Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[9]

Đến buổi tối Điền Chính Quốc mới trở về thành, Trí Mẫn đi theo phía sau hắn, tên binh lính gác cổng nhỏ giọng báo lại chuyện buổi chiều Kim Tại Hưởng tới với hắn. Trí Mẫn gật đầu, biết ông quan tâm nữ nhi bèn tiến đến bên cạnh Chính Quốc , hỏi một cách quanh co: "Vương gia, hai ngày nữa chúng ta sẽ phải về Tấn Dương."

Chính Quốc nhìn hắn,ý tứ rất rõ ràng---ngươi có cao kiến gì hả?

Trí Mẫn miễn cưỡng cười nói:"Kim Trân Ni, ngài muốn mang nàng ta đi hay là..... giữ lại?" Phản ứng của Điền Chính Quốc là hơi sững sờ --Kim Trân Ni là ai? Sau đó đột nhiên phản ứng lại, hỏi:"Đây là chuyện ngươi cần quan tâm à?"

Trí Mẫn câm nín, hắn nói: " Ngươi đã rảnh rỗi như thế thì ra khỏi thành, mang theo đám người trong doanh trại kia đi huấn luyện dã ngoại tám mươi dặm đi."

Trí Mẫn thầm Khóc.

Điền Chính Quốc trở lại trong phòng, Trân Ni đang ngẩn người. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn liền đứng lên. Hắn mở cửa bước vào. Nàng nghĩ ngợi một chút, nàng hơi mím môi rồi tiến lên giúp hắn thay y phục. Có hạ nhân mang nước vào, thấy dáng vẻ của hai người trong phòng, không dám nhìn nhiều, chỉ nhấc thùng nước đổ vào bồn tắm rồi nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hắn dường như đang đợi nàng nói chuyện, thấy nàng chậm chạp không mở miệng rốt cuộc xoay người đi tắm.

Nàng do dự một lúc, nghe phía sau bình phong có tiếng nước, nàng chậm rãi đi vào, chỉ cảm thấy bước chân như nặng tựa ngàn cân.

Điền Chính Quốc đang chà lưng, thấy thế thì ngạc nhiên. Chuyện này là thế nào?

Trân Ni bước lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn trộn đều bột đậu*, nhẹ nhàng thoa lên cho hắn.

(*ngày xưa người ta tắm rửa, giặt quần áo bằng bột đậu nghiền mịn)

Hắn cảm thấy toàn thân thư thái, cũng để mặc đôi tay nhỏ bé kia dịu dàng xoa nắn chà xát. Sau một lúc lâu, Trân Ni  nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay..... cha thiếp đã tới đây."

Hắn chờ nàng tiếp tục nói, nàng thấy hắn cũng không có vẻ phật ý, mới khẽ hỏi: "Ông.... ông muốn biết thiếp được trở về nhà chưa?

Hắn hỏi: "Ông ấy muốn biết? Còn nàng không muốn biết sao?"

Nàng cúi thấp đầu, không nói lời nào. Hắn lại hỏi: "Nàng muốn về nhà?"

Trân Ni nhíu mày lại, giữa đám hơi nước bốc lên, phía sau tấm lưng dày rộng rắn chắc của hắn khiến nàng đã sớm đỏ mặt không dám nhìn thêm. Thật lâu sau mới khẽ khàng nói: "Thiếp....Thiếp nghe lời Vương gia."

Trở về rồi thì thế nào đây, cha mẹ còn phải tiếp tục chịu đựng ánh mắt của người khác. Chính mình cũng phải quanh năm suốt tháng nghe những lời nói bẩn thỉu ô uế của mấy tên du côn lưu manh. Vĩnh viễn sống dưới sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người ta.

Điền Chính Quốc đối với câu trả lời của nàng cũng tạm coi như vừa lòng, một lúc sau mới nói:"Nếu cha nàng đã đến đây thì ngày mai về thăm nhà một chút đi."

Đôi tay đang cọ lưng cho hắn của Trân Ni bỗng hơi dừng lại một chút -- thế là có ý gì?

Hắn lại không nói thêm gì nữa, tùy ý để nàng xoa lưng, đôi tay nhỏ bé kia xoa bóp khiến hắn vô cùng dễ chịu, không bao lâu sau liền nằm nhoài bên mép thùng tắm hơi khép mắt, tựa hồ như đang ngủ.

Ngày hôm sau, Trí Mẫn, Doãn Kỳ, Nghiêm Thanh mang theo thuộc hạ tới dịch quán từ rất sớm. Chính Quốc rửa mặt xong xuôi, hạ nhân của dịch quán đang chuẩn bị điểm tâm, hắn nói: " Đi."

Một đám quân nhân đã sớm chờ ban lệnh liền lập tức chấp hành, roạt một tiếng đi theo phía sau hắn, chuẩn bị ra ngoài. Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Trân Ni vẫn còn đang ngơ ngác, nàng hiểu ý bèn đi theo phía sau hắn.

Địa điểm tới cũng không quá xa nên không cưỡi ngựa, nhưng năm mươi sáu mươi quân nhân eo dắt đao lưng mang cung tiễn như vậy. Nhất nhất đi theo phía sau,quả thực là rất dễ khiến người khác chú ý.

Nàng cúi thấp đầu, yên lặng theo sát phía sau Điền Chính Quốc,hắn cất bước đi như gió, nàng đành phải chạy chầm chậm mới có thể đuổi kịp.

Không bao lâu sau, phường đậu hũ Kim gia đã hiện ra trước mắt, Trân Ni hơi thấy lòng mình xúc động . Hắn lại lập tức đi thẳng vào trong.

Hiện giờ đúng là thời điểm bận rộn nhất trong ngày, có rất nhiều khách khứa trong quán. Tại Hưởng vừa thấy người tới là ai liền sửng sốt, sau đó nhìn thấy Trân Ni đang đi theo phía sau Điền Chính Quốc.

Ông nhanh chóng tiến lên định hành lễ: "Tốn Vương gia." hắn không để cho ông quỳ,thấy ông chắp tay, liền nói một câu: "Miễn đi." Sau đó hơi hất hàm, ra hiệu mau dọn một chỗ, ta muốn ngồi xuống!

Lúc này trong phường đã kín người hết chỗ, không còn chỗ ngồi khác. Ông nghĩ lại, bèn mời mấy người vào phòng bếp, trong phòng bếp có bàn, mặc dù chứa nhiều đồ đạc nhưng rất sạch sẽ. Hắn ngồi xuống trước bàn, Kim Trần Thị và Nam Tuấn đều ngạc nhiên,đây là...?

Ông bảo bọn họ đi ra ngoài tiếp đón khách khứa. Mọi người đi rồi mới nhẹ giọng nói: "Vương gia đại giá quang lâm..."

Điền Chính Quốc lập tức đánh gãy: "Những lời khách sáo thì miễn đi,ta muốn nạp nữ nhi của ông làm thiếp, ông có có yêu cầu gì không?"

"A?" Tại Hưởng sửng sốt.

Nàng ở bên cạnh cũng sững sờ, Doãn Kỳ  thoáng liếc Trí Mẫn, gã ném lại cho hắn một ánh mắt cao thâm khó dò. Nghiêm Thanh nhìn tình thế cả hai bên, mặt đầy vẻ ngờ vực.

Nửa ngày sau ông mới phản ứng lại,đột nhiên quỳ xuống:"Vương gia,Trân Ni là con gái cửa nhỏ nhà nghèo, không với nổi dòng dõi cao quý như Tốn vương phủ. Xin vương gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."Ánh mắt Điền Chính Quốc tấc tấc đọng lại trên mặt ông, Doãn Kỳ và Trí Mẫn đều hơi tiến lên một bước.

Doãn Kỳ gầm lên:"Làm càn! Họ Kim kia! Vương gia đã giải thích với ông, ông còn dám được đà lấn tới! Ông chán sống rồi à!"

Ông phủ phục trên mặt đất, dập đầu một cái. Nét mặt Chính Quốc không chút thay đổi, một lúc lâu sau mới hỏi: "Lí do?"

Tại Hưởng vội nói:"Vương gia, cao môn quý trạch không thích hợp để hoa dại cỏ dại sinh trưởng. Tiểu nhân khẩn cầu vương gia để Trân Ni ở lại huyện Lệnh Chi. Hiện giờ Trân Ni cũng là người không thể gả đi. Tiểu nhân và chuyết kinh(vợ) nguyện ý làm nô làm phó trông nom nó cả đời, nếu như Vương gia... khi nào Vương gia nhớ tới, muốn đón người qua đó ở vài ngày, cho dù ngàn dặm vạn dặm,tiểu nhân cũng sẽ đem người tới. Hẹn ngày đón nó trở về. Vẫn xin vương gia khai ân!"

Hắn nở nụ cười:"Tốn vương phủ ta có hổ báo hay sài lang? Lại khiến ông sợ hãi như vậy?"

Ông liên tục dập đầu: "Vương gia..."

Hắn không đợi ông nói tiếp, đứng dậy nói: "Ông đã không biết cân nhắc, vậy thì thôi. Người bổn vương sẽ mang đi, coi như một nha hoàn thông phòng, cũng bớt phiền phức."

Sắc mặt Tại Hưởng khẽ biến, Điền Chính Quốc xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài. Ông muốn đuổi theo, Trân Ni liền cản ông lại: "Cha,con.....con tự nguyện đi cùng ngài ấy. Thật ra..." Nàng khẽ cắn môi mỉm cười nói, "Thật ra ngài đối xử với nữ nhi rất tốt...chỉ là tính khí ngài ấy không được tốt lắm. Con... Con cũng một lòng muốn đi theo ngài, chúng con...." Nàng nén nước mắt, kiên định nói: "Chúng con là tâm đầu ý hợp, cha, người không cần lo lắng."

Ông nắm tay nàng, trên khuôn mặt cương nghị rơi xuống một hàng lệ nóng: "Trân Ni, sớm muộn gì ngài ấy cũng phải cưới chính phi, Lúc đó con phải làm thế nào đây?"

Nàng nâng tay lau đi nước mắt trên mặt ông, lòng như bị đao cắt: "Cha, con phải ra ngoài, nếu chậm trễ ngài ấy sẽ không vui. Con sẽ sống rất tốt."

Ông nói không nên lời, nàng quay đầu lại chạy ra ngoài,chỉ thấy Trí Mẫn và Doãn Kỳ còn đang đứng ở cửa,Trong phường nhiều người đã phát hiện ra tình huống khác lạ, tất cả đều nhìn về phía này.

Trân Ni ném cho Trân Ni một ánh mắt, nàng khẽ cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới đuổi kịp Điền Chính Quốc. Nàng hít sâu một hơi, kéo tay hắn. Hắn hơi run run, nàng thấp giọng, gần như van nài mà nói: "Cha thiếp.... không phải ông ấy cố tình, ông... ông không biết vương gia là người như thế nào." May mắn là ông không biết, nếu biết chắc chắn lại càng không đồng ý.

Hắn bị đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương kia nắm lấy, bước đi cũng chậm hơn. Nghe vậy thì dừng bước lại, Trân Ni cố lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng khẩn cầu hắn: "Vương gia đã đến đây rồi, vậy ăn xong điểm tâm rồi lại đi, được không?"

Hắn hừ lạnh, không thèm đáp lại. Nàng gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống, lần này đi theo hắn chắc chắn là quay về thành Tấn Dương kinh đô Yến Quốc. Không biết khi nào thì mới có thể trở lại huyện Lệnh Chi. Nàng còn chưa kịp nói một câu với mẹ và đệ đệ, tỷ tỷ. Trong mắt nàng lóe lên ánh lệ trong suốt: "Vương gia, ngài quý nhân độ lượng, đừng so đo với cha thiếp."

Cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn không tránh khỏi tay nàng, nàng thử nắm tay hắn quay lại. Hắn cũng không cự tuyệt. Doãn Kỳ và Trí Mẫn nhíu nhíu mi, liếc mắt ra hiệu cho nhau.

Nghiêm Thanh trợn mắt há mồm, mẹ nó, nữ nhân này quá giỏi!

Hắn đã đi rồi quay lại, biểu tình cực kỳ không tốt. Dáng vẻ như có thể cắn người bất cứ lúc nào. Doãn Kỳ ,Trí Mẫn và Nghiêm Thanh đều nhìn lão Kim một cái,ý tứ rất rõ ràng---lão Kim, đầu của ông có chắc chắn không đó?

Hắn một lần nữa ngồi xuống,ba người Trí Mẫn đứng ở phía sau hắn. Trân Ni cho cha mình một ánh mắt ra hiệu, bản thân nàng thì tự mình tới múc óc đậu, thêm nước tương cho hắn. Đương nhiên là dùng bát lớn của Kim gia.

Hắn nhìn bát đậu hũ trước mặt, coi như thỏa mãn--- cái bát so với lần đầu hắn đến đây lớn hơn rất nhiều.
Một chút xíu như thế, quân nhân như bọn hắn làm sao ăn no được? Trân Ni đưa đũa cho hắn, còn đưa một cái thìa. Hắn ăn một ngụm, cảm thấy hương vị cũng tạm được, không thèm để ý đến lão Kim đang đứng ở một bên.

Nàng cũng không thể để đám người Doãn Kỳ đứng đó nhìn, bưng cho bọn họ mỗi người một bát, mấy người vùi đầu ăn điểm tâm. Cuối cùng nàng cũng có thời gian đi tìm Kim Trần thị và Nam Tuấn .

Người một nhà cũng không ra ngoài tiếp đón khách khứa mà cùng nhau ở một chỗ. Nàng biết thời gian có hạn, thói quen lúc hành quân của Điền Chính Quốc rất nghiêm khắc, ăn cái gì cũng nhanh đến mức đòi mạng. Nàng vội vàng nói: "Cha, mẹ, con sẽ tới thành Tấn Dương cùng ngài ấy, chỉ cần thu xếp ổn định rồi, con sẽ gửi tin cho mọi người. Chớ chọc giận ngài ấy,cũng chớ phản đối."

Tại Hưởng còn muốn lên tiếng, Trân Ni nói: "Cha, con hiểu rõ tất cả." ông thở dài, rốt cục không nói gì nữa. Kim Trần thị kéo tay Trân Ni , bà khẽ lau mắt một phen rồi nói: "Mẹ đi dọn đồ cho con, dù sao cũng không thể đi tay không tới đó được."

Nàng gật đầu, cũng không biết có kịp hay không. Hẳn là không thể...

Kim Trần thị xoay người về nhà,Nam Tuấn lôi kéo Trân Ni hỏi: "Tỷ, người đó là ai vậy?"

Nàng nói:"Ngài ấy là Tốn vương Điền Chính Quốc ."

Ánh mắt chàng liền tỏa sáng:"Oa! Ngài ấy chính là Điền Chính Quốc!  Nghe nói ngài ấy siêu lợi hại đó!"

Nỗi buồn biệt ly của Trân Ni phai nhạt đi một chút, nàng nói: "Không được nói bậy."

Chàng làm sao kiềm chế được: "Tỷ, sau này ngài ấy chính là tỷ phu của đệ sao?"

Nhất thời nàng đỏ bừng mặt, lập tức quát lên: "Đừng nói bừa."

Chàng sôi nổi nhảy nhót chạy về phía phòng bếp, Chính Quốc còn đang ăn điểm tâm, nó đứng ở bên cạnh nhìn trộm, sau đó hỏi:"Ngài thật sự là Tốn vương gia sao?"

Hắn giương mắt,thấy là một đứa trẻ con. Trí Mẫn ở bên cạnh sợ hắn cắn người vội vàng nói: "Là đệ đệ của Kim cô nương, tên là Kim Nam Tuấn."

Hắn gật đầu:"Là ta."

Trong mắt chàng tưởng chừng như toát ra đốm sao nhỏ: "Thật sự là ngài! Ta có thể nhìn thấy ngài thật sao!" hắn hừ lạnh, lúc trước ngươi thấy lão tử đều là hình nộm giấy sao? Nam Tuấn lại cực kỳ hưng phấn chạy vòng quanh Điền Chính Quốc quan sát,"Nghe nói người Tây Tĩnh nghe thấy tên của người đều sợ đến mức lui về phía sau ba mươi dặm,có phải sự thực không?"

Hắn không thích người khác không ngừng nói chuyện với hắn lúc hắn đang ăn cơm liền khẽ nhíu mày. Trí Mẫn đã nói: "Tiểu tử, câm miệng!"

Chàng liền đi tới đi lui bên cạnh hắn giống như chó con,một lúc lâu mới nói: "Ngài sẽ là tỷ phu của ta sao?"

"Tỷ phu?"hắn tựa hồ nghe được điều thú vị, lần đầu tiên không tức giận, "Ừ. Xem như là vậy đi."

Đốm sao nhỏ trong mắt chàng chợt lóe lên sáng long lanh:"Tỷ phu, đệ có thể đi theo huynh đánh giặc không?"

Chính Quốc dứt khoát đặt đũa xuống,hỏi: "Ngươi muốn làm quân nhân?"

Ánh mắt chàng tràn ngập chờ mong: "Đệ muốn đi theo các huynh cùng giết người Tây Tĩnh!"

Hắn nhìn chàng vài lần, nói: "Quá nhỏ,chờ ngươi lớn lên chút nữa."

Mặt chàng cứ như nở ra hoa: "Bao nhiêu tuổi mới được? Đệ phải lớn bao nhiêu tuổi?"

Hắn lập tức giơ tay phải: "Cao chừng này đi."

Chàng hận không thể đốt cháy giai đoạn ngay lập tức: "Tỷ phu, chờ tới lúc đệ cao như vậy thì tới đâu tìm?"

Chính Quốc nói: "Thành Tấn Dương."

Chàng cũng quy củ quỳ xuống đất xá một cái, cực kỳ cao hứng phấn chấn, vẻ vui sướng trên mặt không che giấu được: "Vậy thì một lời đã định, đệ vái huynh một cái. Huynh là tỷ phu của đệ, không cho huynh gạt đệ!"

Hắn cảm thấy thú vị, liền nói:"Một lời đã định."

Tiểu tử, ngươi cảm thấy chơi vui sao?

Người Tây Tĩnh nghe thấy tên lão tử liền rút quân về phía sau ba mươi dặm là bởi vì lão tử dùng hỏa lực tấn công thành Kiến Danh, toàn bộ hai mươi vạn người trong thành Kiến Danh chết ở trận đại hỏa đó.

Ngươi cảm thấy chơi vui sao? Hy vọng nhiều năm về sau, lúc ngươi thật sự đứng ở cửa thành, nhìn ngọn lửa trong thành cháy trọn vẹn một ngày một đêm, lúc người già trẻ nhỏ thi nhau gào thét chạy trốn, trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro