Chap 29: Volturi (1)
No matter how excellent you are, there will be people who won't recognize you; No matter how bad you are, there will be someone who sees you as unique.
(Dù bạn ưu tú thế nào, cũng sẽ có người không công nhận . Dù bạn tồi tệ ra sao, cũng sẽ có ai đó xem bạn là duy nhất.)
——————————————————
Eira xuất hiện sau lưng Edward , dùng sức nắm lấy khuỷu tay hắn kéo trở lại trong bóng râm .
Bất thình lình khiến Edward mở mắt ra , hắn sững sờ nhìn cô .
" Anh đang mơ sao?"
" Edward Cullen ! Anh muốn chết đúng không?" Eira nhăn mày , một cỗ lửa giận từ đáy lòng trào lên . Chỉ một giây nữa thôi , là hắn đã bại lộ trước tất cả con người . Đúng là càng sống càng không khiến người bớt lo .
Edward trầm ngâm , đưa tay chạm vào má cô . Cả hai nhìn nhau một lúc lâu , muôn vàn lời muốn nói không thể thốt nên lời . Tất cả hoá thành một tiếng thở dài thật nhẹ của Eira .
" Em đã trở lại rồi , Edward !"
Những hồi chuông vang đã kết thúc , đám người nhộn nhịp đang dần tản đi . Không ai chú ý đến hai người đang đứng dưới bóng râm . Cũng có thể có nhưng họ cũng không nghĩ nhiều , chỉ nghĩ là một đôi tình nhân đang tâm tình .
Edward mím môi , giọng khản đặc :
" Anh tưởng em đã... , em có biết anh tìm em lâu như thế nào không ?"
" ..... Em xin lỗi" Eira nhấp miệng , cũng biết là lỗi của mình nên cũng hạ giọng —" Sự việc kéo dài hơn em nghĩ ."
" Em l....."
Gương mặt vốn im lìm không chút thay đổi của hắn bỗng có sự biến đổi . Edward xoay phắt Eira ra sau... chỉ trong đúng một tích tắc, lưng cô nép hẳn vào bức tường gạch, còn hắn thì đứng quay lưng lại phía cô,mắt nhìn về phía cuối đường. Đôi tay của hắn giang rộng ra, che chở cho cô .
Eira hé mắt nhìn qua dưới cánh tay của Edward .
Từ giữa lối nhỏ âm u bất chợt xuất hiện hai kẻ mặc đồ đen kì lạ .
"Rất hân hạnh được tiếp kiến hai ngài" Giọng nói của Edward thật bình tĩnh và lễ độ, ít ra là ở vẻ bề ngoài - "Có lẽ hôm nay tôi sẽ không nhờ đến các ngài nữa. Nhưng dẫu sao, tôi cũng sẽ rất lấy làm cảm kích, nếu hai ngài chuyển giúp lời cảm ơn của tôi đến chủ nhân của các ngài."
"Chúng ta hãy nói về vấn đề này ở nơi thích hợp hơn nhé?"Một giọng nói dịu dàng nhưng mang đầy vẻ đe doạ cất lên.
"Tôi không thấy rằng điều đó là cần thiết" Lúc này, giọng nói của Edward đã trở nên rắn lại - "Tôi thuộc nằm lòng luật lệ của các ngài, ngài Felix ạ. Và tôi chẳng hề phạm một luật lệ nào."
"Felix muốn ám chỉ trò đùa với mặt trời của ngươi đấy" Người kia giải thích bằng một giọng nói cực kỳ êm dịu. Cả hai đều gói người trong chiếc áo choàng màu khói xám dài chấm đất, hai chiếc áo choàng của họ xao động vì gió - "Chúng ta hãy đến chỗ kín đáo hơn."
"Tôi sẽ theo sau các ngài ngay "Edward đáp lời bằng một giọng nói khô khốc -" Eira , em trở lại quảng trường đi."
"Không được, phải mang cô gái đó theo" Người thứ nhất vặc lại, dường như lời thì thầm đó có kèm theo một cái liếc mắt thì phải.
"Tôi không có ý định này" Phép lịch sự của Edward đã bốc hơi theo gió, giọng nói của hắn thật lạnh lẽo và ngang phè. Thân người hắn hơi đổ về phía trước, tư thế quen thuộc khi chuẩn bị... chiến đấu.
Felix - Người thứ hai, có vẻ như là một người biết điều, can thiệp vào -"Không phải là ở đây"- Nói đoạn, ông ta quay sang Edward - "Ngài Aro chỉ muốn nói chuyện lại với ngươi thôi, nếu ngươi quyết định không làm phiền đến bọn ta nữa."
"Tất nhiên rồi" Edward đồng ý - "Nhưng cô gái này không cần phải đi theo."
"Ta e rằng điều đó là không thể được" - "Người lịch sự" lên tiếng bằng một giọng khá tiếc nuối - "Bọn ta chỉ làm theo lệnh mà thôi."
"Thưa ngài Demetri, thế thì tôi e rằng tôi không thể nhận lời mời của ngài Aro được."
"Được thôi" Felix ậm ừ. Trông ông ta hẳn phải rất lực lưỡng và rất cao. Vóc dáng "lực điền" ấy khiến Eira nhớ đến Emmett.
"Ngài Aro chắc sẽ thất vọng lắm" Demetri thở dài.
Vừa dứt lời, Felix và Demetri đã tiến thẳng ra đầu ngõ, họ nhẹ nhàng tách ra... và trong phút chốc, Edward bị kẹp ở giữa. Họ đang buộc hắn phải dấn sâu vào ngõ tối, tránh trở thành mục tiêu của hàng vạn cặp mắt trên quảng trường. Không hề có một tia sáng nào, dù nhỏ xíu, lấp lánh trên làn da của họ - họ an toàn trong hai tấm áo choàng ấy.
Nhưng Edward không hề di chuyển lấy một cm. Hắn vẫn gồng mình để bảo vệ cho Eira .
Và rồi đột ngột, Edward hơi ngoái đầu lại, chú mục nhìn vào ngõ tối đầy gió. Demetri và Felix cũng làm y như vậy, một phản ứng thường thấy trước một âm thanh hay một động tĩnh nào đó .
Trong chớp mắt, đã thấy Alice xuất hiện ngay bên cạnh Edward, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, không hề mảy may có một chút xíu nào của sự căng thẳng. Trông cô nàng thật mong manh và nhỏ bé làm sao.
Demetri và Felix tức khắc đứng thẳng người lên, một cơn gió mạnh chợt thổi thốc qua con ngõ hẹp, hai chiếc áo choàng màu xám khói khẽ phất phơ, xao động. Gương mặt của Felix đanh lại. Hình như họ không thích những số chẵn.
"Với lại, ở đây chẳng phải chỉ có riêng chúng ta" Alice tiếp tục nhắc nhở.
Demetri lập tức ngoái cổ lại phía sau lưng, chỉ cách họ khoảng vài mét, ngoài quảng trường, cái gia đình bé nhỏ, những cô bé xúng xính trong bộ áo đầm đỏ đang trố mắt nhìn họ. Người vợ đang thì thầm to nhỏ gì đó với người chồng, dáng vẻ ra chiều cấp bách lắm, đôi mắt vẫn bám riết lấy năm người bên trong. Nhưng khi chợt nhận ra ánh mắt của Demetri đang nhìn mình, bà vội quay sang phía khác. Người đàn ông cũng bước đi khoảng vài bước, vỗ nhẹ vào vai một người đàn ông trong nhóm người mặc áo ngắn tay màu đỏ thẫm.
"Nào Edward, chúng ta hãy nhân nhượng nhau một chút" Demetri lên tiếng.
"Đúng đấy" Edward gật đầu đồng ý - "Ngay bây giờ, chúng tôi sẽ ra đi, và thế là đảm bảo không có một nhân chứng nào."
Demetri thở dài thất vọng.
"Chí ít thì chúng ta cũng phải nói chuyện riêng với nhau một chút chứ."
Hiện thời, cả sáu người đàn ông mặc áo đỏ đều đã nhập chung vào cùng gia đình kia, ai nấy đều đang chĩa những cặp mắt lo lắng vào bọn cô. Và Eira đã hiểu được rõ nguyên nhân, sự thể quá rõ ràng mà, chính thế đứng bảo vệ cô của Edward... đã khiến cho họ bất an.
Hàm răng của Edward nghiến vào nhau, nghe rất rõ:
"Không."
Felix mỉm cười...
"Đủ rồi đấy."
Một giọng nói cao vút, lạo xạo bất chợt cất lên sau lưng bọn họ .
Một dáng người nhỏ nhắn, cũng mặc áo choàng kín mít, đang bước lại phía bọn họ .
Eira liếc nhìn người đến đánh giá .Nhỏ nhắn hệt như Alice, có mái tóc hoe hoe nâu cắt ngắn, nhưng chải rất thẳng và mượt. Trong chiếc áo choàng . Vẻ mặt sắc sảo ,đôi mắt to tròn, đôi môi đầy đặn.
Felix và Demetri dịu ngay xuống tức thì, thế tấn công vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó, họ lùi trở lại vào bóng râm, chỗ mấy bức tường.
Edward cũng buông xuôi hai tay và nguội xuống ngay ,nhưng dáng vẻ vẫn còn cảnh giác .
"Jane" Hắn thở dài trong nhẫn nhịn một cách tỉnh táo.
Alice thì chỉ lặng lẽ khoanh tay trước ngực, thái độ vẫn dửng dưng như không.
"Theo ta" Jane lại lên tiếng, giọng nói đều đều kiểu trẻ con. Cô ta chỉ buông ra có bấy nhiêu từ, rồi nhẹ nhàng bước vào bóng tối.
Felix nở một nụ cười tự mãn và ra hiệu cho bọn cô đi trước.
Alice bước theo Jane ngay tắp lự. Đi song hàng với cô bạn là Edward đang vòng tay ôm ngang thắt lưng của Eira không muốn buông ra. Con đường mỗi lúc một hẹp lại và thoai thoải dốc. Không gian thật vắng lặng, không hề nghe thấy bất cứ một tiếng động nào ở đằng sau, nhưng Eira biết họ vẫn đang theo sát từng bước.
" Lâu quá không gặp , Alice đáng yêu của tớ" Eira lên tiếng , cô vươn tay sang bẹo má cô nàng .
Alice mím môi , ánh mắt nhìn cô tràn đầy muôn vàn cảm xúc . Lo lắng , bất an , khó hiểu ...
" Về nhà sẽ tính sổ với cậu sau ." Cô nàng nói .
"Được rồi, Alice" Edward bắt đầu lên tiếng - "Đáng lý ra anh không nên ngạc nhiên khi thấy em ở đây mới phải."
"Là lỗi của em" Alice trả lời cùng một tông giọng - "Bởi thế nên em mới phải sửa sai."
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Edward thật nhã nhặn, hình như hắn đang rất quan tâm. Mà có lẽ cũng là mối quan tâm của... mấy cái tai đang ở đằng sau nữa...
" Anh còn dám hỏi hay sao ?" Alice liếc mắt nhìn hắn rồi nhìn sang Eira .
Nó khiến Eira hơi nhướn mày . Sự việc gì đã xảy ra ? Và tại sao Edward lại tính bại lộ giữa hàng vạn người như thế này ? Haiz ... lúc này tự dưng cô cảm thấy hơi nhớ bảy dẹo rồi , chắc hẳn nó sẽ biết được gì đó .
Bọn người Jane dắt ba người họ đi xuống một cống ngầm . Không ngờ tới lại có một cái nơi như thế này . Họ đi rất lâu . Xuyên qua những đường hầm tăm tối lạnh lẽo.
Edward vẫn ôm chặt lấy Eira. Cánh tay còn lại của anh đưa lên mặt cô, ngón tay cái êm mượt của anh khẽ mơn man bờ môi cô. Thỉnh thoảng, Eira lại cảm nhận được gương mặt của hắn gục sâu vào tóc mình.
Eira hiểu sự lo sợ bất an của hắn giờ phút này .
Trong cái không khí im ắng , chỉ có tiếng bước chân cùng với tiếng tim đập nhịp nhàng - đến từ con người thực thụ là cô đây . Eira nhẹ giọng :
" Anh đang làm nũng đấy à?"
Edward lắc đầu không nói gì . Eira đưa tay vỗ vỗ đầu Edward .
Đám người bỗng dưng bị thồn một họng cơm chó "......"
Kết thúc đường hầm là một cái thang máy dẫn lên trên tòa lâu đài . Cô đoán vậy .
Họ lại tiếp tục xuyên qua những căn phòng trang trí vô cùng xa hoa bắt mắt . Dẫu biết hiện tại hai chú dơi con nhà mình đang vô cùng lo lắng , nhưng Eira vẫn không khỏi cảm thán cái nhà tư bản Volturi này đúng thật là giàu có . Không hổ là gia tộc tồn tại ngàn năm . Không những thế , ở quầy tiếp tân bên dưới còn có cả con người . Cũng không biết chúng dự định để cô ta làm thức ăn dự trữ hay như nào .
Và rồi Jane dừng lại trước một căn phòng . Cô ta chậm rãi đẩy cửa đi vào .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro