Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Edit] Lam Vong Cơ kỳ quái (4)

(Bốn) Ôn thị thật là đáng thương.

Tháng trước nghe nói Ôn thị gửi tới hai tiểu công tử cùng nhau đến Vân Thâm cầu học, Ngụy Vô Tiện cao hứng rất lâu. Dù sao Ôn Triều và Ôn Húc cũng là hai thủ hạ đắc lực dưới tay hắn, cùng hắn đi trộm gà trộm chó, còn chủ động chịu tiếng xấu thay hắn, là đàn em tốt không có chỗ nào để chê.

Một tháng trôi qua mà chậm chạp mãi không thấy động tĩnh gì, Ngụy Vô Tiện mới nóng lòng đi nghe ngóng chút tin tức, hóa ra là do tông chủ Ôn gia mấy ngày trước ở núi Phong Lôi trừ yêu bị sét đánh, đầu óc hỗn độn, biến thành một tên ngớ ngẩn. Ôn Triều và Ôn Húc cũng coi như là hiếu thuận, ở lại Ôn gia học tập xử lý công vụ trong nhà, gánh vác trách nhiệm nặng nề của Ôn thị.

Sau đó cũng không lâu lắm, Ôn Triều ham chơi, lại đi một chuyến đến núi Phong Lôi, thật đúng là tự tìm sét đánh. Không chỉ bị ngu người mà còn bị sét đánh trụi tóc, hoàn toàn biến thành một tên xấu đau xấu đớn.

Lúc Ngụy Vô Tiện vừa biết tin còn ân cần hỏi thăm sức khỏe, sau đó biết được không có Ôn Nhược Hàn chèn ép, lại không có Ôn Triều tranh vị trí gia chủ, Ôn Húc ở nhà hoàn toàn buông thả bản thân, mỗi ngày sau khi học xử lý công vụ xong thì đi du sơn ngoạn thủy, ngoại trừ phải chiếu cố phụ thân và thằng em đần độn, theo sau toàn là một đám môn sinh ngờ nghệch ngốc nghếch, so với trước đây còn tự do tiêu sái hơn rất nhiều, nhất thời hắn còn cảm thấy hâm mộ.

Giang Trừng chỉ âm thầm suy nghĩ một chút, nếu phụ thân bị sét đánh, bản thân có thể tự do tự tại như vậy hay không. Sau đó nghĩ đến còn có a nương, hắn cũng không giữ tâm tư đó nữa.

Phụ thân tuy đối với hắn không đủ quan tâm, nhưng tốt xấu gì năng lực xử lý công vụ cũng không tồi, không cần mình học cách quản việc nhà từ sớm, lại còn có a nương ở bên cạnh giúp đỡ, bản thân cũng có thể chơi thêm vài năm. Huống hồ, bị Tử Điện trên tay a nương đánh không chỉ là đau bình thường thôi đâu.

Hôm nay lúc đến Lan Thất học, Lam Khải Nhân có nhắc đến chuyện gia chủ Ôn thị Ôn Nhược Hàn, sau đó còn cảnh cáo bọn hắn như thật, đi tới núi Phong Lôi nhất định phải làm tốt các biện pháp tránh sét, nếu không dù có một trăm cái mạng cũng không đủ cho sét đánh.

Lam Vong Cơ còn đang ở phía sau nhìn chằm chằm Giang Trừng, Lam Hi Thần ở một bên lặng lẽ nhích lại gần, ghé vào tai hắn nói: "Ý Vong Cơ muốn nói là, nếu Giang công tử muốn đi núi Phong Lôi, nhất định phải nói cho y biết, còn có dụng cụ tránh sét của Lam gia là chính là đương kim đệ nhất lợi hại."

Sự thật thì Lam thị song bích cũng không có tuân thủ quy củ như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ lên lớp ngồi học với bọn hắn, chẳng qua là tại sao luôn bắt hắn làm ống truyền tin? Lại còn lấy hắn làm lá chắn? Lam Vong Cơ thật sự quá thẹn thùng, giống như một tiểu cô nương, Ngụy Vô Tiện ngồi ngay phía sau mà cũng không dám nói trực tiếp.

Giang Trừng gật đầu, suy nghĩ một lúc, lại quay đầu nhìn Lam Vong Cơ ở phía sau nói, "Lam nhị công tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ nói lại với Ngụy Vô Tiện."

Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn chằm chằm Giang Trừng, trong ánh mắt lãnh đạm ánh lên chút tủi thân khó nói thành lời.

Lam Hi Thần an ủi nói: "Vong Cơ đừng vội, Giang công tử chỉ là đang ngại mà thôi."

Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt cũng trở nên sáng lên, Lam Hi Thần thấy vậy liền cảm thấy yên tâm.

Ngụy Vô Tiện ngồi ở sau bóng lưng ngay ngắn của Lam Vong Cơ, ngủ say đến chảy nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro