Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: "Đúng gu tao"

Trong cơn mê, tôi nghe thấy tiếng đàn piano vang lên, nhẹ nhàng và du dương như những gợn sóng lặng lẽ vỗ về tâm hồn. Âm thanh ấy tựa như một lời thì thầm dịu dàng, chạm đến những góc sâu thẳm nhất của ký ức, khiến lòng tôi chợt bình yên lạ kỳ.

Mở mắt ra, tôi thấy một cậu bé chừng tám, chín tuổi đang ngồi bên cây đàn piano, những ngón tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên phím đàn, tạo nên giai điệu êm ái. Khuôn mặt cậu bé tỏa ra một vẻ trầm tư, đôi mắt chăm chú dõi theo từng nốt nhạc như thể hòa mình vào thế giới riêng biệt của âm thanh.

Bên cạnh cậu bé, một cô bé trạc tuổi cũng đang ngồi, đôi chân đung đưa theo những nốt nhạc. Cô bé khe khẽ ngân nga theo từng phím đàn, giọng hát trong trẻo hòa quyện với giai điệu, tạo nên một bản hòa ca đầy cảm xúc.

Ánh mắt cô bé ấy lấp lánh, khuôn mặt ánh lên vẻ thích thú mỗi khi cậu bé chơi đến một đoạn nhạc quen thuộc. Dường như giữa hai đứa trẻ có một sự ăn ý vô hình, như thể chúng đã cùng nhau chơi bản nhạc này không biết bao nhiêu lần.

Tôi lặng lẽ quan sát, trái tim bất giác rung động trước khung cảnh dịu dàng ấy.

Bản nhạc đó dần kéo tôi ra khỏi cõi mộng, đưa tôi trở về với thực tại. Khi từ từ mở mắt, tôi vẫn thấy cậu bé ngồi đó, nhưng không còn là đứa trẻ tám, chín tuổi năm nào.

Giờ đây, cậu bé ấy đã trưởng thành. Bóng dáng nhỏ bé ngày xưa nay nhường chỗ cho một thân hình cao lớn, vững chãi. Khuôn mặt từng ngây thơ nay trở nên sắc cạnh hơn, phảng phất nét trầm lặng của thời gian. Đôi mắt vẫn dõi theo từng phím đàn, nhưng không còn đơn thuần là sự hồn nhiên thuở nhỏ mà chất chứa nhiều suy tư khó đoán.

Tiếng đàn vẫn vang lên, quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Tôi nhìn người trước mặt, lòng dấy lên một cảm giác mơ hồ.

Từng nốt nhạc dần nhỏ lại, rồi tan vào không gian như những gợn sóng lặng lẽ rút đi. Duy Minh chậm rãi buông tay khỏi những phím đàn, quay người lại.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Nó khẽ nhướng mày, có lẽ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đang ngồi thẫn thờ, lặng lẽ quan sát từ lúc nào. Một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn lại dư âm của bản nhạc chưa dứt hẳn.

“Sao, bị vẻ đẹp trai của tao hút hết hồn rồi à?” Nó hỏi, giọng điệu nửa trêu chọc, nửa tò mò.

Tâm hồn tôi vẫn đang trôi theo từng nốt nhạc, thất thần trả lời. “Ừm.”

Nó cười nhẹ, ngón tay vô thức lướt qua những phím đàn một lần nữa. “Đẹp trai như thế nào?”

“Đúng gu tao.”

Duy Minh khựng lại một chút, rồi bật cười thành tiếng. “Ồ? Thế gu mày là gì?”

Tôi chớp chớp mắt, đứng hình một lúc  mới nhận ra mình vừa buột miệng nói cái gì.

Nó nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng vẻ thích thú. “Nói thử xem nào, tao hợp với tiêu chuẩn nào của mày?”

Tôi nhanh chóng né ánh mắt đó, giả vờ đưa tay vuốt tóc. “Ờ thì… chắc là,  không phải ai cũng có được cái mặt dày cộp như mày.”

Minh cười khẽ, ngón tay lại gõ nhẹ lên phím đàn. “Vậy sao. Vậy tao cứ coi như vừa nhận được lời khen nhé.”

Tôi bĩu môi, định nói gì đó, nhưng lại thôi. Không khí bỗng chốc trở nên có chút… kì lạ. Nó đứng dậy, đi về phía tôi.

"Thấy trong người thế nào rồi?" Giọng nó hơi trầm xuống, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh tôi.

Tôi gật gật đầu. “Tao thấy khỏe hơn nhiều rồi, cảm giác có thể đá bay mày từ đây ra tận Mỹ luôn."

Nó cười nhẹ, đưa tay chạm nhẹ lên trán tôi kiểm tra.

"Hết sốt rồi." Nó gật gù, giọng nó có chút khiêu khích tôi: “Nhưng chưa đủ sức để đá bay tao.”

Tôi xoay chân, đá vào đầu gối nó. Thấy mặt nó hơi nhíu lại, tôi càng sung sức, tung liên tục những cú đá tràn đầy uy lực về phía nó.

Nó chặn chân tôi lại, hất về phía sau, mặt có chút cau có.

"Thôi đủ rồi, xuống nhà đi, tao nấu cháo cho mày."

Tôi ngước mắt nhìn nó đầy nghi hoặc. "Mày biết nấu cháo á?"

Minh nhún vai. "Không tin thì xuống mà xem."

Dưới bếp, mùi cháo thơm phức bay lên. Tôi nhìn nó thoăn thoắt khuấy cháo, động tác thuần thục như đã làm vô số lần.

Tôi chợt nghĩ… Duy Minh này, thực sự là tên bạn thân lớn lên cùng tôi suốt bao năm qua sao? Sao tôi chưa từng thấy nó đảm đang như bà mẹ tôi thế nhỉ?

Nó múc một bát cháo, đặt trước mặt tôi rồi ngồi xuống đối diện. Tôi nhìn bát cháo nghi ngờ, lấy thìa khuấy nhẹ.

"Mày chắc chắn là ăn được chứ?" Tôi liếc Minh, nhấn mạnh từng chữ.

Nó chống cằm, cười nhạt. "Thử là biết."

Tôi bĩu môi, thổi nhẹ rồi múc một thìa đưa lên miệng.

Bất ngờ thật… cháo vừa miệng, mềm mịn, còn có một chút mùi thơm dễ chịu thoang thoảng. Tôi nhìn nó bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Mày học nấu ăn lúc nào đấy?"

Nó nhún vai. "Nhìn sao làm đó. Chứ không như ai kia, đúng công thức sai kết quả."

Tôi lườm nó, tiếp tục ăn. Nó với nụ cười chiến thắng trên môi, lặng lẽ nhìn tôi, thỉnh thoảng lại rót nước vào ly.

Ăn xong, tôi tự giác đứng dậy dọn bát, Minh định giật lấy, ấn tôi ngồi xuống ghế.

"Đang bệnh mà bày đặt làm màu, ngồi yên đi."

Tôi ngẩn người nhìn nó, đứng phắt dậy: “Tao khỏi rồi mà. Mang mỗi cái bát thôi có tốn sức là bao.”

Tôi bước vào bếp, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên chiếc hộp nhựa vẫn còn dán tem của cửa hàng cháo quen thuộc trong khu nhà.

“Trần Hàn Duy Minh.” Tôi kéo dài giọng, gọi nó một cách đầy thảo mai.

“Sao?” Minh vừa bước vào đã sững lại khi thấy ánh mắt dò xét của tôi.

Tôi nheo mắt, cười giả tạo: “Cháo mày nấu đây hả?”

Không thèm trả lời, nó ngay lập tức xoay đầu tôi đi hướng khác. “Đừng nhìn.”

Tôi bật cười ha há vỗ vỗ tay nó: “Rồi rồi, là mày nấu chỉ là mang tên khác thôi.”

Dù không phải là đồ nó nấu nhưng sự quan tâm mà nó dành cho tôi là thật. Dẫu không phải lần đầu Minh quan tâm tôi, nhưng hôm nay, từng hành động của nó đều chu đáo một cách kỳ lạ.

Tôi chống cằm, nhìn theo bóng lưng  Duy Minh khi nó rửa bát. "Này, mày đối xử với tao tốt quá đấy."

Minh không quay lại, chỉ hỏi bâng quơ: "Thế có thích không?"

Tôi vô tư trả lời: "Tất nhiên là thích rồi, ai mà không thích được chiều chứ." Tôi cười cười, nhưng không hiểu sao tim lại có chút…thình thịch.

Minh quay lại, dựa vào bồn rửa, nhìn tôi một lúc lâu.

"Vậy mày thích một người luôn ở bên chăm sóc mày?"

Tôi tròn mắt, hơi lúng túng. "Ý mày là sao?"

Minh không trả lời ngay, mà chậm rãi bước đến, cúi xuống gần tôi.

"Không có ý gì cả." Nó cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu thẳm. "Chỉ là… chăm mày, chiều mày hơi khó. Nhưng với tao thì không khó đến vậy."

Tôi cảm giác gò má mình hơi nóng lên. Thấy tôi như vậy, nó cười cười,  đẩy trán tôi rồi quay rửa bát tiếp. “Thôi thôi không trêu mày nữa. Tiểu thư.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro