Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngục giam.

Hiện đại.

Tiếng khóa lạnh lẽo vang lên cùng với tiếng ma sát thô ráp của ga trải giường ong ong bên tai, đánh vào đầu Ngụy Vô Tiện chính là từng đợt co giật đầy đau đớn. Hắn nặng nề mở mắt, ngoài ánh sáng le lói từ khung cửa sổ eo hẹp hắt vào, còn lại đều là màn đêm cô độc.

Chỉ 2 ngày nữa là hắn sẽ chấm dứt cái cuộc sống đầy chán ghét này, hắn chỉ đơn giản giết chết vài tên Ôn Cẩu, dám đụng đến chị của hắn, loại người tha hóa như vậy mà lại đáng sống sao? Còn hắn? Tất nhiên là bị tống giam và mang trọng tội giết người.

Kẻ bắt hắn, tất nhiên là cảnh sát viên Lam Vong Cơ ưu tú nhất rồi.

Ngụy Vô Tiện khinh bỉ nhếch mép, tên kia chỉ được cái vẻ ngoài là thuần khiết, ánh mắt lúc nào cũng đầy vẻ chính trực nhưng mà từng cái nhìn ghim thẳng vào người hắn lại chẳng khác gì vẻ ngoài của một kẻ cuồng si cả.

Mà những kẻ như vậy chung quy cũng chẳng có cái gì là tốt hết.

Hắn mệt mỏi ngồi dựa vào tường, vuốt vuốt đôi môi khô khốc, cái còng lạnh lẽo vẫn buộc chặt lấy đôi tay của hắn, phát ra từng tiếng vang nho nhỏ. Phòng giam này tuy không phải tốt nhất nhưng cũng chẳng thiếu thứ gì, sạch sẽ ngăn nắp. Ước chừng cái tên Lam Vong Cơ đó đã chuẩn bị riêng cho hắn.

Thôi kệ coi như anh ta nể mặt mình mà ban bố vậy.

Ngụy Vô Tiện ngã lưng xuống giường, khép đôi mắt đầy vết thâm do nhiều đêm chưa được ngủ, rất nhanh đã tiến vào trạng thái mơ màng.

Trong khoảng thời gian vần xoay, hắn thấy rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến lớn, chập chờn rời rạc, có đôi khi sẽ co ro lại như một đứa trẻ, hoặc giả như thấy ác mộng, hắn sẽ nấc lên vài tiếng đầy bi thương.

Một lúc sau, không biết đã qua bao lâu, hắn cảm thấy có một bàn tay mát lạnh đặt trên trán mình. Khỏi mở mắt cũng biết là ai làm vậy, Ngụy Vô Tiện trong lòng phỉ phổ, hắn quyết định giả vờ ngủ, xem xem anh ta định làm cái quái gì.

Quả nhiên chưa được bao lâu, đối phương liền nhẹ nhàng đem hắn lật lại, lau đi mồ hôi túa ra không ngừng trên trán của hắn, từng vết thương nhỏ cũng được anh chăm chút rất kĩ càng.

"Ngụy Anh, không cần giả vờ."

Ngụy Anh là tên trong nhà của hắn, ngoài người rất thân ra, hắn sẽ không cho phép bất cứ ai gọi thẳng ra tên của mình như vậy.

Nhưng mà người này lại khác.

Cảm giác buồn nôn tràn lên cổ họng, hắn cũng không muốn đóng kịch nữa, mở to đôi mắt tỉnh táo nhìn người đối diện.

Vẫn là cái vẻ đầy si mê giả dối đó, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn người kia, như muốn chọc thủng cái gì đó, cuối cùng vẫn là thất bại quay đầu đi.

"Buổi tối rảnh rỗi chạy tới thăm tên tử tù như ta, Lam thiếu úy cũng quá nhàn rỗi rồi."

Người kia nghe câu trả lời của hắn cũng không nói gì, quan sát hắn một hồi mới mở miệng.

"Ôn Ninh và Ôn Tình đã đứng ra làm chứng, ngươi không cần lo."

Lam Vong Cơ từ tốn nói, ánh mắt chậm rãi thu hết biểu cảm trên mặt hắn, quả nhiên Ngụy Vô Tiện lập tức ngẩn đầu, ánh mắt cùng người kia đối diện, mở to đến cùng cực.

"Ngươi nói hai người bọn họ vẫn còn sống."

Lam Vong Cơ gật đầu.

"Tốt quá, tốt quá rồi." Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, đôi môi mỏng kia kẽ nhếch, tạo thành một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt đầy thu hút của hắn.

Hắn muốn gặp bọn họ, có nhiều chuyện hắn rất muốn hỏi, nhưng với tình hình hiện tại, đừng nói al2 chạy thoát, cho dù đã thoát án tử, nhưng ngục giam vẫn là ngục giam.

Nghĩ như vậy ánh mắt Ngụy Vô Tiện chầm chậm đảo về phía Lam Vong Cơ, lại thấy anh ta cũng đang bình tĩnh nhìn mình.

Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, vẫn chẳng có gì tốt đẹp.

"Nếu đã như vậy....." Ngụy Vô Tiện kéo dài âm điệu, ánh mắt chán chường cũng nhếch cao lên. "Lam thiếu úy vất vả như vậy, đã thế thì làm người tốt cho trót luôn đi."

Lam Vong Cơ vẫn bình tĩnh gật đầu.

Hắn cười mỉa nhìn người kia, bản thân cũng ép sát lại, đem đôi tay bị còng của mình vòng qua cổ anh, đem hai người kéo lại thành một khối.:" Điều kiện vẫn là như cũ, ta nói đúng chứ cảnh sát viên Lam.Vong.Cơ!"

Người kia từ nãy đến giờ vẫn im lặng nhưng trong đôi mắt kia đều là ý niệm sáng tỏ, đôi tay thô ráp khi cầm súng của Lam Vong Cơ như có như không vuốt dọc từ sống lưng Ngụy Vô Tiện xuống phần bắp đùi non mềm.

Đơn giản là một cuộc giao dịch, đôi bên đều có lợi, nếu hắn cần lách luật, vậy thì tất nhiên phải lợi dụng người này rồi.

Giống như những lần trước, Ngụy Vô Tiện biết căn phòng này không phải ngẫu nhiên Lam Vong Cơ xếp cho mình, địa vị của anh ta trong cục cao như thế nào, người ngoài không cần tìm hiểu cũng sẽ tự động biết. Giờ này chắc chắn hai vị trung úy trẻ tuổi Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đã đứng ngoài canh sẵn rồi.

Hắn nhắm mắt, đem một hơi ác ý nuốt lại vào trong bụng, thân thể theo bản năng ngã xuống, kéo theo Lam Vong Cơ, để anh tùy ý đè nặng lên cơ thể thon gầy của hắn. Cái đầu cũng tự động ngửa ra sau, khoe ra vùng da thịt trắng ngần không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần.

Tiếng sột soạt của quần áo vang vọng trong không gian tĩnh mịch, Ngụy Vô Tiện hiểu, Lam Vong Cơ cũng hiểu, bắt đầu không cần nóng vội, chỉ cần điên cuồng, như cái cách Lam Vong Cơ đã làm như vậy với hắn vô số lần. Môi lưỡi quấn lấy điên đảo trong khoang miệng, kéo theo một hồi dục vọng nguyên thủy bùng lên, Ngụy Vô Tiện rất biết điều mà đem hai chân mở rộng trước mặt người kia, đem tiểu huyệt không biết đã bị Lam Vong Cơ xỏ xuyên bao nhiêu lần phô trương đầy khêu khích.

Cơ thể này quá quen thuộc với Lam Vong Cơ, chỉ một hành động nho nhỏ, dù muốn hay không Ngụy Vô Tiện vẫn phản ứng lại với cái tên nam nhân kia, giống như mấy phương trình hóa học mà hắn chán ghét trong những tiết hóa nhàm chán.

Một khi đã tiến vào, cảm giác đó hắn vĩnh viễn cũng không quên.

"Đệt! Lam Vong Cơ, ngươi thao nhẹ chút, a.."

Lam Vong Cơ vừa gặm mút môi hắn vừa điên cuồng ra vào, tiếng kêu của Ngụy Vô Tiện ngày càng thảm hơn, âm thanh leng keng của khóa sắt trên tay ma sát đến nóng rực, vậy mà người kia chẳng có chút gì là thủ hạ lưu tình, Lam Vong Cơ thô bạo đem hai chân của hắn mở ra, vật kia giống như hung khí không ngừng nghĩ bức Ngụy Vô Tiện phải hét thảm thiết, khoái cảm cùng hận ý cứ như vậy đem hắn vật lên vật xuống tan thành từng mảnh.

Màn tra tấn này kéo dài đến tận khuya, Lam Vong Cơ phát tiết xong mới nhẹ nhàng đem hắn ôm vào lòng, cái hôn vụt vặt rơi khắp mặt hắn. Cả người Ngụy Vô Tiện đã thảm không thể nhìn, tùy ý để Lam Vong Cơ nắn bóp.

Hắn biết, bây giờ dù có làm gì đi nữa cũng không thể thoát ra được.

Hắn cũng hiểu......

Kể từ giờ trở đi, ngục tù là lồng giam xác, Lam Vong Cơ là lồng giam hồn.

Thật thảm hại làm sao!

=============HOÀN========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro