11
Tác giả: Linh Y Tích - 泠依惜
Dịch: Hali
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nói: "Đều muốn."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Đôi mắt nhắm nghiền của Lam Vong Cơ chậm rãi mở ra.
Ngụy Vô Tiện cười: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Lam Vong Cơ: "... Ừm."
Ngụy Vô Tiện xoa xoa đầu y: "Hiếm thấy nha Nhị ca ca, ngươi mà cũng nói mơ."
Lam Vong Cơ hỏi: "Ta nói gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Đều muốn. Ngươi nói là đều muốn."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Ha ha, mơ thấy gì vậy? Mua đồ à?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện: "?"
Lam Vong Cơ đáp: "Ta mơ thấy, có hai Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện: "... Ha! Ngụy Anh thật và giả?"
Lam Vong Cơ: "Đều là thật. Còn có, ngươi hỏi ta."
Ngụy Vô Tiện cười: "Hỏi ngươi là ngươi chọn ai? Sau đó ngươi mới nói "đều muốn"?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện cười đến lăn qua lăn lại trên người y, Lam Vong Cơ lấy tay đè eo hắn lại.
Ngụy Vô Tiện dứt khoát nằm sấp trên người Lam Vong Cơ, chọc chọc ngực y: "Thật đáng tiếc, sao ngươi lại tỉnh lại chứ."
Lam Vong Cơ nói: "Không đáng tiếc."
Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi không tiếc, nhưng ta thấy tiếc! Lam Trạm, ngươi nghĩ xem, nếu như ngươi vẫn đang trong giấc mơ này, sau đó chúng ta lại dùng lư hương... Như vậy chẳng phải sẽ có ba Ngụy Anh sao? Ba Ngụy Anh! Chậc chậc, nghĩ thôi đã kích thích."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi: "Ngược lại, nếu mà có ba Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ lập tức ngắt lời hắn: "Không có."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ha ha! Sao ngươi lại bá đạo như vậy?"
Lam Vong Cơ đáp: "Không được sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro