Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ta sẽ càng ngày càng già, còn ngươi vĩnh viễn là thanh xuân.

👉 Au: Snow0424. 👈

Work Text:

Lam Vong Cơ, là một đồng tính luyến ái.

Y sớm đã biết người mình thích là nam nhân. Nhưng trước đây y cũng không tự hỏi bản thân chuyện "Tính hướng nam" này. Rốt cuộc, y thích người kia, không phải bởi vì người nọ là nam nhân, cũng hoàn toàn không bởi vì bản thân thích nam nhân cho nên thích mới thích hắn.

Y thích hắn, đơn giản là vì, hắn là chính hắn.

Người nọ tên là Ngụy Vô Tiện.

Lần đầu tiên gặp mặt, hai người vẫn là thiếu niên. Mười lăm tuổi đầu, Ngụy Vô Tiện theo phụ mẫu dọn tới tiểu thành Lam Vong Cơ đang sống. Vợ chồng Giang thị mua một căn phòng nhỏ sát ngay cạnh vách phòng của Lam gia, mang theo ba nhi tử tiến vào. Mà nhi tử lớn nhất chính là Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện là con nuôi của Giang gia.

Lam Vong Cơ xuất thân từ nhà to cửa rộng, nhưng đến đời cha mẹ của y, tình cảm trắc trở. Mà Lam gia chỉ còn lại hai người, ảnh cả là Thanh Hành Quân, còn lại là người em Lam Khải Nhân vẫn còn độc thân, nhìn có vẻ chỉ muốn sống như vậy đến cuối đời. Vì thế Lam Vong Cơ cùng ca ca Lam Hi Thần liền trở thành Lam gia hương khói nối dõi của Lam gia.

Hài Tử nho nhỏ, cô độc mà trưởng thành trong ngôi nhà rộng lớn lạnh lẽo.

Thẳng đến ngày đó, y gặp Ngụy Vô Tiện.

Mẫu thân của Lam Vong Cơ mất sớm, phụ thân cùng thúc phụ công tác rất bận, ca ca đi nơi khác học, trong nhà thường xuyên chỉ có một mình y. Tuổi còn nhỏ, đã sớm tự học cách chăm sóc chính mình, làm đồ ăn đơn giản, lau dọn nhà ở cùng đại viện, tự đi học tự về nhà, ánh hoàng hôn ánh lên người y, kéo thành một cái bóng dài cô độc.

Chiều hôm đó, y tan học về đến nhà, mới vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy tường vách tường cạnh phòng mình vang một tiếng động kì quái. Y thả cặp sách đi tới kiểm tra, liền nghênh đón một khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của thiếu niên đối diện.

Thiếu niên bị kẹt lại trên nhánh cây ngọc lan um tùm nhà y, đầu to lắc lắc, trên tóc dính đầy lá cây, trong tay còn cầm một đóa hoa ngọc lan tươi mới. Hắn ngẩng đầu dãy giụa, thẳng đến khi bước chân của Lam Vong Cơ dừng ở bên dưới, lúc này mới quay đầu.

Con ngươi đen láy ánh lên, phản chiếu vào đôi mắt nhạt như lưu ly của Lam Vong Cơ.

Thiếu niên kia nhìn y, bỗng dưng cười.

Từ đó về sau, Lam Vong Cơ lần đầu tiên có bằng hữu.

Hai người cách vách, hai huynh đệ Giang gia cũng sắp xếp hành lí chuyển vào trường mà Lam Vong Cơ đang học. Giang gia đông con lắm. Giang thúc thúc ôn hòa dễ gần, Ngu phu nhân sấm rền gió cuốn. Hai người có một người con gái, hơn nữa Ngụy Vô Tiện, ở trong nhà chính là kẻ náo nhiệt nhất, tràn ngập sức sống. Ngụy Vô Tiện xấp xỉ tuổi với Lam Vong Cơ, bị phân vào cùng một ban, từ đó về sau, chạng vạng trên đường về nhà, bên cạnh Lam Vong Cơ lại xuất hiện một cái bóng thật dài, nhảy nhót tung tăng bên cạnh.

Nghe nói Lam Vong Cơ luôn một mình ăn cơm, Ngụy Vô Tiện làm lơ cự tuyệt của y, lì lợm la liếm đem người kéo tới nhà mình, từ đây bao thầu y ăn luôn cơm chiều.

Mà cây ngọc lan to lớn của Lam gia, cũng lâu lâu mà xuất hiện một cái bình hoa của Giang gia bên cạnh.

Ngụy Vô Tiện luôn vận động miệng không ngừng nghỉ. Lam Vong Cơ không thích nói chuyện, hắn liền nhọc lòng xụ mặt cả ngày trước mặt y càm ràm sẽ không ai thích đâu; Lam Vong Cơ làm việc cẩn thận kín đáo, hắn liền nhọc lòng nói nề nếp quá mức của y có phải rất nhàm chán hay không; Lam Vong Cơ không thích đi chơi, hắn liền nhọc lòng luyên thuyên ngồi trong phòng luyện đàn đọc sách cả ngày sẽ khiến thân thể không tốt, vì thế đưa hai con thỏ cho y giải buồn......

Tóm lại, có không, cai quản không nên quản, Ngụy Vô Tiện luôn là nhịn không được nói thượng hai câu, cắm thượng một chân.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ chịu chú ý tới hắn như vậy. Thúc phụ tự dỗ y lớn lên, Lam Khải Nhân có yêu cầu rất đơn giản nhưng lại rõ ràng, yêu cầu "Tự buộc bản thân" "Tự mình cố gắng" "Khiêm tốn" "Tự xét lại". Mà sinh hoạt mỗi ngày của y đều bị nhàm chán, có thể có người thích hay không , Lam Khải Nhân tựa hồ đều không quá quan tâm.

Nhưng Ngụy Vô Tiện quan tâm.

Thiếu niên mười lăm tuổi, tinh lực luôn dư thừa đến vô pháp phát tiết. Ngụy Vô Tiện leo lên nóc nhà lật ngói, xuống nước sờ cá, khắp nơi làm bậy, còn luôn là muốn kéo Lam Vong Cơ cùng nhau. Lam Vong Cơ chưa bao giờ nhận lời mời của hắn, nhưng mỗi khi cự tuyệt rồi, lại nhịn không được ngồi ở cửa sổ phát ngốc, suy nghĩ người nọ giờ phút này đang làm cái gì, chính mình luôn cự tuyệt hắn, hắn có tức giận hay không. Mà Ngụy Vô Tiện cũng không tức giận. Hắn chơi đủ rồi trở về, tuy để lại vài vết xước trên cơ thể, cũng không để bụng mấy, liền tùy tiện như vậy mà phóng, còn chạy đến trước mặt Lam Vong Cơ thao thao bất tuyệt sự tích anh hùng của mình. Cuối cùng luôn là Lam Vong Cơ không đành lòng, trộm lấy thuốc trị thương của nhà mình ra, đặt vào trong ngăn kéo bàn học của hắn.

Có khi trời chiều tối, thúc phụ hay phụ thân chưa về, Lam Vong Cơ sẽ ở phòng của Ngụy Vô Tiện làm bài tập, thuận tiện giám sát học tập của Ngụy Vô Tiện.

Y ít lời, nhưng đều nguyện ý nghe Ngụy Vô Tiện nói chuyện. Tài ăn nói của Ngụy Vô Tiện rất siêu phàm, lại là người thích náo nhiệt, không ai đáp lại hắn, hắn cũng có thể đem chuyện từ trời nam đến biển bắc bắn chữ tới hơn nửa đêm. Trong giọng nói trong trẻo của thiếu niên ấy, Lam Vong Cơ lần đầu tiên cảm nhận hai chữ tình ái đang lặng lẽ vươn lên trong lòng.

y biết, bản thân thích hắn. Lần đầu tiên gặp mặt, đối với nụ cười của người kia, liền động tâm.

Không phải bởi vì hắn là nam sinh, cũng không phải bản thân thích nam nhân. Mà là bởi vì, hắn chính là hắn.

Là Ngụy Vô Tiện độc nhất vô nhị.

Mùa hè mười lăm tuổi lặng lẽ trôi qua. Thu đi xuân tới, hai người vẫy tay từ biệt sơ tam, tiến vào cao trung. Mà lúc này, đột nhiên Giang gia lại quyết định dọn đi.

Hình như là có chuyện gì đó, Giang gia muốn tới một thành thị khác an cư. Ngụy Vô Tiện theo phụ mẫu, giờ ngọ trước cây hoa ngọc rời đi. Lam Vong Cơ đứng ở trước cửa nhà mình, nhìn thân ảnh càng lúc càng xa, thật lâu cũng không muốn rời đi.

Y biết, mối tình đầu của mình, còn chưa kịp cho đối phương biết tâm ý, liền tiêu tan.

Cao trung thật sự bình đạm, Lam Vong Cơ khôi phục lại dáng vẻ độc lai độc vãng. Thành tích của y cực tốt, nhân phẩm xuất chúng, diện mạo càng tuấn tú cực kì, nhưng bên cạnh lại chẳng có lấy một người nói chuyện, chỉ có hai con thỏ kia, như cũ béo tốt lông mao lù xù, hoạt bát trắng tinh. Có lẽ giống như lời của Ngụy Vô Tiện nói, cả ngày xụ mặt, có nề nếp, sẽ làm người khác không thích, cũng xứng đáng khiến cho sinh hoạt hằng ngày của y vĩnh viễn nhàm chán. Nhưng Lam Vong Cơ lại cảm thấy cũng còn tốt, ít nhất mười bảy năm trong cuộc đời, có đường sắc màu kéo qua.

Đó là đôi mắt đen nhánh trong sáng mỉm cười của thiếu niên . Chỉ cần tưởng tượng đến hắn, Lam Vong Cơ liền cảm thấy trong lòng dấy lên vô số tư vị, nhưng mặc kệ là loại nào, đều làm y mỉ mãn vô cùng.

Cao nhị nghỉ hè, Lam gia đột nhiên sinh ra biến cố. Thanh Hành quân vì xảy ra chuyện mà qua đời, Lam Khải Nhân đành phải mang theo hai đứa cháu tới thành thị khác để sống. Lam Vong Cơ hái một bông hoa ngọc lan, ôm hai con thỏ rời đi nơi này, cảm thấy trong lòng vĩnh viễn có một cảm giác mất mát, trống rỗng, xuyên tim mà đau.

Đi vào thành thị mới, y ở trong phòng buồn hai tháng, ai cũng không gặp, cái gì đều không nói. Thúc phụ cùng đại ca cũng không tốt so với y là bao, toàn bộ Lam gia đều đắm chìm trong cảm giác mất đi người thân.

Hai tháng qua thật sự nhanh. Khổ sở cũng dần vơi, sinh hoạt hằng ngày vẫn tiếp tục.

Y đi tới trường học mới.

Khai giảng ngày đầu tiên, y đứng ở trên bục giảng, chết lặng mà nhìn mọi người có cặp vùi đầu vào học tập hăng hái. Thẳng đến khi chủ nhiệm lớp đem y an bài ở bàn gần cuối ngồi xuống, y như cũ đắm chìm trong thế giới vô tri vô giác của bản thân.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi lại, đảo một cái đã bắt được bờ vai của y.

"Lam Trạm!"

Than âm quen thuộc khiến trong lòng y co rụt lại. Y khó có thể tin mà chậm rãi xoay người, một đôi mắt trong trẻo đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đâm vào mi mắt.

Chất lỏng lạnh băng không hề dấu hiệu mà từ khóe mắt chảy xuống, sau đó là một đôi tay ấm áp xoa mặt y.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ thình lình chảy ra nước mắt mà sợ tới mức mất hồn mất vía, tìm không thấy khăn giấy, liền luống cuống tay chân mà duỗi tay lau đi.

"Phụ thân qua đời."

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, đầy mặt khiếp sợ, nhưng rất mau, ánh mắt liền dần dần ôn hòa. Hắn sờ sờ đầu Lam Vong Cơ, cái gì cũng chưa nói, chỉ là yên lặng mà giúp y lau nước mắt.

Trên bàn sách đã che đi tầm mắt của người khác. Mấy tháng qua, Lam Vong Cơ lần đầu tiên buông bỏ đề phòng, biểu tình bi thương không chút nào che dấu đều tuôn trào.

Lam Vong Cơ thật sự tin tưởng trời cao có duyên phận, tuy rằng thật lâu không gặp, nhưng khi tương ngộ, y lại hai người cảm giác tựa như hai người chưa từng rời xa. Sở thích chung của bọn họ, hay những làn ở chung với nhau, vẫn điểm điểm tích tích giữ lại thói quen như lúc ban đầu. Các bạn học trong lớp luôn nói, hai người các ngươi đúng là là Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu, tách ra nhiều năm như vậy vẫn có thể duy trì mối quan hệ tốt, thật khó tin.

Chỉ có Lam Vong Cơ biết, cái này không chỉ là tình hữu nghị, mà còn có tình yêu của bản thân không thể mở lời.

Cao tam bay nhanh mà qua, hai người đều chọn chung trường đại. Năm nhất, Ngụy Vô Tiện rất thích tham gia các hoạt động xã đoàn, đội biện luận, bên ngoài luôn vận động rất nhiều, mỗi khi cùng một nhóm người học trưởng đến dưới chân núi chơi đến quên trời quên đất, vừa đi vài ngày, liền bài vở chuyên ngành đều không thèn chút ý; năm hai, có một trường học trong vùng núi bị đất đá sạt lở, Ngụy Vô Tiện rời khỏi sở hữu xã đoàn, lấy mấy ngày nghỉ cuối tuần đến khu tị nạn. Cùng nạn dân cùng ăn cùng ở, mỗi lần trở về đều mệt mỏi rã rời, sức khỏe không tốt còn muốn sinh bệnh. Lam Vong Cơ đau lòng không được, nhiều lần khuyên hắn đừng tranh đua như vậy, hắn lại không nghe.

Hắn nói tâm mình quan tâm thiên hạ, nếu không đi, hắn liền không phải là Ngụy Vô Tiện.

Năm ba, đã là lúc suy xét tương lai sau này. Ngụy Vô Tiện muốn thi lên thạc sĩ, nhưng "Không làm việc đàng hoàng" hai năm việc học theo không kịp, Lam Vong Cơ mang theo sách vở bắt lấy hắn học bổ túc. Mỗi ngày buổi tối đều chờ ở cửa ký túc xá xách người đi thư viện tự học, giống như áp giải phạm nhân. Ngụy Vô Tiện cực kì bực bội, lòng tự trọng chịu không nổi, đối với y thái độ càng ngày càng không kiên nhẫn.

Lam Vong Cơ trong lòng cũng đa, bị cự tuyệt trên mặt như bao phủ tầng băng lạnh. Y có chút oán trách, cảm thấy Ngụy Vô Tiện hai năm trước không học tập tốt. Đồng thời  những cảm xúc trong lòng tác động lên lòng tự trọng cũng làm y nhịn không được đối với Ngụy Vô Tiện nói ra những lời băng lãnh, quan hệ cả hai càng lúc càng lạnh nhạt.

Nhưng cuối cùng, y vẫn là không đành lòng cùng Ngụy Vô Tiện so đo.

Hai người không hề giống như trước vô câu vô thúc mà ở chung. Từ thư viện trở về cũng thường thường một đường không nói chuyện. Ngụy Vô Tiện ngày thường ồn ào bỗng nhiên bắt đầu trầm mặc không nói, hai người liền một trước một sau mà đi vào vườn trường, vẫn duy trì khoảng cách không mất lễ phép lại. Mỗi lúc này, trong lòng Lam Vong Cơ luôn tràn ngập chua xót. Y không biết chính mình hay không làm quá mức, nhất ý vô tình mà cưỡng bách Ngụy Vô Tiện, làm y cảm thấy chính mình đã từ chối sinh hoạt muôn màu ấy. Kỳ thật Lam Vong Cơ cũng không cho rằng y làm không tốt, trái lại còn thường xuyên hâm mộ hắn. Cảm thấy hứng thú liền đi làm, có ý tưởng liền thực hiện, Ngụy Vô Tiện sống chân thật như vậy, làm hàng năm câu nói "Tự hạn chế, tự mình cố gắng, khiêm tốn, tự xét lại" của học sinh liền biết xấu hổ.

Y có thối quen giấu ở trong lòng, vậy nên tình cảm muốn thổ lộ với người cũng không dám.

Mỗi ngày  không mặn không nhạt mà qua đi, hai người cũng duy trì mặt ngoài lễ phép mà như ghét nhau như chó với mèo. Tết Nguyên Đán tới, Lam Vong Cơ về nhà đi thăm thúc phụ. Ngày đó đại ca cũng trở về nhà, người một nhà tùy ý nói chuyện phiếm xem TV, đang ở tin tức bản địa đột nhiên xuất hiện ảnh chụp vợ chồng Giang Phong Miên. Báo viên nói, xí nghiệp của nhà Giang Phong Miên, bởi vì thương nghiệp cạnh tranh, bị đối thủ ác ý thuê người mưu sát. Ông, Ngu Tử Diên cùng đại nữ nhi Giang Yếm Ly đã chết thảm trong nhà.

Hình ảnh Giang Phong Miên mĩm cười vẫn giống nhau như đúc trong trí nhớ của y, tâm Lam Vong Cơ lập tức chìm xuống, cả người rét run.

Buổi tối y hỗn độn gọi điện thoại cho Ngụy Vô Tiện, không ngừng đánh máy, lại trước sau không người trả lời. Y thức trắng nguyên một đêm, hối hận chính mình không hỏi địa chỉ nhà Ngụy Vô Tiện, không thể chạy nhanh đi tìm hắn, nhưng lại nghĩ, bản thân biết cũng vô dụng, căn phòng kia đã trở thành hiện trường án mạng, mình cho dù tìm được, Ngụy Vô Tiện cũng chưa chắc đã có ở đó.

Hắn ở đâu? Lam Vong Cơ rối loạn mà nghĩ. Hắn chắc chắn cực kì thống khổ?

Nhớ nhung cùng lo lắng trong nháy mắt lan tràn.

Ngày hôm sau Lam Vong Cơ liền trở về trường học, nơi nơi tìm hắn. Ký túc xá, thư viện, xã đoàn trung tâm cùng khu dạy học, toàn bộ vườn trường đều lật lên, nhưng không phát hiện thân ảnh của hắn. Bạn cùng phòng Ngụy Vô Tiện nói, hắn không về trường học. Lam Vong Cơ tâm loạn thành một đoàn, trở lại phòng ngủ, y ngồi ở trong chăn sững sờ, nghĩ đến  hắn mà ruột gan đứt từng khúc, lòng tràn đầy hối hận.

Vì cái gì ngươi nhát như vậy? Y hỏi chính mình. Vì sao ngươi lại bị người ghét? Nhiều năm như vậy, rõ ràng thích hắn, lại không dám nói cho hắn, thậm chí một cái sắc mặt tốt đều không muốn cho hắn. Ngươi đang sợ cái gì? Hiện tại nhà hắn đã xảy ra chuyện, hắn rất tuyệt vọng, nhiều khổ sở, nhưng hắn lại không tới tìm ngươi, thậm chí không nói cho ngươi.

Hắn nhất định rất chán ghét ngươi.

Qua ba ngày, Ngụy Vô Tiện mới trở lại trường học. Lam Vong Cơ ở ký túc xá xa xa mà nhìn thấy hắn, liền không màng tất cả mà chạy qua. Ngụy Vô Tiện tiều tụy rất nhiều, quầng thâm trên mắt đặc biệt nặng, một chút sưc sống cũng không có, kêu hắn hắn cũng không có phản ứng. Lam Vong Cơ lòng nóng như lửa đốt, cái gì đều không kịp nghĩ, liền một phen ôm lấy hắn.

Nháy mắt, từng giọt lên trên mắt Ngụy Vô Tiện trào ra.

Hắn dựa vào trên vai Lam Vong Cơ, không rên một tiếng mà yên lặng rơi lệ. Lam Vong Cơ nâng tay lên, dùng tay áo lau nước mắt cho hắn, không ngờ càng lau lại càng nhiều, cuối cùng  cổ tay áo đều ướt đẫm.

Lam Vong Cơ cảm thấy trên mặt có điểm lãnh, duỗi tay sờ, mới phát hiện chính mình từ lâu lệ đã rơi đầy mặt.

Ký túc xá nhiều người tới lui, tất cả đều nhìn bọn họ. Nhưng Lam Vong Cơ lúc ấy đều không nghĩ gì, chỉ làm theo bản năng mà ôm hắn, bồi hắn cùng khóc.

Trong mông lung, y cảm giác chính mình nói cái gì. thân thể người trong lòng ngực hơi hơi run rẩy, ngay sau đó, một đôi tay ôn nhu vòng lên cổ y.

Hai người ở nước mắt mọi người, môi răng giao hòa.

Bọn họ hôn thật lâu, triền miên đến mức làm người khác tim đập nhanh, thẳng đến khi hô hấp đều bắt đầu không thoải mái, Lam Vong Cơ mới lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình lưu luyến mà cắn môi dưới Ngụy Vô Tiện.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng than thở một tiếng, dúi đầu vào trong lòng ngực y.

Từ đó về sau, hai người như về lại ngày trước, nhưng lại có thân mật cùng ấm áp mà khi xưa chưa xuất hiện. Bọn họ kinh ngạc nhận ra, trừ sau cao trung hai năm đất khách cách xa nhau. Hai người thiếu niên đều có quãng ở bên nhau vượt qua. Bọn họ cùng nhau trung khảo, cùng nhau thi đại học, bồi đối phương vượt qua đau khổ khi thân nhân ly thế, cùng đối phương chia sẻ vui sướng chỉ có hai người mới biết được. Hai con thỏ kia còn ở Lam gia tung tăng nhảy nhót, tựa hồ tỏ rõ, sau này sinh hoạt sẽ đem cho bọn họ hạnh phúc mỹ mãn.

Đó là một đoạn thời gian đặc biệt tốt đẹp.

Nhưng mà, ông trời có lẽ không thích nhìn sinh hoạt thuận lợi. Những ngày đếm ngược chuẩn bị thi lên thạc sĩ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên sốt cao. Vô duyên vô cớ mà nóng vài ngày, vào bệnh viện. Lúc đưa hắn đi khám, Lam Vong Cơ còn nghĩ có lẽ là do học tập quá mệt mỏi, bệnh trận này cũng coi như là nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị thi. Y trước nay không nghĩ tới, bệnh bạch cầu loại thật sự sẽ phát sinh ở trong đời sống hiện thực.

Đặc biệt là trên người Ngụy Vô Tiện.

Hắn rõ ràng khỏe mạnh như vậy, luôn vừa nói vừa cười, so với ai khác đều có thể làm ầm ĩ, khoảng thời gian trước còn nói, nếu thi không đậu, hắn liền ở trường học bên cạnh mua quán mua bún xào nhỏ, kiếm tiền nuôi hắn. Ai biết đột nhiên phải nằm viện, ngay cả khảo thí cũng không thể tham gia.

Ngụy Vô Tiện không có người nhà, chỉ có một đệ đệ mới vừa vào đại học. Hắn dặn dò không cần nói cho Giang Trừng. Hắn nói hắn có tiền, lúc cha mẹ qua đời có để lại một bút thẻ bảo hiểm, nhiều năm như vậy Giang thúc thúc cũng không có dùng quá. Bản thân hiện tại cũng còn tốt, có thể vận động, không cần người chăm sóc. Lam Vong Cơ ở bệnh viện bồi hắn, nhìn hắn đặc biệt suy yếu nằm ở trên giường, mạnh mẽ chống tinh thần cùng y nói chuyện, nước mắt liền ngăn không được tí tách rơi. Y quyết định từ bỏ thi lên thạc sĩ, tìm công việc kiếm tiền, chiếu cố hắn, chữa bệnh cho hắn. Y nghĩ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, muốn cưới hắn, cùng hắn nắm tay trong nữa quãng đời còn lại. 

"Lam Trạm, ngươi phải đi khảo thí. Ngươi nhất định có thể đậu một cái trường rất tốt, về sau sẽ có công danh rạng rỡ." Ngụy Vô Tiện ôn thanh khuyên y. "Ta sẽ cố gắng chữa bệnh, trị hết bệnh, liền cùng ngươi kết hôn. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau." Lam Vong Cơ nắm tay hắn, trong lòng không ngừng hối hận, hối hận chính mình vì cái gì không sớm thổ lộ, vì cái gì không học y, vì cái gì không thể giúp hắn giảm bớt thống khổ, cho dù là một chút cũng tốt.

Ngụy Vô Tiện rất không thoải mái, mày vẫn luôn nhăn, nhưng trên mặt nhưng vẫn hiện lên nhàn nhạt ý cười. Lam Vong Cơ biết, hắn là sợ y thương tâm. Lúc ấy ở phòng bệnh chỉ có hai người, người bệnh ở giường khác đã đi ra ngoài, thừa dịp không có ai, Lam Vong Cơ trộm hôn hắn. Hắn xì một chút liền cười, đè lại gáy y, không cho rời đi.

Hai người bốn mắt tương giao, cảm thấy trời cao còn sẽ chiếu cố bọn họ.

Khảo thí xong, Lam Vong Cơ chuyện gì đều không nghĩ làm, mỗi ngày hướng bệnh viện chiếu cố hắn. Ngụy Vô Tiện thân thể không thoải mái, tinh thần càng ngày càng kém, nhưng tính tình nhưng vẫn rất tốt, mỗi ngày đều cười hì hì. Bởi vì trị bệnh bằng hoá chất, hắn bắt đầu rụng tóc, thường xuyên choáng váng đầu, nôn mửa, nhưng vẫn không bao giờ cùng Lam Vong Cơ oán giận quá một câu.

Lam Vong Cơ học làm các loại thang thuốc, mỗi ngày mang cháo canh tới. Ngụy Vô Tiện ăn không vô, nhưng luôn cố gắng húp cho gần hết, sau đó ôn nhu mà nhìn y mỉm cười. Nụ cười kia vẫn sáng ngời như xưa, tựa như hai người lần đầu tiên gặp mặt, mùi hoa bốn phía, ánh mặt trời ấm áp.

Tâm Lam Vong Cơ rất đau.

Y bắt đầu suốt đêm mất ngủ, đặc biệt sợ Ngụy Vô Tiện sẽ đột nhiên liền không còn nữa. Thật vất vả ngủ được, trong mộng cũng đều là hắn.

Có thành tích thi lên thạc sĩ, Lam Vong Cơ lựa chọn trường học. Trường đại học kia ở bên cạnh bệnh viện, đi ra ký túc xá qua một đường cong liền tới, thuận tiện cho y chăm sóc Ngụy Vô Tiện, muốn đến liền đến. Lam Khải Nhân biết chuyện, cơ hồ tức đến điên rồi, ông biết cháu mình từ trước đến nay thành tích cực tốt, trường thủ đô tốt nhất đều hướng y phát tới thư mời. Nhưng y căn bản không nghĩ đi.

Dưới tình huống như vậy, thúc phụ rốt cuộc đã nhận ra tình cảm của bọn họ. Lam Vong Cơ cùng ông thẳng thắn nói, khiến lão nhân tức giận đến cơ hồ muốn ngất xỉu. Dòng dõi thư hương của Lam gia, Lam Vong Cơ từ nhỏ chính là nhân tài kiệt xuất, là tấm gương cho bạn cùng lứa tuổi, là "Con nhà người ta", nhưng y có thể nào lại thích nam nhân, làm ra chuyện nhục nhã danh dự gia đình như thế?

Lam Khải Nhân từ nhỏ không động thủ đánh y, nhưng lần đó, ông đem người vẫn còn sống sờ sờ đánh gãy một cây gậy gỗ, sau đó đem Lam Vong Cơ nhốt ở trong nhà, không chuẩn y đi ra ngoài.

Lam Vong Cơ một mình ở trong phòng, không thể đi được. Sau bốn năm ngày, vết thương trên người thương không bằng khổ sở trong lòng, cả người nhanh chóng uể oải đi xuống, thoạt nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn đã không còn bộ dáng tuấn tú lúc trước. Lam Hi Thần chạy nhà, cùng thúc phụ trắng đêm nói chuyện, rốt cuộc khuyên được lão nhân, đem Lam Vong Cơ thả ra ngoài.

Bọn họ cũng hiểu, Ngụy Vô Tiện sẽ không sống được lâu.

Năm thứ ba Lam Vong Cơ học, bệnh tình của Ngụy Vô Tiện chuyển biến xấu. Hắn liên tục đau bụng, nôn mửa, lưỡi xuất huyết, ăn không vô. Mỗi ngày phần lớn thời gian đều hôn mê, tỉnh lại liền dính người gấp bội, lôi kéo Lam Vong Cơ, cầu xin y mang hắn về nhà.

Bệnh kéo dài, Lam Vong Cơ biết hắn không còn nhiều thời gian, liền quyết định không cần thiết trị liệu nữa. Ở bên cạnh trường học thuê phòng ở, bố trí đến ấm áp thoải mái mới đem Ngụy Vô Tiện tiến vào.

Lần đầu tiên hai người quen biết nhau sau bảy năm, rốt cuộc cũng cảm giác có hạnh phúc gia đình.

Đêm đó, y lấy nhẫn ra, ở mép giường cầu hôn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vạn phần, đang muốn lắc đầu, lại bị y kiên định cự tuyệt. Y đem chiếc nhẫn màu bạc lồng vào đốt ngón tay hao gầy của Ngụy Vô Tiện, lại đem kia ngón tay kia của hắn đặt ở bên môi ôn nhu vuốt ve. Ngụy Vô Tiện nhìn y, từ lúc nằm viện tới nay hắn chưa một lần rơi nước mắt, vậy mà giờ rốt cuộc không chịu khống chế mà chảy xuống. Hắn nỗ lực ngồi dậy, dùng hết sức toàn thân ôm Lam Vong Cơ, phảng phất muốn đem tất cả hạnh phúc trong khoảnh khắc này cùng người mình yêu hòa tan làm một.

Đây là một ngày đẹp nhất trong cuộc đời cuả y. Lam Vong Cơ vuốt ve ái nhân rúc vào ngực mình, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.

Trong một ngày nắng ấm áp Ngụy Vô Tiện đi rồi. Hắn rúc vào cái ôm của người mình yêu, nắm tay Lam Vong Cơ, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Lam Vong Cơ ôm hắn rất lâu, nói với hắn rất nhiều, thẳng đến khu hắn nhắm mắt lại, lông mi an tĩnh, không còn trả lời được nữa, y cũng không dừng lại. Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói, kể về lần đấu tiên hai người gặp nhau, những ngày niên thiếu trong căn phòng nhỏ cùng nhau ăn cơm cùng nhau học tập, nói rằng sau khi Ngụy Vô Tiện rời đi vẫn kiên trì tưởng niệm, khi gặp lại bản thân liền an tâm, còn có hắn sang sảng, hắn tràn đầy sức sống, hắn hạ quyết tâm hướng đến mục tiêu, hăm hở tiến lên khiến người khác lóa mắt, hình bóng của hắn trong đôi mắt của y, vĩnh viên là ôn nhu vô tận.

"Vừa thấy ngươi, tâm ta liền đập không ngừng." Y vuốt ve khuôn mặt gầy gộc của ái nhân, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy, ngươi vẫn luôn bồi bên cạnh ta. Mặc kệ bao nhiêu năm, một ngày nào đó, chúng ta sẽ còn sẽ gặp mặt."

Lời còn chưa dứt, một giọt nước mắt liền lặng lẽ làm ướt lông mi hai người.

Đó là lần cuối cùng y thấy Ngụy Vô Tiện.

Y không tới nhà tang lễ đưa thi hài đi . Giang Trừng tới lo hậu sự, y đem chính mình nhốt trong căn phòng hai người đã cùng nhau sinh sống trong một tháng ngắn ngủn, cái gì cũng không nhìn cái gì cũng không nghe, ngủ đến hôn ám đất trời. Một tuần sau, Lam Hi Thần phải cạy cửa, đem y ôm về nhà. Lam Vong Cơ bị bệnh một trận, phát sốt cao. Trong cơ mơ hồ, y vẫn luôn niệm tên Ngụy Vô Tiện, một bên kêu, nước mắt liền một lần rơi xuống.

Ngụy Anh của y, cứ như vậy vĩnh viễn biến mất trong thế gian tươi đẹp này.

Mãi cho đến hiện tại, Lam Vong Cơ vẫn như cũ ở trong căn phòng năm đó, vẫn như cũ mỗi ngày đều nhớ tới hắn. Y thường tưởng, Ngụy Vô Tiện nếu còn ở đây, hẳn đã đọc xong thư, làm chuyện mình thích, mỗi ngày đều vui sướng không quan tâm gì. Hắn chính là một người như vậy. Hắn có lẽ sẽ đi lên đỉnh núi nổi danh, leo lên vùng núi nghèo khó dạy mấy năm, có lẽ hai người sẽ thu dưỡng một cái hài tử, cho nó đọc sách, vui sướng mà trưởng thành. Làm những việc này cần mấy năm? Tựa hồ cũng không lâu lắm, nhưng cùng hắn ở bên nhau, liền tính hao hết cả đời, cũng không thành vấn đề.

Tính đến bây giờ, Ngụy Vô Tiện rời khỏi y cũng được 13 năm rồi.

Y sẽ càng ngày càng già, nhưng Ngụy Vô Tiện lại vĩnh viễn ở tuổi 22.

Không có hắn mỗi ngày đều nhạt vô cùng, nhưng trong quá quá, cũng từ những năm tháng xưa cũ đó. Thời điểm bắt đầu, Lam Vong Cơ cảm thấy thời gian giống như tạm dừng, đến thật chậm, nhưng sau lại, lại cảm thấy như thế nào quá nhanh như vậy, trong nháy mắt, hai người đã từng cùng nhau trải qua một đoạn thời gian thật dài, vậy mà bây giờ lại dần dần nhạt phai.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ quên Ngụy Vô Tiện, càng không có hối hận khi gặp được hắn, cùng hắn yêu nhau.

Từ này về sau, tuy rằng Lam Vong Cơ cũng gặp được nhiều người khác, có người thanh âm giống hắn, có người cười rộ lên giống hắn, nhưng mà y lại không có cách nào thích một người như vậy. Những người đó đều đặc biệt tốt, nhưng lại không phải hắn.

Cũng không biết hắn ở nơi đó thế nào. Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ cong lên. Ánh mặt trời thật ấm áp, vậy nên vẫn tiếp tục mà tưởng nhớ đến người kia.

____Hoàn_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro