Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: "Ta tâm chỉ duyệt ngươi."

Chút cấm dục với cái đầu trọc còn sót lại trên người Phượng Tiêu phút chốc tiêu tan chẳng còn gì. Thôi Bất Khứ nhổm người dậy, hơi mất kiên nhẫn lật Phượng Nhị xuống nằm dưới thân mình, đỡ lấy dương vật y, không chút chần chờ mà nhấc hai cánh mông đặt xuống, nuốt trọn tới gốc.

"Ngươi hôm nay..?" Y trợn to hai mắt, chưa nói hết câu đã bị Thôi Bất Khứ dùng tay che miệng lại.

Phượng Tiêu bất ngờ được nơi ấm nóng mềm mại kia bao lấy, khẽ cau mày phát ra hai tiếng trầm đục, hai tay nắm chặt eo đối phương.

Thôi Bất Khứ cũng chẳng tốt hơn, với tư thế này cự vật ăn sâu vào khoang bụng cọ qua cọ lại điểm nhạy cảm làm hắn suýt nữa đã bắn. Đợi đến khi chính mình dần quen với kích thước dương vật, Thôi Bất Khứ mới chậm rãi nâng mông lên rồi hạ xuống.

Dương vật Phượng Tiêu nóng bừng ra vào trong cơ thể, mỗi lần hắn rút ra rồi lại nuốt cả cây vào đều cảm thấy mình như sắp bị đốt đến không còn gì. Hắn ngửa cổ rên rỉ theo từng cú nhấp hông không thèm để ý kiềm chế âm thanh nữa.

Phượng Tiêu cau mày cảm nhận từng đợt khoái cảm ấy, nhưng hắn làm chậm rãi như vậy là muốn trêu chọc y sao? Phượng Tiêu nắn nắn hai cánh mông Thôi Bất Khứ, không chút lưu tình đẩy hông thúc mạnh một cái vào trong, nối tiếp cái thúc hông đó là những cú nhấp liên tục nhằm vào điểm mẫn cảm kia mà dồn dập đâm.

Thôi Bất Khứ bị y liên tục dập một chỗ, tiếng rên rỉ cũng dần trở nên run rẩy, hắn gấp rút thở dốc nước bọt không tự chủ chảy dọc xuống yết hầu, mồ hôi ướt đẫm tóc mai chạy theo gò má nhỏ xuống ngực Phượng Tiêu.

Y nhìn một lượt dáng vẻ này, nắm gáy hắn kéo xuống hôn, lưỡi hai người điên cuồng quấn lấy nhau trao đổi nước bọt, quyến luyến không rời, phía dưới bị y đâm rút càng thêm thô bạo.

Phượng Tiêu còn thừa một tay liền tiện thể chạm vào ngực Thôi Bất Khứ nắn bóp, ngón tay y khảy nhẹ đầu vú hắn, xoay tròn rồi lại ấn lún vào. Ngực trái bị y trêu chọc đến ngứa ngáy khó chịu, Thôi Bất Khứ cắn môi Phượng Tiêu một cái rồi tách ra.

Thôi Bất Khứ vẫn đang ngồi trên người Phượng Tiêu, ánh mắt từ trên nhìn xuống, đầu khất của Thôi Bất Khứ ri rỉ dịch thể chảy xuống cơ bụng y, tay hắn mon men đặt lên bụng y xoa xoa rồi lại ấn ấn từng múi bụng nhô lên.

"Thích đến vậy sao?" Phượng Tiêu nhìn ngón tay gầy gò trắng bệch đang không ngừng chọt chọt trên người mình, bật cười.

Nếu là ngày thường tuyệt đối Thôi Bất Khứ sẽ không làm ra những hành động như này, nhưng hôm nay bị chuyện nào đó tác động, bức đến nỗi Chính sứ Tả Nguyệt cục chủ động leo lên người Nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ cưỡi đến là hăng say.

"Ngươi không nói chuyện chẳng ai bảo ngươi câm đâu." Thôi Bất Khứ chẳng nể nang lườm Phượng Tiêu một cái.

"Được, ta không nói nữa, nhưng ngươi tính để như vậy tới bao giờ? Đang ngâm cho mềm ra à?" Y lật hắn xuống dưới, xoay lưng về phía mình, nhẹ giọng châm chọc.

Cũng không đợi Thôi Bất Khứ kịp phản ứng, Phượng Tiêu tiến công thần tốc, ra sức cày cấy trong cơ thể hắn. Y nắm lấy hai cổ tay hắn kéo ra sau, theo từng cú nhấp cự vật lại càng vào sâu hơn. Y càng dập càng hăng, chèn đến bụng Thôi Bất Khứ chướng vô cùng, hơi thở gấp rút, tiếng rên rỉ cũng dần đứt quãng xen lẫn thêm vài tiếng nức nở.

Phượng Tiêu thả tay hắn ra, ôm cả người lên để hắn tựa vào lòng ngực mình, y liếm nhẹ giọt nước mắt lăn trên má rồi hôn lên khóe mắt Thôi Bất Khứ, dỗ dành hắn. Đợi đến khi hắn hít thở ổn định hơn Phượng Tiêu mới tiếp tục ra vào, tay y nắm lấy cự vật của Thôi Bất Khứ vuốt lộng, tay còn lại ấn nhẹ vào chỗ lồi lên ở bụng hắn. Thôi Bất Khứ không chịu nổi kích thích dồn dập cả trước lẫn sau như thế, tinh dịch không thể kiềm chế phun đầy tay Phượng Tiêu. Y cũng chẳng khá hơn, cắn chặt răng lấp đầy hắn bằng bạch trọc nóng hổi.

Thôi Bất Khứ mềm oặt trong vòng tay Phượng Tiêu, cố gắng hít thở. Y thả hắn nằm xuống, chính mình cũng lui ra sau rời khỏi cơ thể hắn. Dịch thể trắng đục không còn cự vật ngăn chặn ào ào tuôn ra khỏi huyệt khẩu thấm ướt đùi Thôi Bất Khứ, chảy xuống kẽ mông thấm ra chăn.

Phượng Tiêu nhìn mớ hỗn độn mình gây ra rồi lại ngước nhìn Thôi Bất Khứ, y ngạc nhiên vì hôm nay hắn vẫn còn thanh tỉnh. Thôi Bất Khứ cũng nhìn chòng chọc y, dù ánh mắt này rất lạ nhưng Phượng Tiêu không né tránh.

Cả hai cứ đối mắt nhìn nhau, cuối cùng Thôi Bất Khứ lên tiếng phá vỡ bầu không khí này, hắn gọi: "Phượng Nhị." Phượng Tiêu nghiêng đầu ý để hắn nói tiếp.

"Tâm duyệt ngươi."

"Ta tâm chỉ duyệt ngươi."

Hai câu nói được Thôi Bất Khứ thốt ra với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nhưng đối với Phượng Tiêu lại hết sức kinh động. Cả người Phượng Tiêu khựng lại, không thể tin trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, nhìn vào ánh mắt luôn điềm tĩnh ấy.

Thôi Bất Khứ có một đôi mắt tựa như đáy biển thăm thẳm, thâm sâu khó dò, làm người ta khó lòng phân biệt được chân tình hay giả ý, nhưng hiện tại đôi mắt ấy nhìn Phượng Tiêu quá đỗi nhẹ nhàng, như sóng hôn nhẹ vào bờ, chỉ với một ánh mắt này dù có là người ngu ngốc đến đâu cũng đều sẽ hiểu được, huống chi là Phượng Tiêu. Hiếm khi thấy được vẻ mặt có phần hơi ngốc của Phượng Nhị phủ chủ, tâm trạng Thôi Bất Khứ không tệ.

Phút trước còn đang ngẩn người, giây sau môi y đã giương lên thành một độ cong gian manh, lập tức sáp lại bên người Thôi Bất Khứ đòi hỏi: "Ta nghe không rõ."

"Ta quên mình vừa nói gì rồi." Thôi Bất Khứ sắc mặt lạnh tanh trở mình nằm nghiêng, mặc kệ y, chuẩn bị đi ngủ, bày ra một bộ dạng từ chối giao tiếp.

Dù vậy Phượng Tiêu vẫn rất đắc ý, y sai người nấu nước tắm, nhẹ nhàng lau sơ người cho hắn rồi bế người vào bồn tắm. Thôi Bất Khứ được ngâm trong nước ấm, thoải mái đến mức không muốn mở mắt nhìn Phượng phủ chủ nửa cái cho đến khi tay y cho vào lỗ nhỏ phía dưới.

"Ta tự làm được." Thôi Bất Khứ liếc một cái, chộp lấy tay y.

"Ngươi làm không sạch hết đâu, để lại sẽ đau bụng...ồ, hay là Thôi tôn sứ muốn sinh hài tử cho ta?" Phượng Nhị bật chế độ lưu manh vô lại áp sát hắn.

"Ngươi muốn hài tử? A, vậy ta không được rồi, thỉnh ngươi qua phủ Công chúa."

Y cười khẩy: "Lại còn dám mạnh mồm bảo không để ý? Thôi Bất Khứ, ta đây còn không trị được ngươi sao."

Phượng Tiêu nắm cằm Thôi Bất Khứ, sấn tới ngậm lấy cánh môi hắn ngấu nghiến chặn lại mọi lời mà hắn có thể giảo biện. Người này miệng lưỡi cứng rắn hơn bất kỳ ai, hôm nay chịu thành thật đôi lời đã là không dễ dàng rồi, Phượng Nhị phủ chủ đang âm thầm thỏa mãn một trận trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ