Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Sự Thật


Sau khi thanh toán xong bữa ăn tối mà chỉ mình tôi thưởng thức này, Edward luôn đi sát cạnh tôi cho đến khi mở cửa xe cho tôi, đợi tôi bước vào xong, nhẹ nhàng đóng lại.

Hình như anh đang rất vui vẻ, tâm trạng anh tốt hơn nhiều so với khi vừa vào nhà hàng.

Tôi không thể biết được anh nghĩ gì, cũng như anh không thể nghe thấy suy nghĩ của tôi.

Tôi vẫn khoác trên mình cái áo khoác to lớn của anh, hơi ấm của nó làm tôi thấy dễ chịu hơn nhiều. Tôi nhìn anh, tự hỏi một vài thứ.

-À...- Anh lên tiếng một cách đầy ý nghĩa - Giờ thì tới phiên em...

Tôi nhìn anh, trong xe không để đèn, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến cho gương mặt anh thoáng ẩn thoáng hiện, chìm vào bóng tối.

-Thật ra thì tôi vẫn có nhiều thứ muốn hỏi anh hơn.

Anh ta nhìn bên ngoài nhưng tôi dám chắc anh ta hoàn toàn chẳng chú ý đến đường đi. Anh ta nói.

-Sẽ không công bằng nếu chỉ có tôi nói thôi đâu, Stella.

Giờ thì anh ta dùng câu của tôi để bật lại tôi à.

-Không phải trước đây anh có thể nghe suy nghĩ của tôi sao? – tôi nghĩ anh ta biết đủ nhiều rồi đấy, tôi còn không biết anh ta đã biết những gì rồi đâu.

-Bây giờ thì không. – anh ta đáp lại, tôi nghe ra một sự bất đắc dĩ trong lời nói đó. Nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn anh ta.

Edward thở dài, đôi môi bắt đầu bặm vào nhau.

-Tôi đã từng nghe thấy. – anh ta hơi dừng lại, có chút không cam lòng mà nói. – Nhưng tôi vẫn không hiểu được em.

Không hiểu sao tôi có chút đắc ý khi biết điều này. Edward nhiều lúc luôn tự cho mình là đúng và khi nhìn thấy có thứ anh ta không thể hiểu được làm tôi thấy thật thỏa mãn.

Một cảm giác thích thú đến ác ý.

-Nếu không thì chúng ta thay phiên nhau hỏi đi, như vậy là đủ công bằng đúng không. – tôi đề nghị, Edward hình như đã nhoẻn miệng cười nhưng tối quá, tôi không chắc.

-Em có vẻ không để bản thân chịu thiệt nhỉ.

-Mẹ tôi dạy đấy. – tôi thành thật trả lời, lần này anh ta đã bật cười.

-Không phải cha sao?

-Cha dạy tôi thứ khác.

-Là gì vậy? – Edward có vẻ rất hứng thú với mấy cái này?

-Chẳng hạn như... cách hạ một con thú đang nhào đến.

-Em đùa à? – Edward nhíu mày và có vẻ khó tin, tôi khá là vui khi thấy anh có vẻ ngạc nhiên.

-Tôi không nói dối. – tôi luôn thành thật đó. Edward bỗng nhìn tôi, đôi mắt màu nâu sẫm đó nhìn tôi đầy hứng thú và nụ cười đã treo trên khuôn mặt hoàn hảo đấy có thể câu hồn biết bao nhiêu kẻ nhìn thấy.

-Cha rất thích đi săn trong rừng, ông thường dẫn tôi đi cùng và dạy tôi nhiều thứ hay ho. – Anh có vẻ rất tò mò về tôi, nên tôi cũng tiết lộ cho anh một vài thứ.

-Anh tự hỏi cha em là một người như thế nào và cách mà ông dạy ra một người như em.

-Là một người rất tuyệt vời, để có thể dạy ra một người tuyệt vời như tôi.

Tôi tự hào một cách tự tin, lần này tiếng cười của Edward cứ như tiếng chuông ngân vang lên trong đầu tôi. Tôi nghĩ mình cũng có khiếu hài hước theo kiểu nào đó nên đã có thể làm anh cười nhiều lần trong một buổi tối như thế.

Dù tôi cũng không rõ nó có gì buồn cười.

-Anh đã hỏi tôi những ba câu rồi nên lần này đến lượt tôi nhé.

-Làm sao mà anh biết em đi đâu được khi anh không thể nghe thấy suy nghĩ của em? Em khá chắc chắn là khó mà đi theo em một chặng đường dài như thế mà em không nhận ra được. Em dám chắc anh không ở gần em trong bán kính hơn 5 mét.

Edward không vội trả lời ngay, anh ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác.

-Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giấu nhau nữa đâu. – tôi nhìn anh chằm chằm, chờ đợi.

Suýt chút nữa là Edward đã nhoẻn cười.

-Được thôi. Đó vì tôi đi theo mùi hương của em.

Tôi chớp mắt. Nói thật là tôi không ngờ anh lại trả lời như thế. Tôi tự hỏi là người mình có mùi gì đặc biệt hay sao hoặc là anh ta cầm tinh con chó?

Lúc nhỏ cha cũng rất dễ dàng tìm được tôi dù tôi có đi đâu đi nữa. Thậm chí có lần tôi nhớ mình trốn nhà ra phố, nhưng rất nhanh luôn bị cha tìm về.

Tôi cũng hỏi sao ông biết tôi ở đó.

Cha nói, vì tôi là con gái ông.

Nói thật là tuy lúc đó còn nhỏ nhưng tôi không dễ bị lừa đâu.

-Còn hai câu nhé. – Anh nhắc nhở tôi, trong khi tôi không muốn anh vượt qua dễ dàng một chút nào.

-Năng lực đó của anh, khả năng đọc suy nghĩ ấy, nó hoạt động như thế nào? Mọi người trong nhà anh đều có khả năng này à? Sao lại không có tác dụng với tôi?

-Em hỏi nhiều hơn hai câu rồi đấy. - Anh quay sang ném cho tôi một cái nhìn phản đối. Tôi mặc kệ, cứ nhìn chằm chằm anh và nghe câu trả lời của anh.

-Trong gia đình, chỉ có tôi là có khả năng này. – Dừng một chút, anh nói tiếp. – Tôi không thể nghe được suy nghĩ của nhiều người, chỉ nghe được ai ở gần thôi. Nếu là người càng thân thì... càng nghe được xa.

-Đó sẽ là một thứ âm thanh huyên náo, ồ ồ... Rè rè, rất khó chịu. Cho đến khi nào tôi tập trung vào được một giọng nói, thì khi đó sẽ cảm nhận được suy nghĩ của họ, chỉ đơn giản thế thôi.

-Bình thường, tôi không quan tâm đến những âm thanh đó... Nó làm tôi khó chịu đến phát điên lên được. Nhưng rồi một khi đã chấp nhận nó, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn. - Nói đến đây, anh thoáng cau mày lại - Chỉ cần không hớ hênh trả lời điều người ta nghĩ, mà phải trả lời điều người ta nói là được rồi.

Tôi xoa cằm suy tư.

-Nhớ lại thì trước đây anh cũng hớ hênh mấy lần rồi.

Edward nhìn tôi cười nhẹ.

-Chỉ với em thôi. – Anh ta nhìn con đường phía trước. – Vì suy nghĩ của em khiến tôi không hiểu được.

-Sao anh lại không nghe được nữa? – sự hiếu kỳ trong tôi có lẽ ngày càng nhiều rồi.

-Tôi cũng không biết. – anh lẩm bẩm, cũng không hiểu được.

-Lúc đầu tôi nghe thấy nhưng nói thật nó cũng không giống bình thường lắm đâu.

Tôi nhíu mày, có chút không vui.

-Ý anh là tôi khác thường à.

-Đúng đấy. – Anh ta đáp ngay mà không cần nghĩ, tôi nghe mà tức.

-Người bình thường nghĩ cũng nhiều lắm, nhưng em thì... những suy nghĩ của em thậm chí không truyền tới tôi nếu tôi không cố ý muốn nghe chúng.

-Anh nói là anh cố ý nghe suy nghĩ của tôi? Anh đang xâm phạm quyền riêng tư đấy. Anh không sợ bị kiện à!

-Vậy thì em sẽ không thắng kiện đâu. – anh nhìn tôi mỉm cười, tâm trạng có vẻ phấn khích hẳn lên. Anh ta cứ như đang trêu đùa tôi. Tốt thôi, dù có kiện thì tôi cũng không làm gì được anh ta. Chưa có bộ luật nào xử phạt dành cho người... biết đọc suy nghĩ của người khác.

-Anh lái xe nhanh thật. – tôi nói lảng đi, nhưng sự thật là anh ta đang lái rất nhanh. Nhìn vào bảng đồng hồ kìa, tốc độ đang lên tới trăm dặm một giờ chứ không ít đâu.

Tôi chưa từng lái xe nhanh như thế.

-Không phải em thích cảm giác này sao? – Edward nhớ tới lần cô đi chung với họ ra biển, cô nói mình thích cảm giác mạnh.

-Cha tôi cũng thích lái xe nhanh, tôi quen rồi. – vấn đề không còn nằm ở thích hay không nữa, chỉ đơn giản là tôi đã quen với nó.

-Anh sẽ không lạc tay lái và đâm vào cái cây nào đó trên đường hay gây ra một vụ tai nạn thảm khốc nào đâu nhỉ. – tôi dò hỏi.

-Sẽ không đâu. Tôi chưa bao giờ gặp tai nạn cả, đương nhiên là cũng chưa nhận một tấm thẻ phạt nào. - Anh liếc mắt sang tôi, mỉm cười với tôi, vẫn giữ nguyên tốc độ.

Nhìn khung cảnh bên ngoài xem, chẳng còn gì rõ ràng, mọi thứ đều bị cái tốc độ này làm cho mờ ảo.

-Hẳn là phải khó chịu lắm.

Một câu nói không đầu không đuôi của tôi khiến Edward chú ý. Anh ta nhìn tôi với vẻ khó hiểu và hoài nghi.

-Những âm thanh, ồn ào, âm ỉ và thật khó chịu. – Ánh mắt tôi nhìn khung cảnh mờ nhòa bên ngoài, nhưng lại không tập trung vào thứ gì cả mà như đang thả hồn đến một nơi nào đó thật xa xăm.

Edward không nói gì, tôi nghĩ anh hiểu tôi nói gì.

Tôi nhìn anh, anh cũng quay đầu nhìn tôi.

Tôi không biết anh đã phải chịu đựng những gì, nhưng tôi biết, nó thật sự khó khăn và đau khổ.

Thế giới của tôi... luôn tĩnh lặng.

Tôi muốn mọi thứ xung quanh thật chậm lại, đến mức đừng có một âm thanh nhức nhối nào làm phiền đến thế giới của tôi.

-Edward. – tôi gọi tên anh, đó không phải là lần đầu tôi gọi tên người con trai này. Nhưng lần này, khác hẳn những lần trước đó, và tôi cũng không biết được nó khác như thế nào.

Ánh mắt đó xoáy sâu vào tôi, tôi có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy chỉ đang phản chiếu hình ảnh của tôi. Anh đang chờ đợi, chờ đợi tôi, điều mà tôi muốn nói.

-Em nghĩ em biết anh là ai.

Bóng tối.

Tôi nghe thấy một tiếng gì đó giống như ai đó đang thở một cách gấp gáp và rồi đột nhiên ngừng thở.

Trong xe không có ánh sáng nào là rõ ràng, nhưng tôi chắc chắn rằng mình nhìn thấy rõ người con trai này hơn lúc nào hết.

Bàn tay của Edward siết chặt lại, đầu ngón tay hơi run rẩy, hơi thở của anh ta tràn ngập không gian này như bá chiếm xâm phạm tất cả, một cái gì đó thật nguy hiểm từ người anh ta.

Nhưng tôi lại không cảm thấy sợ hãi.

Không phải vì tôi không biết sợ hãi, mà là vì tôi cảm nhận được.

Anh sẽ không làm hại tôi.

Tôi tin chắc như thế.

Nó chắc chắn hơn cả bất cứ chân lí nào mà tôi đọc được trong những cuốn sách.

-Em đang nói gì thế Stella? – Bằng một giọng điệu bình tĩnh, Edward hỏi và vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

Cái nhìn đó như muốn nuốt chửng tất cả.

Tôi lại không tránh nó, bằng một giọng nhẹ nhàng.

-Em biết, biết anh là ai. – tôi lặp lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ. Tôi chắc chắn hơn bao giờ hết.

Tôi biết, biết chuyện gì đang xảy ra và điều tôi muốn nói là gì. Biết cả việc nói ra điều ấy là như thế nào.

Im lặng. Anh ấy không nói một lời nào.

Edward không nhìn tôi nữa mà quay đầu đi, nhìn chăm chăm vào con đường phía trước.

-Em biết những gì rồi? – Một lúc sau, Edward mới lên tiếng hỏi.

-Không nhiều, nhưng có lẽ là "cấm kị" cả chăng?

-Nếu em đã biết nó là "cấm kị", sao em lại còn muốn nói tôi nghe? – Trong giọng nói của Edward có một sự kiềm chế nào đó, anh gằng giọng, như đang cố cảnh báo một điều gì.

Cảnh báo tôi, không nên nói ra điều "cấm kị" đó.

-Em không biết nữa. – Tôi tự hỏi sao mình lại muốn nói ra? Nếu là tôi, thì sẽ không bao giờ tự tìm cho mình một điều "nguy hiểm" nào, vì cha nói với tôi rằng.

"Con phải học cách tự bảo vệ mình."

"Đừng tin những người mà con không hiểu rõ về họ."

"Thế giới này quá nguy hiểm với con, Stella."

Nhưng...

Tôi đang làm trái lại những gì mà cha dạy, những gì mà tôi đã tin tưởng và làm theo suốt bao nhiêu năm qua.

Tôi không chắc, vì sao mình muốn làm thế.

-Nhưng em muốn anh biết.

-Em biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó không? – giọng nói của Edward bỗng trở nên sắt đá và mang theo cả sự tức giận.

-Sẽ chẳng có chuyện gì cả. – Tôi trả lời một cách dịu dàng. – Như việc anh nói cho em nghe bí mật của anh. Nó đâu còn quan trọng nữa.

Im lặng. Edward chỉ chú mục vào con đường trước mắt. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng, nhưng phảng phất một chút gì đó thê lương.

-Chúng ta không giống nhau, Stella. – giọng anh trầm lại, nó bình thản hơn nhưng vẫn khô cứng một cách gượng gạo.

-Không giống nhau cũng không sao. Nó không quan trọng mà.

Tôi mỉm cười, nhìn anh.

-Anh lo sợ à?

Edward bật cười, có thể nghe ra ít nhiều sự bỡn cợt trong đó. Gương mặt anh bỗng nghiêm lại và lạnh lùng.

-Người nên sợ hãi là em đấy. – Anh nhìn tôi, và tôi vẫn luôn nhìn anh và mỉm cười.

-Em không sợ anh à? – Giọng của Edward như đang thì thào bên tai tôi. Tôi nhìn anh không rời mắt.

-Em tin anh. – một câu nói rất đơn giản nhưng lại hàm chứa rất nhiều điều.

Tôi không nhớ rõ mình đã nói biết bao nhiêu lần rằng tôi không sợ hãi bất cứ thứ gì.

Tôi có sợ hãi không à?

Có lẽ thứ khiến tôi sợ hãi vẫn chưa xuất hiện mà thôi.

Và anh, một người "nguy hiểm" trong thế giới của tôi, xuất hiện bên cạnh tôi.

Nhưng tôi lại không sợ anh.

Tôi không nói được lí do, nhưng tôi biết chắc thế.

-Đừng tin anh. – Edward cảnh báo, bằng một giọng rất nghiêm túc. Anh đang muốn nói với tôi rằng anh nguy hiểm, theo nghĩa đen.

Tôi lắc đầu, anh lại trầm mặt và vẫn là giọng nói lạnh tanh đó.

-Đừng tự tin như thế.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt vàng như đang phát sáng trong đêm tối vậy. Tôi không tránh đi nó, cũng không sợ hãi nó.

Tôi nghĩ tôi đã khẽ mỉm cười mà nhìn anh.

KÉTTTTT--

Âm thanh rít dài của bánh xe ma sát với mặt đang do thắng gấp khi đang lái xe với tốc độ cao.

Chiếc xe đã lạng đi do sự đột ngột này khiến tôi cũng chao đảo mà ngã nghiêng theo nó.

Đến khi xe dừng hẳn lại, đầu óc tôi vẫn có chút choáng váng mà chưa định thần được. Nhưng tôi đã quay sang nhìn anh.

Bóng tối che khuất anh, hay anh đang ẩn mình trong bóng tối, hòa làm một với nó.

Con đường trước mặt tôi vắng lặng không một bóng người, hai bên đường là những cánh rừng cao ngất một màu đen bao phủ.

Màn sương đêm đã phủ xuống khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo, từng cái ớn lạnh chạy dọc làn da của tôi.

Anh có một bí mật to lớn không thể nói cho ai biết. Không chỉ anh mà cả gia đình anh đều có chung bí mật này.

Và tôi, người đã đoán ra nó là gì.

Tôi sẽ vén lên bức màn bí mật này và tôi tự hỏi, khi nó không còn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra.

Những điều mà anh nói luôn ám chỉ điều này, muốn tôi dừng lại.

Tôi không chắc.

Là anh ấy đang cảnh báo tôi hay cảnh báo chính bản thân anh ấy nữa, tôi có một cảm giác thật lạ. Có lẽ là cả hai lí do đó.

-Nói anh nghe xem, em biết gì? – Edward nói không chút lắng đọng nào, dường như khoảng thời gian im lặng khi nãy đã khiến anh nghĩ đến rất nhiều thứ mà tôi không biết được.

Có lẽ, anh nghĩ anh sẽ làm gì tôi khi tôi nói ra tất cả chăng?

Chuyện gì rồi sẽ xảy ra, hay nói đúng hơn, giữa hai chúng ta sẽ có gì thay đổi.

Một sự thay đổi.

Đó là chắc chắn.

-Em... có lẽ, nó chỉ thoáng qua trong đầu em. – tôi có chút không chắc chắn. Bỗng dưng tôi lại cảm thấy lạ lẫm, có gì đó trong tôi kì lạ.

Dường như tôi đã cảm thấy vừa mơ hồ vừa chắc chắn.

Tôi nghĩ tôi biết anh là ai.

Nhưng khi anh bảo tôi nói, tôi lại cảm thấy mình không chắc chắn nữa.

Một điều gì đó thật khó nói thành lời, vì ngay khi nghĩ đến, nó đã lướt qua trong đầu tôi ngay lập tức, xuất hiện một cách đột ngột và khiến tôi tin chắc rằng đúng là như thế.

Nhưng tôi lại không giải thích được vì sao mình lại chắc chắn với một suy nghĩ thoáng qua không có nhiều chứng cứ xác minh, mà vẫn khiến tôi tin vào nó.

Tôi biết anh là gì, nhưng lại không chắc chắn vì sao tôi biết?

Edward nhìn tôi và có lẽ nhận ra sự suy tư của tôi.

-Vậy nói cho anh biết đi, suy nghĩ thoáng qua đó của em.

-Em nghĩ đến... - bỗng dưng tôi nghẹn lại, dù tôi cố phát ra một âm thanh gì đó nhưng dường như âm thanh đã rời tôi mà đi. Giọng nói của tôi như mất đi khiến tôi không thể phát ra bất kì ngôn từ nào.

Tôi không hiểu, nhưng có gì đó trong tôi đang đấu tranh.

Vì cái gì? Tôi không biết.

-Ma cà rồng.

Tôi nghe thấy tiếng nói của mình vang lên một cách thì thầm, nhưng trong không gian yên tĩnh nãy nó lại phá lệ rõ ràng và vang dội.

Tôi không biết mình nói được như thế nào, bỗng dưng nó mất đi và rồi lại cất lên bất ngờ.

Sự đấu tranh trong tôi đã có kết quả và tôi đã dành lại được tiếng nói của mình dù tôi không rõ mình đã đấu tranh gì trong tiềm thức mơ hồ đó. Dường như khi tôi cất lên tiếng nói ấy, mọi thứ lại quay về tĩnh lặng.

Có lẽ thính giác của tôi đã chẳng còn tiếp thu bất kì một âm thanh nào sau tiếng nói của tôi nữa. Nhưng tôi lại nhìn thấy anh rất rõ, dù trong đêm tối này.

Tôi phát hiện thấy những ngón tay của anh đang siết chặt trên vô lăng như muốn bóp nát nó, và anh đã cố kiềm chế hành động đó, vì những ngón tay hơi run rẩy kia.

-Sao em lại nghĩ đến nó? – cố tỏ ra bình thản, Edward hỏi.

-Em... cũng không biết nữa.

-Em không biết sao? – Edward nghi hoặc hỏi.

-Nó hiện lên trong em ngay khi em tự hỏi... anh là ai.

Edward nhìn tôi như muốn nhìn thấy sự thực mà anh muốn biết, và tôi nhìn thẳng vào anh không hề trốn tránh.

Trong không gian chật hẹp này, mùi hương của anh lan tỏa khắp nơi và như muốn nuốt chửng tôi vậy.

-Có vẻ như em đã đọc quá nhiều câu chuyện huyền bí kinh dị về những sinh vật... "không có thật" rồi đấy Stella. – Edward như đang muốn phủi bỏ đi điều gì đó, ánh mắt của anh tránh đi tầm mắt của tôi và nhìn thẳng con đường phía trước.

-Đúng là em đọc rất nhiều sách, và những sinh vật huyền bí trong những cuốn sách đó... không thuyết phục được em.

-Không thuyết phục được em sao? – giọng của Edward có ít nhiều cảm xúc phập phồng trong đó, tay anh vẫn bóp chặt cái vô lăng như cũ.

-Em cứ thấy có nhiều điểm làm quá lên. – tôi nghĩ sao nói vậy.

-Có khi sự thật còn kinh khủng hơn mà thứ em nghĩ đấy, cô gái à. – sự bỡn cợt trong lời nói của anh không mấy khiến tôi bận tâm.

-Em lại không thấy anh kinh khủng một chút nào, Edward. – tôi gọi tên anh, bằng một giọng nhẹ nhàng mà ngay cả tôi cũng không chú ý đến sự dịu dàng trong tiếng gọi đó.

Mọi thứ lại tĩnh lặng, đến khi Edward cất lời thì nó lại trở nên sắt đá và mang theo cả sự nhạo báng không chút nào che giấu.

-Em không quan tâm xem anh có phải quái vật hay không à? Nếu anh không phải là con người và là kẻ sẽ đe dọa đến sự tồn tại của "con người" là em thì sao?

-Em nghĩ nó không quan trọng nữa nếu em đã tin anh.

Im lặng.

-Anh giận à?

-Không có. – Edward trả lời một cách cứng ngắc, không hiểu sao tôi lại muốn cười.

-Vậy em đúng à? – tôi tò mò hỏi, nghiêng đầu nhìn anh.

-Quan trọng à? – anh hỏi ngược lại, tôi hơi cúi đầu.

-Không... chỉ là em muốn hiểu anh thôi. – tôi thì thầm nhỏ nhẹ, lại cúi đầu và nó khiến tôi trông như một đứa trẻ vừa chịu ủy khuất mà không thể nói ra vậy.

Ở đâu đó trong tôi cảm thấy rằng anh ấy vẫn chưa thật sự mở lòng với mình, không hiểu sao tôi lại cảm thấy thất vọng và buồn tủi như một đứa trẻ.

Thậm chí khi tôi còn nhỏ, tôi chưa hề có những cảm giác như thế này.

Dù vậy, tôi không muốn anh thấy mình như thế, may là anh chẳng thể đọc được suy nghĩ của tôi, ít nhất tôi nghĩ mình đã có thể giữ được giọng nói bình tĩnh.

Edward thở dài một cách sâu lắng, và giọng anh ấy dịu dàng một cách bất ngờ.

-Em muốn hiểu điều gì?

Tôi muốn biết điều gì? Tôi không chắc...

Trước đó tôi luôn cảm thấy anh thật khó hiểu và bản tính đã thôi thúc tôi làm sáng tỏ những gì mà tôi mơ hồ.

Có gì đó trong tôi nói rằng tôi phải biết, nhưng một giọng nói khác lại nói rằng tôi nên ngừng lại.

Chúng luôn đấu tranh trong tôi.

Nhưng...

Tôi muốn biết nhiều thứ hơn về anh. Nhưng khi anh hỏi tôi muốn biết gì, tôi lại trống rỗng.

Tôi không biết mình nên hỏi anh thứ gì, vốn có rất nhiều thứ tôi muốn biết, ...

-Em... có thể nắm tay anh không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro