Cuộc săn mồi của kẻ quyến rũ
Chương 2: Cuộc Săn Của Kẻ Quyến Rũ
Bước chân của Lyra lướt nhẹ trên những con đường lát đá cổ kính của Volterra, tạo nên một âm thanh khe khẽ như tiếng gió lướt qua cành lá. Ánh trăng bạc chiếu xuống làm nổi bật mái tóc trắng như tuyết của nàng, mềm mại và mượt mà như dòng suối bạc đang chảy xuống tấm lưng thanh mảnh. Mỗi khi nàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc ấy như phát sáng, hòa quyện với ánh trăng, khiến nàng trông như một vị thần lạc bước vào thế giới phàm tục.
Đôi mắt màu hổ phách của Lyra ánh lên sự tự tin và ngạo nghễ, như thể nàng nhìn thấu mọi bí mật của kẻ đang theo dõi mình. Hàng lông mi dài cong vút che khuất một phần ánh nhìn sắc bén, nhưng mỗi cái liếc mắt của nàng đều như những mũi tên bắn trúng trái tim kẻ đối diện. Mọi đường nét trên gương mặt nàng – từ đôi gò má cao, chiếc mũi thanh tú, đến đôi môi đỏ mọng, đầy đặn – đều hoàn mỹ đến mức không thực.
Nàng bước đi với sự kiêu hãnh của một nữ vương, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyền uy. Chiếc váy lụa màu ngọc trai ôm lấy thân hình cân đối của nàng, phô bày vòng eo thon gọn và bờ vai trần mềm mại. Khi nàng khẽ nghiêng người để ngắm nhìn một góc phố, ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên làn da mịn màng như ngọc trai, làm bừng sáng cả không gian xung quanh.
Caius, ẩn mình trong bóng tối, không thể rời mắt khỏi nàng. Là một chiến binh, hắn từng đối mặt với hàng trăm sinh vật kỳ lạ và nguy hiểm, nhưng chưa từng gặp một ai như nàng – vừa huyền bí, vừa quyến rũ đến mức khiến kẻ khác phải điên loạn.
Sự Quyến Rũ Trong Đêm
Khi Lyra bước vào phòng khách sạn sang trọng của mình, nàng cố tình để cửa ban công khẽ hé mở, như một lời mời ngầm. Chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến không gian trở nên ấm áp và lộng lẫy.
Lyra tiến về phía chiếc gương lớn đặt cạnh giường, mái tóc trắng của nàng buông xõa tự nhiên, dài chấm lưng và ánh lên một vẻ đẹp siêu thực trong ánh đèn. Nàng nhìn vào hình bóng của mình trong gương, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười mỉm, vừa tinh nghịch vừa nguy hiểm.
Nàng cởi bỏ áo choàng dài màu đen, để lộ ra bộ váy ngủ lụa mỏng màu ngọc trai, gần như trong suốt. Chiếc váy ôm sát cơ thể nàng, phô bày những đường cong hoàn hảo – bờ vai mảnh mai, vòng eo thon thả, và đôi chân dài miên man. Làn da nàng trắng ngần, mịn màng như tơ lụa, mỗi cử động đều như phát ra một thứ ánh sáng mê hoặc.
Caius đứng ngoài ban công, ánh mắt đỏ rực của hắn dõi theo từng chuyển động của nàng. Hắn biết nàng cố tình, nhưng không thể rời đi. Đôi mắt hắn lấp đầy sự mâu thuẫn – vừa cảnh giác, vừa bị thu hút đến mức mất kiểm soát.
Lyra bước chậm rãi về phía ban công, giả vờ như không nhận ra sự hiện diện của hắn. Nàng khẽ xoay người, để bàn tay thon dài lướt qua cổ mình, rồi nhẹ nhàng kéo dây váy trên vai xuống. Chiếc váy trượt khỏi cơ thể nàng, rơi xuống sàn, để lại nàng chỉ với một lớp lụa mỏng, gần như không che giấu gì.
Làn da nàng phát sáng nhẹ nhàng trong ánh đèn, mềm mại và mịn màng như sứ. Trên lưng nàng, những sợi tóc trắng dài đổ xuống, che một phần tấm lưng trần quyến rũ. Khi nàng quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mắt hổ phách của nàng như gọi mời, đầy thách thức.
Cuộc chạm trán đầy đam mê
Lyra quay người lại, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng như hai ngọn lửa thiêu đốt tâm trí của bất kỳ ai dám nhìn vào.
Lyra (giọng nói mềm mại, vang lên như tiếng nhạc):
"Nếu đã theo dõi ta từ lâu như vậy, tại sao không bước vào? Hay là ngài Volturi sợ ta sẽ làm điều gì nguy hiểm?"
Caius khẽ giật mình. Giọng nói của nàng như một lời mời gọi, nhưng đồng thời cũng chứa đựng sự chế nhạo tinh tế. Hắn bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhưng trái tim dường như đang bùng cháy.
Caius (giọng cứng rắn, cố che giấu sự dao động):
"Ta không sợ cô. Nhưng cô cần phải giải thích—tại sao lại đến Volterra? Và tại sao lại cố tình quyến rũ ta như thế này?"
Lyra cười nhẹ, nụ cười của nàng như một bông hoa nở rộ trong đêm tối, vừa kiều diễm vừa nguy hiểm.
Lyra (tiến sát lại gần hắn, giọng trầm thấp):
"Quyến rũ ngài? Ta chỉ đơn giản là nghỉ ngơi trong phòng mình. Nếu ngài thấy điều này quyến rũ... thì đó đâu phải lỗi của ta, đúng không?"
Lời nói của nàng như một cú đánh thẳng vào lòng tự tôn của Caius. Hắn khẽ nghiến răng, nhưng trước khi kịp đáp lại, Lyra đã đặt tay lên ngực hắn.
Caius lùi lại một bước theo phản xạ, nhưng Lyra không để hắn thoát. Nàng tiến lên, từng bước chậm rãi nhưng đầy chủ ý, ép hắn dựa sát vào bức tường.
Lyra (thì thầm, giọng nói như một lời nguyền ngọt ngào):
"Ngài mạnh mẽ, ngài lạnh lùng, nhưng ngay cả một chiến binh cũng có điểm yếu. Ta có thể nhìn thấy nó, Caius. Ngài có muốn ta nói cho ngài biết đó là gì không?"
Caius định đáp trả, nhưng Lyra không cho hắn cơ hội. Nàng nhón chân, áp sát khuôn mặt hắn. Hơi thở ấm áp của nàng phả vào làn da lạnh giá của hắn, khiến mọi giác quan của hắn bùng nổ. Trước khi hắn kịp nhận ra, đôi môi nàng đã chạm vào môi hắn.
Lyra tiến sát đến Caius, đôi mắt hổ phách sâu thẳm của nàng như muốn nuốt chửng lấy linh hồn hắn. Không một chút vội vã, nàng nhón chân, để hơi thở nhẹ nhàng của mình lướt qua làn da lạnh giá của hắn, khiến hắn căng cứng như một bức tượng cẩm thạch.
Khi môi nàng chạm vào môi hắn, đó không phải là một nụ hôn bộc phát, mà là một nụ hôn được dàn dựng hoàn hảo – đầy ý đồ, đầy tính toán, và trên hết là đầy quyến rũ. Đôi môi của nàng mềm mại như nhung, lướt nhẹ lên đôi môi cứng rắn của Caius. Lúc đầu, nàng chỉ khẽ chạm, như một lời mời gọi đầy thách thức, khiến hắn không thể không đáp lại.
Lyra không vội vàng. Nàng chậm rãi thưởng thức, như một kẻ săn mồi đang nhấm nháp chiến lợi phẩm đầu tiên. Đôi môi nàng khẽ hé mở, để lộ hơi thở thơm ngọt như mật ong, đánh thức mọi giác quan của hắn. Caius cứng đờ, không thể động đậy, nhưng bên trong hắn là một cơn bão cảm xúc đang cuộn trào.
Nàng không để hắn thoát ra dễ dàng. Đôi tay thon dài của nàng chạm nhẹ lên ngực hắn, lướt qua lớp áo dày như đang dò tìm trái tim đã ngừng đập hàng thế kỷ. Những ngón tay mềm mại, lạnh giá của nàng lướt lên cổ hắn, để lại một cảm giác nhói nhẹ như những chiếc gai hoa hồng. Hơi ấm từ nụ hôn của nàng lan tỏa khắp cơ thể hắn, khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không còn là chính mình.
Caius muốn đẩy nàng ra. Hắn là một chiến binh, một kẻ bất tử đã từng đối mặt với những sinh vật mạnh mẽ và xảo quyệt nhất, nhưng không gì có thể so sánh với Lyra. Lý trí của hắn hét lên rằng đây là một cái bẫy, rằng hắn không thể để mình bị khuất phục. Nhưng cơ thể hắn... cơ thể hắn đã phản bội lại hắn.
Không thể cưỡng lại, tay hắn vô thức đặt lên eo nàng. Bờ eo nhỏ nhắn của nàng vừa vặn trong tay hắn, mềm mại nhưng lại mang một sức mạnh kỳ lạ. Bàn tay hắn khẽ siết lại, kéo nàng sát hơn, để khoảng cách giữa hai người gần như biến mất.
Lyra cảm nhận được sự dao động trong hắn, và nàng cười khẽ trong lòng. Nàng biết rằng con mồi của mình đang rơi vào bẫy. Nhưng nàng không dừng lại. Nụ hôn của nàng trở nên sâu hơn, đầy sức hút như muốn chiếm trọn lấy hắn. Đôi môi nàng di chuyển chậm rãi nhưng đầy kỹ năng, như một kẻ chinh phục đang khắc ghi dấu ấn lên đối phương.
Nàng nghiêng đầu, để mái tóc trắng như tuyết của mình buông xuống, chạm nhẹ lên gương mặt của hắn. Những sợi tóc mềm mại như lông vũ quét qua làn da lạnh lẽo của Caius, để lại một cảm giác tê dại.
Caius cảm thấy như cả thế giới xung quanh hắn tan biến. Tất cả những gì còn lại chỉ là nàng – là đôi môi nóng bỏng, là làn da trắng ngần như ánh trăng, là ánh mắt mê hoặc đang dẫn dắt hắn đến bờ vực của sự điên cuồng.
Khi nàng rời khỏi nụ hôn, đó không phải là một kết thúc, mà là một lời thách thức. Lyra lùi lại một bước, đôi môi nàng khẽ cong lên thành một nụ cười ranh mãnh.
Lyra (giọng nói mượt mà, đầy vẻ trêu chọc): "Ngài thấy sao, Caius? Lần đầu tiên một chiến binh như ngài bị cám dỗ đến mất kiểm soát, phải không?"
Caius thở hổn hển, ánh mắt đỏ rực của hắn như ngọn lửa bùng cháy. Nhưng trong ánh mắt ấy không chỉ có sự giận dữ, mà còn cả sự bối rối, sự thèm muốn, và một thứ cảm xúc mà hắn không muốn thừa nhận.
Caius (giọng khàn đi, gằn từng chữ): "Cô đang chơi trò gì, Lyra? Ta không phải là một trong những con rối của cô!"
Nàng bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng lại mang đầy sự ngạo nghễ của một kẻ săn mồi thực thụ.
Lyra (giọng thì thầm nhưng sắc bén): "Trò chơi? Ngài là người theo dõi ta, Caius. Đừng trách ta vì đã biến ngài thành con mồi. Trong trò chơi này, chỉ có kẻ mạnh mới là người chiến thắng."
Nàng quay người, để lại hắn đứng đó, ngập tràn mâu thuẫn. Mái tóc trắng của nàng khẽ tung bay khi nàng bước về phía giường, từng chuyển động của nàng đều toát lên sự duyên dáng chết người.
Caius đứng đó, lòng đầy giận dữ nhưng không thể rời mắt ngọn lửa vừa được nàng. Trong hắn, một áp lên – một ngọn lửa mà hắn biết mình không thể dập tắt, dù cho hắn có muốn hay ko.
Cuộc Trò Chuyện Trong Đêm
Lyra bước nhẹ đến giường, mái tóc trắng như tuyết buông xõa, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đặt trên bàn ngủ. Nàng nằm nghiêng, chiếc váy ngủ mỏng manh như làn sương phủ lấy cơ thể nàng, tôn lên từng đường nét mềm mại, uyển chuyển. Đôi mắt hổ phách của nàng khẽ liếc qua ban công, nơi Caius vẫn đứng bất động, như đang đấu tranh giữa việc rời đi hay tiếp tục ở lại.
Lyra khẽ cười, giọng cười trong trẻo nhưng đầy vẻ trêu chọc.
Lyra (dịu dàng nhưng mang nét giễu cợt):
"Ngài sẽ đứng đó cả đêm sao, Caius? Nếu ngài đã bận tâm đến thế, sao không vào đây trò chuyện một chút?"
Caius bước vào, đôi chân nặng nề như thể bị trói buộc bởi thứ ma lực vô hình nào đó. Hắn đứng cách giường nàng vài bước, ánh mắt sắc lạnh như đang cố gắng duy trì vẻ kiên định. Nhưng trước ánh nhìn quyến rũ của nàng, vẻ lạnh lùng ấy chỉ làm tăng thêm vẻ bối rối trong ánh mắt hắn.
Caius (giọng trầm, kiềm chế):
"Cô không phải là một người phụ nữ bình thường, Lyra. Ta có quyền muốn biết lý do cô đến đây. Không phải bất kỳ sinh vật nào cũng được phép lang thang trên lãnh thổ của Volturi."
Lyra khẽ bật cười, âm thanh như tiếng chuông ngân vang trong đêm. Nàng xoay người, tựa khuỷu tay lên chiếc gối mềm, nhìn hắn qua làn mi cong.
Lyra (giọng điệu quyến rũ, ánh mắt trêu chọc):
"Lý do sao? Ngài thực sự muốn biết, hay chỉ đang tìm một cái cớ để được ở lại đây thêm một chút?"
Caius nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự khó chịu. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Lyra đã nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười như khiêu khích.
Lyra (giọng đều đều nhưng đầy mê hoặc):
"Ta đến đây vì yêu cái đẹp. Vương quốc của các ngài – từ kiến trúc cho đến những truyền thuyết cổ xưa – đều toát lên một vẻ quyến rũ không thể chối từ. Ta không thể cưỡng lại việc tận mắt chứng kiến sự huyền bí này. Thế nên, ta đã đến. Vậy thôi."
Caius bước thêm một bước, cố gắng kiềm chế sự dao động trong giọng nói.
Caius (cố giữ vẻ nghiêm nghị):
"Chỉ là vì yêu cái đẹp? Hay còn điều gì khác mà cô chưa nói?"
Lyra chống cằm, ánh mắt nàng ánh lên vẻ thích thú.
Lyra (giọng chậm rãi, như rót mật vào tai):
"Ngài thật sự nghi ngờ ta đến thế sao, Caius? Ngài nghĩ ta có ý định xấu gì chăng? Nhưng... nếu ta nói rằng sự hiện diện của ta đã làm ngài bối rối đến mức này, thì đó có phải là lỗi của ta không?"
Caius hít sâu, cảm giác như mọi lời nói của nàng đều là một chiếc bẫy. Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng nàng nói đúng. Sự xuất hiện của Lyra, từng cử chỉ, từng ánh mắt của nàng, đều khiến hắn bị cuốn vào một cách kỳ lạ.
Caius (giọng thấp, nghiêm nghị):
"Dù lý do của cô là gì, sự hiện diện của cô ở đây cũng đã làm xáo trộn sự yên tĩnh của chúng ta. Volturi không phải nơi để kẻ lạ mặt tự do ra vào."
Lyra ngồi dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn một chút. Nhưng ngay sau đó, nàng mỉm cười ngọt ngào, khiến không khí căng thẳng bỗng chốc dịu lại.
Lyra (giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý):
"Đừng lo lắng quá, Caius. Ta không có ý định làm rối loạn trật tự của các ngài. Thực ra, ta còn một việc quan trọng cần làm ở đây. Nhưng đừng vội, thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi của ngài. Ta hứa rằng không lâu nữa, ta sẽ diện kiến các ngài trong lâu đài."
Nàng đứng dậy, bước đến gần hắn, từng bước chân uyển chuyển như một vũ công đang khiêu vũ trong ánh trăng. Khi nàng đứng trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của hắn, rồi nói, giọng điệu pha chút ngây thơ nhưng đầy mê hoặc.
Lyra:
"Nhưng trước đó... ngài không nghĩ rằng mình nên giúp ta hiểu rõ hơn về vương quốc này sao? Một người hướng dẫn tốt bụng như ngài chắc chắn sẽ khiến chuyến đi của ta thú vị hơn nhiều."
Caius không trả lời ngay. Hắn nhìn nàng chằm chằm, cố gắng tìm hiểu xem điều gì đang ẩn sau ánh mắt quyến rũ ấy. Nhưng Lyra, như một bức tranh sống động, không bao giờ để lộ hết bản thân mình.
Caius (giọng trầm, gượng gạo nhưng vẫn uy quyền):
"Cô muốn ta trở thành người hướng dẫn của cô? Ta không phải là kẻ rảnh rỗi để chiều theo ý thích của bất kỳ ai."
Lyra nghiêng đầu, đôi môi nàng nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh.
Lyra (giọng trầm ấm, như thì thầm vào tai):
"Vậy hãy xem điều đó như một phần của nhiệm vụ đi, chiến binh của Volturi. Ta chắc chắn rằng ngài sẽ không hối hận khi nhận lời."
Không chờ hắn trả lời, nàng quay lưng, bước về giường, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng như có ma thuật, khiến hắn không thể rời mắt.
Lyra (nói khi đã ngồi lên giường, giọng điệu nhẹ nhàng):
"Hãy nghỉ ngơi đi, Caius. Ngài sẽ cần sức để theo kịp ta ngày mai."
Caius nhìn nàng một lần nữa, rồi quay người rời khỏi phòng. Nhưng trong lòng hắn, một cơn sóng ngầm vừa trỗi dậy, và hắn biết rằng mình đã vô tình trở thành một phần trong trò chơi mà Lyra đang dẫn dắt.
Chuyến Đi Đầy Sức Hút
Khi bình minh ló dạng, Lyra xuất hiện trước cửa khách sạn, rạng rỡ như ánh sáng đầu ngày, với mái tóc trắng dài buông xõa và một chiếc váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng, ôm lấy vóc dáng hoàn mỹ của nàng. Trông nàng như một bức tranh sống động, khiến bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải ngoái nhìn. Dù là người hay sinh vật bất tử, ánh mắt họ đều không thể rời khỏi nàng.
Caius, như đã hứa, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nàng, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại không giấu được sự chú ý. Nàng nhìn hắn, nở một nụ cười tươi như ánh nắng sớm mai.
Lyra (giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang nét trêu chọc):
"Ngài đúng giờ, chiến binh Volturi. Ta rất thích điều đó."
Caius chỉ gật đầu, không đáp. Dù hắn không nói gì, sự hiện diện của hắn đã tựa như một lời cam kết bảo vệ nàng trong suốt chuyến đi.
Cả ngày dài trong thành phố Volterra, Lyra như một cô gái trẻ lần đầu khám phá thế giới. Nàng dừng chân trước từng cửa hàng nhỏ, ngắm nhìn những món đồ thủ công tinh xảo, đôi lúc cầm lên thử một vài món trang sức, đôi mắt nàng sáng lên vẻ hứng thú trẻ con.
Nàng còn ghé qua một quảng trường nhộn nhịp, nơi những người nghệ sĩ đường phố biểu diễn. Nàng vỗ tay thích thú khi nhìn một màn ảo thuật đơn giản, đôi khi bật cười khúc khích như một cô thiếu nữ vô lo.
Caius, ban đầu vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, chỉ quan sát nàng từ phía xa. Nhưng càng nhìn, hắn càng cảm thấy sự phòng bị của mình giảm dần. Lyra không chỉ đẹp, mà còn mang một sự thu hút kỳ lạ. Nàng không cố ý làm vậy – hoặc ít nhất, nàng làm mọi thứ tự nhiên đến mức khó ai có thể nghĩ rằng đó là một trò chơi.
Có một khoảnh khắc, nàng vô tình làm đổ một ly nước trái cây trên chiếc váy mình. Thay vì bối rối, nàng lại bật cười, cố lau đi nhưng vẫn không quên quay lại nhìn Caius, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lyra (giọng trêu chọc):
"Ta nghĩ rằng đây là dấu hiệu để ngài mời ta một chiếc váy mới. Ngài nghĩ sao, Caius?"
Hắn không cười, nhưng đôi môi hắn khẽ nhếch lên, một biểu cảm hiếm hoi khiến Lyra hài lòng.
Khi hoàng hôn buông xuống, hai người quay về khách sạn. Lyra có vẻ hơi mệt sau một ngày vui chơi, nhưng đôi mắt nàng vẫn ánh lên vẻ hào hứng.
Trong căn phòng ban công mở rộng, ánh trăng bạc chiếu lên làn da mịn màng của nàng. Nàng nằm dài trên ghế sofa, nâng một ly rượu vang đỏ trong tay, trong khi Caius đứng gần đó, ánh mắt thăm dò.
Caius (giọng trầm, dò hỏi):
"Vậy, Lyra. Cô định trêu đùa ta bao lâu nữa? Việc 'quan trọng' mà cô nhắc đến... Rốt cuộc là gì?"
Lyra bật cười, tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng chuông bạc vang vọng trong đêm. Nàng ngồi dậy, xoay người nhìn thẳng vào hắn, mái tóc trắng dài trượt xuống vai nàng, ánh mắt rực rỡ như ánh trăng.
Lyra (giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý):
"Ngài đúng là một chiến binh kiên nhẫn, Caius. Có phải vì ta đáng yêu quá nên ngài đã chịu đựng cả ngày mà không hỏi gì sao?"
Caius nhíu mày, nhưng không đáp, ánh mắt hắn vẫn chờ đợi câu trả lời từ nàng. Lyra uống một ngụm rượu, đôi môi nàng chạm vào miệng ly, tạo nên một hình ảnh đầy quyến rũ.
Lyra (giọng bỗng trở nên nghiêm túc hơn, nhưng vẫn giữ nét phong tình):
"Được rồi, ngài đã kiên nhẫn cả ngày. Đây là phần thưởng cho ngài."
Nàng đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu thẳm hơn, như thể nàng đang nhớ lại một điều gì đó.
Lyra (giọng điệu chậm rãi, trầm thấp):
"Có một gia tộc ma cà rồng khác... Họ đang âm thầm đe dọa đến sự an toàn của vương quốc này. Họ không chỉ mạnh, mà còn rất khôn ngoan. Và tệ hơn... họ không hành động một mình."
Caius nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
Caius:
"Họ thông đồng với ai?"
Lyra nghiêng đầu, nở một nụ cười như thể câu chuyện này chẳng hề quan trọng, nhưng ánh mắt nàng lại sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Lyra:
"Một Thất Vĩ Hồ. Hắn từng là kẻ dưới trướng ta, nhưng ta đã đánh bại hắn và tước đi hai chiếc đuôi của hắn. Giờ đây, hắn ôm hận và tìm đến một gia tộc ma cà rồng để hợp tác. Hắn biết rõ sức mạnh của ta... nên đã chọn cách tấn công vào nơi mà ta ít có quyền lực nhất – vương quốc của các ngài."
Caius siết chặt tay, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
Caius:
"Vậy sao cô không nói điều này ngay từ đầu? Nếu những gì cô nói là thật, đây là một mối đe dọa nghiêm trọng."
Lyra nhún vai, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ.
Lyra (giọng điệu vui vẻ):
"Ngài nghĩ rằng ta không biết sao? Nhưng đừng lo. Ta đã đến đây, không chỉ để chơi. Ta sẽ sớm diện kiến ba người đứng đầu của ngài và nói rõ mọi chuyện. Nhưng..."
Nàng đứng dậy, tiến đến gần Caius, ánh mắt nàng bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Lyra (giọng nói như thì thầm):
"Trước khi mọi chuyện nghiêm trọng đến thế, ta vẫn muốn tận hưởng một chút thời gian yên bình ở đây. Ngài sẽ không từ chối việc tiếp tục làm người hướng dẫn cho ta chứ, Caius?"
Hắn nhìn nàng, không đáp ngay. Nhưng trong lòng hắn, một cảm giác khó tả dâng lên – một sự mâu thuẫn giữa trách nhiệm và cảm xúc lạ lùng mà nàng mang đến. Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu.
Caius (giọng trầm):
"Ta sẽ đi cùng cô. Nhưng đừng nghĩ rằng điều đó sẽ làm ta lơi lỏng cảnh giác."
Lyra bật cười, tiếng cười của nàng vang lên như một bản nhạc ngọt ngào.
Lyra:
"Ta sẽ chờ xem, chiến binh của Volturi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro