? Tôi tựa người vào thành ban công, ngân nga khúc nhạc tôi tự nghĩ ra.
“Ting ting” là tin nhắn mới. Lần này là của Duy Minh! Tôi mở điện thoại, trên màn hình chỉ hiển thị một dòng chữ.
[Khó ngủ quá thì đếm trăng đếm sao đi, không thì đếm tao cũng được.]
Màn hình vẫn hiển thị đang gõ.
[Ngoan, ngủ sớm đi. Đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh nữa.]
Tôi không trả lời lại tin nhắn của nó, chỉ lẳng lặng chui vào trong chăn. Tôi bật điện thoại lên, vào mục ‘Ảnh’, bức hình đầu tiên hiện lên chính là bức ảnh tôi chụp nó lần trước. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng tắt điện thoại rồi chìm vào giấc ngủ. “Ngủ ngon!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro