Chương 11: Làm Bạn
Ngày hôm sau đến trường, tôi vẫn tránh xa Edward như thường. Vào giờ nghỉ trưa, tôi lại nhìn thấy nhà Cullen ở đó, Alice và Jasper đã trở lại, chỉ là tôi lại chẳng thấy Edward đâu.
Tôi chắc chắn Edward không đi chung với người nhà Cullen như mọi ngày. Không thấy hắn ta, tôi lại cúi đầu uống nước ép hoa quả, lại tự hỏi có phải hôm qua tôi đã nằm mơ không?
Tôi không hay mơ cho lắm, luôn ngủ thẳng giấc và không hay ngủ nhiều.
-Edward Cullen đang nhìn bồ kìa. - Jessica nhắc, cái tên đó vang lên làm tôi hồi thần trở lại, tôi nhìn theo hướng mà Jessica chỉ. Edward ngồi ở đó, một mình.
Hắn ta cũng nhìn về phía này và nở nụ cười lơ đãng về phía tôi.
-Không hiểu sao hôm nay hắn ta lại ngồi một mình ở đó nữa. - Angela nói.
Tôi lắc đầu, không chú ý đến hắn ta nữa.
-Ai mà biết được.
Đúng, ai mà biết được cái đầu đó suy nghĩ cái gì.
Tôi đứng dậy rời khỏi bàn, đến quầy thức ăn và lấy một ít trái cây cho mình. Tôi ăn không nhiều, ngoài đồ ăn mà mẹ nấu ra, tôi không cảm thấy có món nào ngon hơn cả. Dù vậy tôi khá thích đồ ngọt, trái cây cũng là một loại hương vị ngọt ngào.
Tôi lướt qua quầy, những quả táo đỏ thu hút tầm mắt của tôi. Không nghĩ nhiều, tôi liền chọn nó. Nhưng không cẩn thận lại làm rớt một quả xuống. Tôi đưa tay ra, vội muốn bắt lấy nó, nhưng trước khi tôi với tới, một bàn tay trắng trẻo đã bắt gọn quả táo đỏ trong tay.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đó, hắn ta lại nở nụ cười mà hắn ta cho là thân thiện nhìn tôi.
-Của cô đây.
Tôi tránh đi tầm mắt đó, đón lấy quả táo trong tay hắn.
-Cảm ơn. - Rồi lại tiếp tục lấy thứ mình cần và làm lơ người ta.
Bầu không khí lại trở nên thật yên tĩnh, mặc kệ cho không gian ồn ào vốn có của nhà ăn, nơi này lại yên tĩnh đến lạ.
-Cô ghét tôi sao?
Một câu hỏi thật bất ngờ, tôi không ngờ hắn ta sẽ hỏi một câu như thế, điều bất ngờ này khiến tôi quay lại nhìn hắn.
Tôi có ghét hắn ta không? một câu hỏi thật sự dư thừa. Tôi còn đặt biệt danh cho hắn ta là "tên đáng ghét", và giờ hắn ta hỏi tôi rằng tôi có ghét hắn ta không.
Tôi tự hỏi mình sau câu hỏi của Edward.
Nếu nói tôi ghét Edward, tôi nghĩ là không hẳn. Nếu ghét, tôi sẽ không muốn làm bạn với cậu ta.
-Tôi không hiểu anh. - Đây là điều mà tôi chắc chắn. Tôi chẳng hiểu gì cả.
-Tôi biết. - Edward lại cười, hắn ta có biết nụ cười ma mãnh này của mình vừa làm đối phương tức mà không thể làm gì không.
-Chúng ta không thể là bạn sao? - Tôi hỏi, luôn muốn có một câu trả lời thật sự.
-Tôi nghĩ sẽ khôn ngoan hơn nếu cô không làm bạn với tôi.
-Vậy cứ coi như tôi không thông minh đi. Anh cũng đã nói như thế còn gì. - Đến giờ tôi vẫn còn cay cú vụ hắn ta bảo tôi ngốc đấy.
-Chúng ta làm bạn nhé. - Tôi quyết định rồi, nhất định là tôi phải làm điều này. Đừng hỏi vì sao, tôi cảm thấy mình phải làm điều này, tránh né không phải tác phong của tôi, là điều tôi muốn, tôi sẽ làm nó.
Nếu có lí do nào khiến hắn ta cứ từ chối, tôi sẽ xóa bỏ nó. Thật mệt khi thời gian qua tôi lại cứ phải chìu theo ý muốn của hắn để rồi cứ khó chịu mãi cho đến bây giờ.
Và quan trọng hơn, tôi cảm nhận được Edward đang né tránh.
Edward nói không phải là hắn không muốn.
Có nghĩa là hắn ta muốn.
Còn những lí do mà hắn ta đã cố phân bua từ trước đến giờ, tôi sẽ quên nó đi.
Thật hay là tôi có thể quên đi nếu tôi muốn. Thật hay là tôi có thể làm theo ý mình mà chẳng cần nghĩ đến cái mớ rồi như tơ vò kia.
Edward nhìn tôi, lại nở nụ cười bất đắc dĩ.
-Cô chẳng chịu nghe tôi nói gì cả.
-Tôi đã nghe đủ nhiều rồi, và nó chẳng có tác dụng gì cả.
-Sao bây giờ tôi mới biết cô ngang bướng như thế chứ. - hắn dựa người vào tường, nhìn tôi như thấy điều gì đó thật mới mẻ.
-Tôi là như thế đấy, bây giờ anh biết cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi muốn làm bạn với anh, tôi sẽ làm nó. - Tôi tuyên bố, không muốn hắn ta lại trốn tránh.
-Tôi không phải là một người bạn tốt đâu.
-Tôi không nghĩ vậy, sao cậu lại cứ cố rũ bỏ lòng tốt của người khác, tự dựng một bức tường để mọi người cách xa cậu. Và tôi thấy, cậu chỉ đang đeo một chiếc mặt nạ, giả dối mà thôi. - Tôi nhìn thẳng vào hắn ta và nói.
Ngay từ đầu gặp Edward, tôi đã có cảm giác này, hắn ta cố xa lánh mọi người và đeo một chiếc mặt nạ để mọi người không ai nhìn thấy bản chất thật của hắn, và cả chính hắn cũng không thể nhìn thấy cảm xúc thật của mình.
Edward im lặng khi nghe tôi nói, vẻ mặt hắn nghiêm trọng lại và như thể tôi đâm trúng tim đen của hắn ta. Edward hẳn là đang suy nghĩ về lời tôi nói.
-Sao chúng ta không đi đâu đó chơi, như trước kia. - Tôi thân thiện cười nói. Edward nhìn tôi ngạc nhiên, lại cười không biết làm sao.
-Chúng ta có thể là bạn, tôi tin là anh làm được.
Edward nhìn tôi, đôi mắt hắn ta như vụt sáng, không hiểu sao tôi lại rùng mình, có cảm giác nguy hiểm không tả được.
-Tôi mệt mỏi với việc cứ phải lảng tránh cô. Tôi không muốn, vì vậy tôi đầu hàng. - Edward vẫn tiếp tục cười, nhưng đôi mắt màu đất non thì lại tỏ ra nghiêm túc.
-Đầu hàng? - Tôi bối rối, tôi không hiểu hắn ta nói vậy là ý gì.
-Ừ... Đầu hàng trong việc đem đến những điều tốt đẹp. - Nụ cười của Edward vụt tắt khi hắn ta giải thích cho tôi hiểu, có cái gì đó chua xót trong giọng nói của hắn.
-Mỗi lần nói chuyện với cô, tôi lại...nói nhiều. Đó là một vấn đề đấy. - Nụ cười ma mãnh nhưng đầy quyến rũ lại xuất hiện.
-Mỗi lần nói chuyện với anh tôi cũng gặp nhiều điều kì lạ đấy. Đó cũng là một vấn đề đấy. - Có rất nhiều điều mà tôi không ngờ được là mình có thể "làm như thế", "nghĩ như thế". Tất cả là đều tại người này.
-Tôi nghĩ là có thể...tôi tin là được. - Anh ta nói một cách trống không, làm tôi thấy khó hiểu khi mà cứ cố hiểu anh ta đang muốn nói gì.
-Có thể là bạn...Nhưng tôi phải nói là tôi không phải là một người bạn tốt đâu.
Edward nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của tôi, hoàn toàn không bận tâm những lời cảnh báo này của anh. Edward bất đắc dĩ mà không thể làm gì được.
-Cô chẳng chịu nghe tôi nói, rồi sẽ có ngày, cô nhận ra thật khôn ngoan nếu tránh xa tôi.
Tôi cười, lại nói.
-Trước đây tôi đã nghĩ như thế đấy, nhưng bây giờ thì tôi lại đang làm điều ngược lại đấy thôi. Ai mà biết được tương lai chứ. - Trước kia tôi đã nghĩ mình nên tránh xa anh ra, còn bây giờ thì lại đâm đầu vào.
-Điều gì làm cô thay đổi thế. - Anh ta tò mò hỏi, tôi lại cứ cười lơ đãng.
-Tôi cũng chẳng biết nữa.
-Cô nghĩ gì thế?
Đôi mắt nâu ấy đầy sự tò mò không giấu được và cứ nhìn tôi như thế, tôi lại tủm tỉm cười.
-Anh đoán xem.
Edward im lặng nhìn tôi, sau đó lại lắc đầu thở dài thất vọng.
-Tôi không nghe được.
-Tôi bảo anh đoán mà, nghe được gì chứ?
Hai quai hàm của Edward siết lại, nhưng anh ta vẫn cố gượng cười.
-Thế cô đang nghĩ gì?
-Tôi không nói đâu.
-Điều đó khiến người khác phát bực, cô có hiểu không. - Anh ta càu nhàu.
Tôi nhíu mày, phản bác.
-Sao lại bực? Chẳng lẽ người khác không nói cho anh biết họ đang nghĩ gì thì anh bực sao? Đừng vô lí vậy chứ.
Anh ta nhăn mặt, mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao.
Bỗng nhiên Edward lại phì cười, tôi lại càng không hiểu cấu tạo não của con người này.
-Sao vậy?
-Bạn của cô có vẻ không vui. Cậu ta dường như tức giận khi tôi cứ giữ cô lại ở đây nhỉ, có người nghĩ nên đến đây và làm gì đó để... "ghi điểm" với cô. - Anh ta nói một cách mập mờ và khó hiểu.
Tôi quay đầu nhìn lại, đám người Jessica và có cả bọn Mike ở đó, thấy tôi nhìn lại, họ hơi giật mình nhưng lại vẫy tay chào tôi. Tôi gật đầu với họ rồi lại nhìn Edward.
-Tôi chẳng hiểu được anh nói vậy là ý gì, anh có thể...đoán được họ nghĩ gì sao?
-À thì...mọi người đều dễ đoán mà.
-Tôi chẳng tin, anh còn chẳng đoán được tôi nghĩ gì, mới vừa nãy thôi.
-Phải, tôi chẳng hiểu nổi, sao lại chỉ mình cô chứ? - Giọng nói của Edward bỗng nghẹn lại, đôi mắt của anh ta trở nên rầu rĩ.
-Tôi cứ thắc mắc chẳng biết là tại sao. Mà có lẽ...dù đoán được tôi cũng không thể hiểu nổi.
-Ý anh là tôi khó hiểu?
-Phải, cô là một bí ẩn đấy. - Edward lên tiếng, rõ ràng là đang muốn cố dằn cảm xúc lại.
-Tôi thấy anh mới là người khó hiểu ở đây đấy.
Tôi không nhìn vào mắt anh ta, tôi vân vê quả táo trong tay, cười nói.
-Dù vậy tôi thấy khá tốt khi chúng ta là bạn. - Tôi cười, nụ cười không sáng lạn nhưng dịu dàng.
Edward mím môi lại, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
-Tôi có thể nhận được một câu trả lời khi chúng ta là bạn không? - Edward hỏi, tôi nhướn mày nhìn anh ta, suy nghĩ một lát lại gật đầu.
-Cô nghĩ gì về tôi?
À há? Anh ta muốn biết tôi nghĩ cái gì về anh ta à?
-Tôi không muốn nói. - Tôi từ chối, anh ta cau mày không chấp nhận.
-Cô đã đồng ý rồi. Đừng thay đổi như thế.
-Anh mới là người hay thay đổi ở đây đấy. - Tôi phản bác.
-Tôi nên trở lại thôi. - Tôi như đang lảng tránh, muốn bỏ đi, nhưng Edward đã tiến lên cản lại trước mặt tôi. Thân hình của anh ta hoàn hảo che hết cả người tôi.
-Tôi chưa thể trả cô lại được.
Edward cụp mắt xuống, nhưng rồi ngay sau đó hắn ta lại rướn mắt ngay lên nhìn chằm chằm vào tôi qua hai hàng mi dài đen nhánh, đôi mắt màu vàng nâu rực sáng.
-Cho tôi biết đi. - Edward hơi chồm người về phía tôi và hít vào thật sâu.
Tôi chớp mắt, cả người có xu hướng ngã dần về sau. Đầu óc tôi trống rỗng. Mà anh ta lại cứ cố chấp muốn nghe được đáp án.
-Anh là một người khó hiểu. - Tôi rất tự nhiên đáp.
Edwarđ nhướn mày.
-Tôi nghe điều đó rất nhiều rồi. - Anh ta không hài lòng về nó. Tôi thì lại không bị vẻ ngoài hoàn hảo đó mê hoặc.
-Vậy anh nên thay đổi thôi.
-Mau nói tôi biết đi. - Anh ta vẫn chưa từ bỏ, nhất quyết muốn nghe được nhiều hơn từ tôi. Không biết có phải tôi lại mủi lòng nữa hay không.
-Anh rất đẹp trai.
-Nhưng cô cũng đâu bị tôi mê hoặc. - Anh ta không khỏi mím môi, không hiểu sao lại có chút buồn cười. Tôi nhìn anh hơi nhướn mày.
-Tôi nghĩ anh không thích nghe đâu. - Vừa nói đã biết không phải lời hay ý đẹp rồi, Edward dừng lại một lát, nhưng vẫn cố chấp.
-Tôi muốn nghe.
-Anh...Anh không bị rối loạn tư duy đúng không?
-Tôi bình thường. - Anh ta như cố kiềm chế.
-Vậy, anh là người đa nhân cách?
-Cô không nghĩ ra cái gì khác hay hơn sao, chỉ toàn nghĩ mấy cái vớ vẩn. - Anh ta nhạo báng.
-Hơn nữa tôi muốn nghe câu trả lời chứ không phải là câu hỏi. - Anh ta như đang khiêu khích tôi, tôi nói.
-Tôi đã bảo là anh sẽ không thích nghe mà. - Tôi biết chắc thế.
-Không phải là cô đang cố ý chọc tức tôi sao. - Anh ta nói thế, tôi mới không thừa nhận.
-Làm gì có!
Edward nhìn tôi, cái nhìn xoáy sâu và như muốn khóa tôi lại trong tầm mắt của anh ta. Tôi quay đầu tránh đi.
-Anh bí ẩn, thu hút và...kì lạ. Tôi cảm thấy thật kì lạ.
-Tôi có gì khác người sao? - Anh ta nghiêm túc hẳn, nhìn tôi nở một nụ cười khôi hài nhưng lại có gì đó khó mà hiểu được trong mắt anh ta.
-Ít nhất thì khi nói chuyện với anh, tôi cảm thấy mới lạ và kì lạ. - Tôi đã có những trải nhiệm mà trước giờ tôi chưa từng có khi mà nói chyện với anh ta, không phải với ai khác, trước đó và bây giờ, chỉ mình anh ta mới khiến tôi dễ tức giận, dễ xúc động và làm ra những thứ mà trước đó tôi chưa từng làm.
-Tôi nghĩ mình bị anh thu hút, tôi tò mò một chút, nhất định tôi sẽ tìm ra nó. - Thứ gì ở anh khiến tôi như vậy.
-Tôi nghĩ cô không cần cố gắng làm gì. - Anh ta nghiêm sắc mặt nói.
-Cô không nên đến gần tôi. Tôi không tốt như cô nghĩ đâu.
Anh ta nghiêm túc khi nói câu này. Tôi hiểu, hiểu thứ mà anh ta đang cố gắng muốn truyền đạt.
-Anh muốn nói anh nguy hiểm? - Tôi nghĩ tim tôi vừa đập nhanh hơn, máu trong người tôi tuần hoàn nhanh hơn. Edward đáng sợ. Anh ta muốn nói như thế.
Edward chỉ nhìn tôi, đôi mắt như muốn nhắn gửi gì đó, nhưng tôi không thể hiểu được.
Nhưng tôi lại không thấy sợ, tôi nhìn thẳng vào gương mặt đó. Tôi cảm thấy mình đang hưng phấn vì một điều gì đó.
-Tôi biết, anh không xấu.
-Không, sai rồi. - Edward nói quá nhanh, anh ta cụp mắt xuống và tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi mi dài đáng ghen tỵ đó. Anh ta lấy quả táo mà tôi cầm trong tay, xoay nó giữa các ngón tay thon dài tráng trẻo đó, nhìn chằm chằm tôi, khẽ liếm trái táo đỏ.
Tôi hơi nghiêng đầu, tôi biết Edward rất đẹp, tôi luôn thưởng thức nó nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ mê đắm nó. Tôi lại hoàn toàn không sợ anh ta, tôi có thể nói mình là một người can đảm khi mà trước giờ tôi không cảm thấy sợ hãi bất cứ thứ gì.
-Tôi sẽ không sợ anh.
Anh ta lại cười, nụ cười giễu cợt và pha lẫn nỗi buồn man mác.
-Đừng tự tin như thế. - anh ta nói.
Tôi bước đến, nhìn thẳng vào anh ta, tôi có cảm giác cả người anh ta hơi cứng lại khi tôi lại gần. Tôi cười.
-Thử xem, tôi chưa từng sợ hãi. Nếu anh làm được điều gì đó, có khi tôi sẽ nghe lời và tránh xa anh.
Tôi cười một cách tự nhiên, tôi nghĩ mình vừa khiêu khích một con sư tử còn đang ngủ. Nó mở mắt nhìn tôi và xoáy sâu vào tôi.
-Nhưng có lẽ là thất vọng đấy.
Chà, tôi cảm thấy mình thật là tự tin và ngầu theo một cách nào đó.
Tôi đưa tay lấy lại trái táo trong tay anh ta, một cách dễ dàng.
-Đến giờ vào lớp rồi, bạn học Edward. - Nói rồi tôi xoay người đi, quả thật, nhà ăn đã không còn mấy người và chuông đã bắt đầu reo lên.
Khi qua đoạn hành lang, tôi nhờ việc quẹo đi mà nhìn lại phía sau, Edward vẫn ở đó, ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro