Lửa và bóng tối
Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng ma lực mờ ảo bao quanh Lyra, tạo thành một lớp bảo vệ mềm mại như tấm màn che. Nữ vương của hồ yêu ngồi kiết già trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng mịn như sứ phản chiếu ánh sáng. Nàng đang luyện công, vừa hồi phục ma lực vừa nghỉ ngơi. Những trận chiến liên tiếp đã bào mòn sức mạnh của nàng, nhưng với trách nhiệm của một nữ vương, Lyra không bao giờ cho phép mình yếu đuối.
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, Caius bước vào. Hắn không gõ cửa, ánh mắt sắc bén của hắn ngay lập tức bị thu hút bởi ánh hào quang tỏa ra từ cơ thể Lyra. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng hắn-vừa là sự tò mò, vừa là nỗi khó chịu khi nhìn thấy nàng như vậy.
"Nàng đang làm gì?" Giọng Caius lạnh lùng cất lên, nhưng không giấu được sự quan tâm ẩn sâu trong từng lời nói.
Lyra khẽ mở mắt, ánh sáng từ ma lực tan dần, để lộ gương mặt hoàn mỹ cùng đôi mắt sâu thẳm như hồ nước mùa thu. Nàng mỉm cười, nét kiều mị toát ra tự nhiên, khiến Caius thoáng ngẩn ngơ.
"Ta đang nghỉ ngơi... cũng như hồi phục sức mạnh của mình. Ngài đến đây có việc gì, Caius?" Nàng nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút trêu chọc.
Caius tiến thêm vài bước, ánh mắt hắn dừng lại ở nàng như muốn xuyên thấu qua từng lớp bí mật. Hắn thẳng thắn: "Ta muốn biết tất cả mọi thứ về nàng, về tiểu hồ ly, và cả mục đích thật sự của nàng khi ở đây. Nàng muốn gì từ chúng ta? Và tại sao lại tốn công sức để bảo vệ nơi này?"
Lyra thở nhẹ, đôi mắt nàng ánh lên sự mệt mỏi. Nàng nghiêng người tựa vào thành ghế, giọng nói chậm rãi vang lên: "Ngài nghĩ ta muốn gì, Caius? Quyền lực? Lãnh thổ? Hay lợi dụng các ngài? Nếu ta muốn hủy diệt nơi này, liệu ta có cần phải dạy dỗ tiểu hồ ly, ban phước lành, hay huấn luyện binh lính của các ngài không?"
Caius im lặng, không thể trả lời. Hắn tiến đến gần hơn, ánh mắt dừng lại ở vẻ đẹp rực rỡ nhưng cũng mỏng manh của nàng. Lần đầu tiên, hắn nhận ra nàng không chỉ là một nữ vương quyền uy, mà còn là một người phụ nữ phải gánh vác quá nhiều thứ.
"Nàng có cần thêm người để phục hồi không?" Hắn hỏi, giọng có phần dịu đi.
Lyra mỉm cười, nét mặt thoáng vẻ trêu chọc. Nàng ngả người về phía hắn, đôi tay mềm mại ôm lấy cánh tay hắn, áp sát cơ thể mình vào hắn.
"Ngài lo lắng cho ta sao? Hay ngài đang nghĩ đến việc đưa thêm nam nhân cho ta hút dương khí?" Nàng cất giọng đầy quyến rũ, ánh mắt mê hoặc nhìn thẳng vào hắn. "Ngài muốn ta cho ngài xem cách ta hút dương khí khiến bọn họ sung sướng như thế nào không? Hay... ngài muốn trở thành người đàn ông của ta, Caius?"
Lời nói của nàng như ngọn lửa bùng lên trong lòng Caius. Hắn siết chặt lấy vai nàng, ánh mắt trở nên tối sầm.
"Nàng đang trêu chọc ta?" Hắn hỏi, nhưng không đợi câu trả lời. Trong cơn giận dữ xen lẫn khát khao, Caius cúi xuống, chiếm lấy đôi môi nàng trong một nụ hôn mạnh mẽ.
Lyra bất ngờ, nhưng thay vì phản kháng, nàng chỉ cười khẽ giữa nụ hôn, như thể nàng đang thưởng thức sự tức giận của hắn. Caius càng không thể kiềm chế. Hắn đè nàng xuống giường, bàn tay mạnh mẽ giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đôi môi hắn không ngừng chiếm đoạt môi nàng hết lần này đến lần khác.
"Ta sẽ không để nàng trêu đùa ta thêm nữa," Caius thở dốc, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào nàng.
Lyra, dù bị đè chặt dưới thân hắn, vẫn giữ vẻ mặt kiều mị. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt hắn, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy khiêu khích: "Ta đâu có trêu đùa ngài. Chỉ là ngài quá dễ bị ta quyến rũ thôi, Caius."
Lời nói của nàng khiến hắn tức giận hơn, nhưng cũng khiến khát khao trong hắn càng thêm mãnh liệt. Caius tiếp tục cúi xuống, trao cho nàng những nụ hôn sâu hơn, dữ dội hơn, như muốn khẳng định quyền sở hữu của mình.
Nàng không phản kháng, cũng không thuận theo, mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười trong cơn lốc cảm xúc của hắn. "Ngài thật là thú vị, Caius. Nhưng đừng quên, ta là Nữ vương. Không ai có thể chiếm hữu ta dễ dàng đâu."
Caius dừng lại, đôi mắt hắn đầy mâu thuẫn. Hắn không thể phủ nhận sự mê hoặc của nàng, nhưng cũng không thể chấp nhận việc bị nàng đùa cợt.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại trang phục, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo chút gì đó không cam lòng: "Nàng đúng là một kẻ nguy hiểm, Lyra. Nhưng ta sẽ không để nàng dễ dàng điều khiển ta như vậy đâu."
Lyra chỉ cười, ánh mắt đầy bí ẩn. "Ngài nghĩ vậy sao? Chúng ta sẽ xem ai điều khiển ai, Caius."
Caius vừa định quay người rời khỏi, nhưng giọng nói dịu dàng, đầy mê hoặc của Lyra vang lên phía sau:
"Ngài muốn rời đi thật sao, Caius? Sau những gì vừa xảy ra giữa chúng ta?"
Hắn dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, nhưng nàng chỉ mỉm cười. Lyra nhẹ nhàng ngồi dậy, vươn mình như một con mèo lười biếng, khiến từng đường cong hoàn mỹ trên cơ thể nàng càng trở nên quyến rũ dưới ánh sáng mờ nhạt.
"Ta mệt mỏi, Caius," nàng nói, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng từng từ như lưỡi dao cắt xuyên qua sự phòng bị của hắn. "Ngài biết không, một nữ vương cũng cần được an ủi, cần có ai đó ở bên. Ngài có chắc mình muốn để ta một mình trong căn phòng lạnh lẽo này sao?"
Caius hít sâu, cố giữ bình tĩnh. "Lyra, nàng nghĩ trò chơi của mình có thể kéo dài đến bao lâu? Ta không phải kẻ dễ dàng bị điều khiển."
Nàng bật cười, thanh âm mềm mại như dòng suối chảy, nhưng ánh mắt lại như ngọn lửa thiêu đốt. "Ngài không phải bị ta điều khiển, Caius. Ngài ở đây vì chính ngài muốn thế."
Caius sững lại, không thể phản bác.
Lyra chậm rãi bước xuống khỏi giường, dáng vẻ uyển chuyển như một vũ công, đến gần hắn. Nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt hồ ly long lanh như chứa cả ngàn vì sao.
"Hãy ở lại bên ta đêm nay, Caius," nàng thì thầm, giọng nói ngọt như mật. Một bàn tay mềm mại đặt lên ngực hắn, vuốt nhẹ từng thớ cơ rắn chắc. "Không phải vì ta, mà vì chính ngài. Ta biết ngài cũng cần điều gì đó hơn là chỉ sức mạnh và quyền lực. Ta có thể cho ngài cảm giác mà ngài chưa từng biết đến."
Caius nuốt khan, cơ thể căng cứng dưới cái chạm nhẹ như lông vũ của nàng. Hắn biết mình nên từ chối, nên rời khỏi căn phòng này trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. Nhưng ánh mắt và giọng nói của nàng như một thứ ma lực, cuốn hắn vào cơn lốc không lối thoát.
"Lyra," hắn cất giọng khàn đặc, "nàng đang đùa với lửa."
Nàng chỉ mỉm cười, kéo hắn lại gần hơn. "Ta biết. Nhưng ngài cũng thích lửa, phải không?"
Không đợi hắn trả lời, Lyra nghiêng người áp sát vào hắn, đôi môi đỏ mọng chạm khẽ vào tai hắn, hơi thở ấm nóng khiến cả cơ thể hắn rung động.
"Ngài có muốn thử xem, Caius? Để ta cho ngài biết, cảm giác trở thành người đàn ông của ta là như thế nào."
Sự cám dỗ của nàng vượt quá giới hạn. Caius không thể kìm nén được nữa. Hắn cúi xuống, kéo nàng sát lại, đôi môi mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi nàng trong một nụ hôn đầy khát khao và chiếm hữu.
Lyra không hề phản kháng, nàng đáp lại nụ hôn của hắn với sự nồng nhiệt không kém. Đôi tay mềm mại của nàng vòng qua cổ hắn, kéo hắn xuống giường cùng mình.
"Ngài biết không," cô thì thầm giữa những nụ hôn, giọng nói như tiếng chuông ngân vang trong không khí. "Ta thích ngài như thế này, Caius. Một người đàn ông không thể cưỡng lại ta."
Caius không nói gì, nhưng hành động của hắn đã nói lên tất cả. Hắn để nàng dẫn dắt, nhưng cũng không quên thể hiện sức mạnh của mình. Trong khoảnh khắc đó, không còn ai là kẻ điều khiển, không còn ai là người bị điều khiển. Chỉ có sự hòa quyện hoàn hảo của hai tâm hồn và hai cơ thể.
Lyra nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy bí mật và những cảm xúc khó đoán. "Ngài đã chọn đúng, Caius," nàng nói, giọng nói mềm mại nhưng đầy uy quyền. "Đêm nay, ta sẽ khiến ngài không bao giờ hối hận."
Caius không trả lời, chỉ ôm lấy nàng chặt hơn, như thể nàng là thứ duy nhất mà hắn không muốn buông tay. Trong không gian tĩnh lặng, ánh đèn mờ ảo của ngọn nến làm nổi bật dáng vẻ kiều diễm của Lyra đang nằm trên giường. Cả căn phòng đều bao phủ bởi một không khí ngột ngạt, đan xen giữa sự gợi cảm và quyền lực. Caius đứng gần đó, ánh mắt của hắn không rời khỏi Lyra. Hắn nhìn thấy những cử động nhẹ nhàng của nàng, cảm nhận được một sức hút không thể cưỡng lại từ vẻ đẹp mê hoặc của nữ vương hồ yêu.
Lyra biết rõ hắn đang quan sát mình, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình thản, tựa như người đàn bà quyền lực đã quá quen với ánh mắt khao khát của những kẻ xung quanh. Cô mỉm cười, đôi mắt nàng lóe lên những tia sáng ẩn chứa sự thách thức.
"Ngươi muốn gì, Caius?" Nàng lên tiếng, giọng nói vừa mềm mại, vừa đầy sự lôi cuốn khiến hắn cảm thấy như một lực hút vô hình.
Hắn im lặng bước tới, trong ánh mắt vẫn là sự kiên định, nhưng cũng có chút gì đó bất an. Hắn đã nhiều lần cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng đối diện với nàng, tất cả những quyết tâm ấy dường như biến mất. Cảm giác khao khát, ham muốn, và cả sự mê muội dâng trào trong hắn.
"Lyra..." Giọng Caius trầm xuống, chỉ một từ, nhưng đầy ắp những cảm xúc khó tả. "Nàng khiến ta không thể quay đầu."
Và thế là, không gian giữa họ trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Đôi tay của Caius không thể cưỡng lại được sự thôi thúc mà chính hắn cũng không hiểu rõ, dường như bản năng đã chiếm lĩnh lý trí. Hắn tiến lại gần, khẽ đặt tay lên gương mặt nàng. Cảm giác ấy như một ngọn lửa thiêu đốt, khiến hắn không thể kìm nén thêm nữa.
Lyra ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt ấy như sâu thẳm đại dương, vừa lạnh lùng, vừa đầy khát khao. "Ngươi thật sự muốn thế sao?" Nàng hỏi, môi khẽ nhếch lên trong một nụ cười quyến rũ, như thể đang thử thách hắn. Caius không nói thêm gì nữa, hắn chỉ cúi xuống, nụ hôn của hắn mạnh mẽ và đầy mê hoặc. Một nụ hôn không phải chỉ là sự tiếp xúc của đôi môi, mà là một lời khẳng định quyền lực, sự gắn kết giữa hai người, là sự giao hòa của hai thế giới đầy mâu thuẫn. Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời dâng lên trong hắn, và những cảm xúc ấy được Lyra tiếp nhận, đôi mắt nàng như ánh lên niềm vui, niềm thỏa mãn từ trong sâu thẳm.
Trong ánh sáng lờ mờ, không gian giữa Caius và Lyra trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Nụ hôn mạnh mẽ vừa rồi của hắn như một lời tuyên chiến, không chỉ với nàng, mà còn với chính bản thân hắn. Đôi mắt Lyra ánh lên một tia nhìn đầy ẩn ý, nửa như khiêu khích, nửa như thách thức. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy, Caius nhận ra một điều mà hắn chưa từng thấy ở bất kỳ ai—sự cô độc.
"Ngài nghĩ ta nguy hiểm, phải không?" Lyra cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. Giọng nàng vẫn dịu dàng, nhưng không giấu được sự sắc bén.
Caius hít một hơi sâu, giữ ánh nhìn của mình trên nàng. "Nàng không chỉ nguy hiểm. Nàng là mối đe dọa, không chỉ với ta mà với cả vương quốc này."
Lyra bật cười khẽ, đôi vai nàng rung nhẹ. "Vậy sao ngài vẫn ở đây, trong căn phòng này, với ta? Đáng lẽ ngài phải rời đi, báo với Aro và Marcus, trói ta lại và tra hỏi mục đích thực sự của ta."
Hắn im lặng, nắm tay siết chặt. Caius không thể phủ nhận sự thật—hắn không muốn rời khỏi nàng. Mỗi giây phút ở bên Lyra như một ngọn lửa thiêu đốt, nhưng cũng là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy bản thân còn sống.
"Nàng đang che giấu điều gì, Lyra?" Caius bước tới, ánh mắt hắn tối sầm. Hắn cúi xuống gần nàng, khoảng cách giữa họ chỉ còn là hơi thở. "Hãy nói sự thật. Nàng đến đây để làm gì? Để thao túng ta? Để khiến ta mất đi lý trí?"
Lyra không lùi bước. Nàng ngẩng đầu, đôi môi đỏ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. "Caius, nếu ta muốn thao túng ngài, ngài nghĩ mình có thể chống lại ta sao? Hãy tự hỏi bản thân—tại sao ta không làm điều đó?"
Caius khựng lại. Lời nói của nàng như những nhát dao cắt vào lòng tự tôn của hắn, nhưng hắn không thể phản bác.
"Ngài biết không," Lyra tiếp tục, giọng nàng nhẹ nhàng hơn. "Ta đã sống rất lâu, lâu đến mức ta không còn đếm được thời gian. Ta đã thấy những đế chế sụp đổ, những vị vua trở thành cát bụi. Ngài nghĩ ta muốn thêm một vương quốc khác vào danh sách đó sao?"
Caius nhìn nàng, sự nghi ngờ trong ánh mắt hắn dần chuyển thành sự tò mò.
"Vậy nàng muốn gì?"
Lyra bước tới gần hắn hơn, đặt một tay lên ngực hắn. Cảm giác ấm áp từ nàng xuyên qua lớp áo, khiến tim hắn đập nhanh hơn.
"Ta muốn... tự do." Nàng thì thầm. "Không phải quyền lực, không phải vương triều. Chỉ là một nơi để ta có thể sống, không phải đấu tranh, không phải gánh vác trách nhiệm của một nữ vương. Ngài nghĩ ngài có thể cho ta điều đó không, Caius?"
Hắn không trả lời ngay. Những lời nói của nàng khiến hắn bối rối. Caius đã luôn nhìn thấy Lyra như một kẻ thù tiềm tàng, một nữ hoàng quyền uy và nguy hiểm. Nhưng giờ đây, hắn nhận ra, nàng không khác gì hắn—một kẻ bị giam cầm bởi sức mạnh và trách nhiệm.
"Và nếu ta nói không?" Hắn hỏi, giọng nói khàn đặc.
Lyra nghiêng đầu, đôi mắt hồ ly của nàng ánh lên sự thách thức. "Vậy thì ta sẽ tự mình lấy điều đó. Nhưng, nếu ngài chọn đứng về phía ta... ta hứa, ngài sẽ không hối hận."
Caius nhìn sâu vào mắt nàng, nơi ánh lên sự chân thành hiếm thấy. Hắn biết, lựa chọn ở bên nàng đồng nghĩa với việc hắn sẽ đối mặt với sự phản đối từ vương triều và cả gia tộc của mình. Nhưng lần đầu tiên, hắn không quan tâm.
"Ta không biết nàng đang giở trò gì, Lyra. Nhưng ta sẽ không để nàng biến mất khỏi ta."
Nụ cười của Lyra trở nên mềm mại hơn, nhưng ánh mắt nàng vẫn sắc bén. "Cẩn thận, Caius. Một khi ngài đã bước vào thế giới của ta, sẽ không còn đường quay lại."
Hắn kéo nàng lại gần, lần này không phải vì khát khao, mà vì một quyết tâm không thể lay chuyển. "Ta không cần đường quay lại. Nhưng ta sẽ chắc chắn, nếu nàng lừa ta, cả hai chúng ta sẽ cùng rơi xuống vực thẳm."
Lyra bật cười, nhưng không nói gì thêm. Thay vào đó, nàng đặt tay lên tay hắn, kéo hắn về phía giường.
"Ngài nghĩ rằng ta sẽ lừa ngài? Có lẽ, Caius ạ, ngài đang đánh giá thấp ta đấy."
Phòng của Lyra tĩnh lặng đến mức tiếng gió ngoài cửa sổ cũng trở nên rõ ràng. Ánh trăng len qua bức màn lụa, trải dài trên nền đá cẩm thạch, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt lên bức tượng hồ ly bằng ngọc. Nàng đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn về bầu trời đêm đầy sao, như thể tìm kiếm điều gì đó đã mất từ lâu.
Caius bước vào phòng, bộ áo choàng đen của hắn gần như hòa vào bóng tối. Hắn khẽ cúi đầu, đôi mắt sắc lạnh như thường ngày bỗng dịu đi khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của nàng dưới ánh trăng. Lyra không quay lại, nhưng nàng biết hắn đã đến.
"Ngài đến đây để nhắc nhở ta về lời hứa sao?" Nàng hỏi, giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa chút châm biếm.
Caius im lặng trong một thoáng trước khi trả lời. "Không. Ta đến để tìm hiểu lý do thật sự... tại sao nàng lại muốn giao thất vĩ hồ cho chúng ta."
Lyra quay người lại, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhưng cũng chất chứa một nỗi đau không dễ nhận ra. Nàng bước về phía chiếc ghế gần đó, vạt váy dài của nàng quét nhẹ trên sàn đá.
"Ngài thực sự muốn biết lý do?" Nàng hỏi, một nụ cười nửa miệng thoáng hiện trên gương mặt hoàn hảo của nàng. "Rất ít người đủ dũng cảm để đào sâu vào những góc tối của ta."
Caius không đáp. Hắn chỉ nhìn nàng, ánh mắt kiên định và không rời đi. Lyra thở dài, cử chỉ mệt mỏi như thể đang kéo lên một ký ức nặng nề.
"Trong tộc của ta, kẻ không có năng lực thường bị coi thường. Chúng ta sinh ra với sức mạnh, với ma thuật trong máu. Nhưng đôi khi, có những kẻ không sở hữu bất kỳ điều gì đặc biệt. Chúng bị hắt hủi, bị ruồng bỏ... như thất vĩ hồ."
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt nàng ánh lên một nỗi buồn sâu sắc. "Hắn từng là người ta yêu."
Caius không giấu được vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt. Lyra tiếp tục, giọng nói của nàng trở nên sắc bén hơn, như muốn cắt qua không khí.
"Hắn không có gì cả. Không sức mạnh, không tài năng. Nhưng ta... ta đã yêu hắn. Yêu đến mức ngu ngốc. Ta đã dạy hắn pháp thuật, chỉ để hắn không bị người khác coi thường. Và hắn đã lợi dụng điều đó để phản bội ta. Hắn biến sức mạnh ta ban cho hắn thành thứ vũ khí chống lại ta và cả tộc của ta. Giờ đây, hắn là lý do vì sao biết bao mạng sống đã bị tước đoạt."
Nàng đứng dậy, đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào Caius. "Ngài biết điều đau đớn nhất là gì không, Caius? Là việc ta không hối hận khi giúp hắn. Dù hắn phản bội ta, một phần trong ta vẫn nhớ đến con người yếu đuối mà ta từng yêu. Ta hận hắn, nhưng ta cũng hận chính bản thân mình."
Caius bước tới gần hơn, lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, hắn cảm thấy trái tim mình rung động trước nỗi đau của người khác. Hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy quyết tâm. "Ta không biết mình nên nói gì để an ủi nàng. Nhưng nếu hắn là lý do nàng chịu nhiều đau khổ đến vậy, ta sẽ bảo đảm hắn không còn cơ hội gây ra bất kỳ tổn thương nào nữa."
Lyra nhìn hắn, ánh mắt nàng thoáng dịu lại. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước qua hắn, đến bên chiếc tủ gỗ lớn ở góc phòng. Nàng mở tủ, lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ, chứa đầy thứ chất lỏng phát sáng màu xanh lam.
"Nếu ngài muốn mạnh mẽ hơn," nàng nói, đưa chiếc bình cho Caius, "ta có thể giúp ngài, như cách ta đã từng giúp hắn. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh này có cái giá của nó. Ngài sẵn sàng đánh đổi chứ?"
Caius nhận lấy chiếc bình, ánh mắt hắn nhìn sâu vào đôi mắt của nàng. "Nếu cái giá đó là để bảo vệ nàng, thì ta sẵn sàng."
Một khoảnh khắc im lặng giữa hai người, chỉ có ánh trăng làm chứng cho lời thề không lời. Lyra quay đi, giấu đi nụ cười mỉm trên môi. Nàng không biết liệu quyết định này sẽ dẫn họ đến đâu, nhưng ít nhất, nàng đã bắt đầu cảm nhận được sự tin tưởng trong đôi mắt lạnh lùng của Caius.
Caius bước lùi lại, nhưng đôi mắt của hắn vẫn dính chặt vào nàng. Một lúc sau, hắn khẽ lên tiếng, giọng nói đầy tàn nhẫn: "Vậy, đó là lý do nàng giữ mạng sống cho kẻ thấp kém đó. Vì một chút tình cảm đã chết từ hàng thế kỷ trước?"
Lyra không đáp ngay. Nàng cúi đầu, bàn tay thanh mảnh đặt lên thành ghế, những móng vuốt sắc bén hiện lên mờ nhạt dưới ánh nến. "Đó không phải là tình cảm. Đó là một sai lầm."
Caius cười nhạt, một tiếng cười đầy khinh miệt. "Sai lầm của nàng, nhưng lại trở thành tai họa cho chúng ta. Nếu không phải hắn, liệu Volturi có phải chịu sự quấy nhiễu này? Và nếu hắn dám quay lại, ta thề sẽ khiến hắn hối hận vì từng tồn tại trên đời."
Hắn tiến lên một bước, cúi xuống đối diện nàng. Đôi mắt đỏ rực của Caius như thiêu đốt. "Nàng có biết không, Lyra? Những kẻ như hắn không đáng được tha thứ, không đáng để nhận bất cứ sự khoan dung nào. Ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết. Và nàng..."
Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua nàng như muốn dò xét từng ý nghĩ trong đầu. "Nàng có chắc mình sẵn sàng đối mặt với những hậu quả khác? Nếu thất vĩ hồ là bóng ma trong quá khứ của nàng, thì để ta, Caius, biến hắn thành tro tàn."
Lyra ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng lóe lên tia sáng dữ dội. Nàng không thể phủ nhận sự tàn nhẫn trong giọng nói của hắn, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự quyết đoán không lay chuyển.
"Nếu ngài nghĩ có thể xử lý hắn, ta sẽ không ngăn cản," nàng nói, giọng nàng nhẹ như lông vũ nhưng lại có sức mạnh như cơn bão. "Nhưng hãy nhớ, Caius, không phải mọi thứ đều có thể giải quyết bằng sự tàn bạo. Đôi khi, kẻ tàn nhẫn nhất lại chính là người tự hủy diệt bản thân mình."
Caius nheo mắt, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười sắc bén. "Ta không quan tâm đến triết lý của nàng, Lyra. Hắn sẽ chết, và nếu nàng còn cảm thấy do dự, thì tốt nhất hãy tránh khỏi đường của ta."
Lyra không nói gì thêm, chỉ mỉm cười. Đôi mắt nàng trở nên lạnh lùng, nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là nét gì đó khó giải thích.
Caius quay lưng, bước ra khỏi phòng, để lại một bầu không khí ngột ngạt và những suy nghĩ dằn vặt trong lòng Lyra. Nhưng trong ánh mắt của nàng, có một tia sáng nhỏ, tựa như ngọn lửa chưa bao giờ tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro