Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Tác giả: Linh Y Tích - 泠依惜

Dịch: Hali

Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào, chưa đi được hai bước đã cảm thấy có gì đó không ổn. Y bước tới nhìn đằng sau tấm bình phong, quả nhiên, chiếc giường lẽ ra phải trống không có một người đang nằm.

Ngụy Vô Tiện nhàn nhã vẫy vẫy tay: "Ôi, sao về muộn thế."

Lam Vong Cơ hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Nhớ ngươi rồi thì đến thôi!"

Lam Vong Cơ nghĩ thầm: "Khó trách."

——Khó trách ban nãy khi đi vào, ánh mắt người quét dọn nhìn y có chút kỳ lạ.

Lam Vong Cơ nói: "Ngày mai ta sẽ về."

Ngụ ý là, đối phương thực sự không cần vượt ngàn dặm xa xôi đến đây như vậy.

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Ta không tin."

Lam Vong Cơ vô lực: "Là thật."

Ngụy Vô Tiện cười: "Ai bảo hôm qua ngươi dọa ta? Đều là lỗi của ngươi!"

Lam Vong Cơ nói: "Trách ta. Lỗi của ta."

Ngụy Vô Tiện: "He he, Hàm Quang Quân biết lỗi chưa?"

Lam Vong Cơ nói: "Ừm, biết rồi."

Ngụy Vô Tiện: "Vậy, nếu đã làm sai - phải bị phạt!"

Nói thì chậm, làm lại nhanh, Ngụy Vô Tiện đột nhiên bắt lấy cánh tay của Lam Vong Cơ, dùng sức kéo y xuống giường. Sau đó, hắn cởi mạt ngạch của Lam Vong Cơ, trói chặt cả hai tay y.

Toàn bộ quá trình Lam Vong Cơ đều bất động, mặc cho hắn xâu xé. : ))))))))

Ngụy Vô Tiện cưỡi ở trên người y: "Nói đi, ngươi muốn ta phạt ngươi thế nào?"

Lam Vong Cơ lại trả lời: "Ngày mai phải dậy sớm."

Ngụy Vô Tiện: "Sớm hơn cả giờ Mão?"

Lam Vong Cơ gật đầu.

Ngụy Vô Tiện nói: "Tại sao lại dậy sớm như vậy?"

Lam Vong Cơ: "Xong việc sớm, sớm về gặp ngươi."

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghẹn giọng: "Ta đã đến rồi, ngươi không cần phải dậy sớm nữa."

Lam Vong Cơ không nói gì.

Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta tiếp tục chủ đề ban nãy. Ngươi muốn ta trừng phạt ngươi như thế nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Muốn ngươi ... không phạt."

Ngụy Vô Tiện cười cười, "Cũng được. Ngươi nói một câu: "Tiện ca ca tốt, làm ơn thả ta ra". Ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Lam Vong Cơ: "..."

Môi y khẽ mấp máy.

Ngụy Vô Tiện: "Hả? Ngươi nói gì cơ?"

Lam Vong Cơ: "Ngươi, lại gần đây."

Ngụy Vô Tiện: "Được được được."

Hắn đặt tai mình lên gần môi Lam Vong Cơ, lòng còn đang nghĩ liệu người này có nhân cơ hội cắn mình không, thì đã nghe thấy Lam Vong Cơ đột ngột nhẹ nhàng gọi: "Tiện ca ca."

Toàn thân Ngụy Vô Tiện như thể bị điện giật, sững sờ tại chỗ.

Lam Vong Cơ gọi: "Ngụy Anh?"

Ngụy Vô Tiện: "À, à. Được rồi được rồi! Ta tha thứ cho ngươi."

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Hai má Ngụy Vô Tiện hơi đỏ lên, vò vò tóc mình: "Ôi chao, ngươi thật là... Thật ra ta không muốn bắt ngươi phải như vậy đâu. Chạy cả ngày, mệt rồi đúng không ?"

Lam Vong Cơ đáp: "Không mệt."

Ngụy Vô Tiện mỉm cười: "Còn nói là không mệt. Ta chạy đến đây một chuyến cũng đã thấy mệt rồi."

Lam Vong Cơ nói: "Vậy thì đi ngủ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Được được, ngủ."

Sau khi tắt đèn, trong bóng tối, Lam Vong Cơ nghe thấy Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng thì thầm bên tai mình: "Lam Trạm, ngươi không được rời xa ta."

Lam Vong Cơ mỉm cười, nắm chặt tay hắn: "Ta ở đây."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro