Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Edit] Lam Vong Cơ kỳ quái (12)

(Mười hai) Đầu gỗ vẫn tốt hơn lắm lời.

Giang Trừng cảm thấy hắn vẫn nên cách xa Lam Vong Cơ một chút, sau đó hắn thật sự không thèm để ý đến Lam Vong Cơ. Kể từ đó, hai người mấy chục ngày không có nói chuyện với nhau câu nào.

Lam Hi Thần mỗi ngày thấy đệ đệ mình đáng thương theo sau Giang Trừng, bộ dáng muốn tiến lên nói chuyện nhưng lại không dám, trông cực kì tội nghiệp khiến Lam Hi Thần đau lòng muốn chết.

Vào một đêm gió lớn, Lam Hi Thần cuối cùng cũng tìm được cơ hội, sau khi Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang ăn vụng gà rừng xong liền kéo hắn vào Hàn thất.

Hai người ngồi đối diện, khói xanh từ lư hương từ từ tản ra, tạo ra một bầu không khí tràn ngập mùi trà quen thuộc. Giang Trừng khẽ nhíu mày nhìn Lam Hi Thần ở phía đối diện dường như luôn trưng ra vẻ mặt tươi cười, nói trước: "Không biết Trạch Vu Quân tìm Giang mỗ có chuyện gì quan trọng?"

Lam Hi Thần đứng dậy, động tác vô cùng tao nhã rót hai chén trà cho hai người, sau đó đoan chính ngồi xuống, mỉm cười: "Nghe nói gần đây Giang công tử cùng đệ đệ ta có hiềm khích, đệ đệ ta không giỏi ăn nói, nếu y có lỡ làm gì sai, thân làm huynh trưởng như ta mặc dù không giúp được gì nhưng ta có thể dễ dàng diễn đạt tâm ý của Vong Cơ, mong Giang công tử cho ta cơ hội làm người hòa giải, dù sao nếu đời sống tình cảm không hài hòa chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những thứ khác."

Đời sống tình cảm? Giang Trừng giật giật khóe miệng, nhịn không được lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Trạch Vu Quân, ta thấy ngươi quản cũng hơi nhiều rồi đấy, nếu đã nói là lỗi của Lam Vong Cơ, ngươi quản y không phải là được rồi sao, đưa ta một mình tới đây làm gì?"

Lam Hi Thần ngoài ý muốn bị trà làm bỏng đầu lưỡi, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ trong chốc lát, sau đó khôi phục bình thường, cười nói: "Vong Cơ từ nhỏ đơn thuần, nghĩ muốn cái gì, thích cái gì đều biểu hiện ở trên mặt, Giang công tử nếu chú ý quan sát sẽ hiểu được tâm ý của Vong Cơ, mong Giang công tử đừng phụ lòng y."

Lời này Lam Hi Thần nói ra vô cùng khẩn khoản, thậm chí có thể nói là thẳng ra là tha thiết chân thành, nhưng Giang Trừng căn bản không hiểu y muốn nói cái gì, lời nghe vào tai còn cảm thấy có chút mỉa mai, không khỏi tức giận: "Lam Hi Thần ngươi được lắm, đệ đệ ngươi đơn thuần, vậy ta thì phức tạp sao? Y ngày nào cũng trưng ra bản mặt lạnh lùng, ta có thể nhìn ra được gì? Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Hơn nữa ta làm gì mà phụ lòng hắn? Ngươi nói thử xem ta phụ lòng hắn cái gì?"

Tại sao qua lời Lam Hi Thần Lam Vong Cơ lại như khuê nữ tiểu thư còn Giang Trừng hắn lại thành lang quân vô tình vô nghĩa vậy, chẳng hiểu kiểu gì.

Giang Trừng cảm thấy so với Lam Hi Thần nói gì hắn nghe không hiểu, Lam Vong Cơ trầm mặc ít nói như vậy vẫn tốt hơn.

Cuộc nói chuyện này cuối cùng kết thúc bằng việc Giang Trừng phất tay áo mặc kệ, đạp cửa rời đi. Vì vậy sau này để tránh đụng mặt Lam Hi Thần, hắn đều chọn đi đường vòng.

Khi trở lại phòng, nhìn thấy cặp mắt như ngọc lưu ly nhàn nhạt kia, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy Lam Vong Cơ thuận mắt, sắc mặt liền hòa hoãn hơn một chút, còn giải thích một câu: "Vừa rồi huynh trưởng ngươi tìm ta có việc nên về muộn."

Thấy Lam Vong Cơ gật đầu, lẳng lặng đẩy chồng điểm tâm trên bàn đến trước mặt mình, Giang Trừng rốt cuộc cũng nở nụ cười, tiến lên gắp một miếng điểm tâm cho vào miệng: "Vong Cơ huynh, ngày nào ta cũng thấy ngươi ngồi ngốc ở Vân Thâm, không biết điểm tâm này từ đâu ra vậy?"

"Dưới núi Vân Thâm, Thải Y trấn."

Lam Vong Cơ đáp, lặng lẽ đặt bút lên giấy Tuyên Thành viết xuống phần mở đầu: Gia quy Lam thị... Mỗi từ đều ngay ngắn lịch sự tao nhã, nhưng phần hậu tố lại kém cân đối hơn bình thường một chút, nhìn thế nào cũng thấy trong lòng y đang phấn khích.

Chiến tranh lạnh mà Giang Trừng đơn phương tạo ra trong thời gian này cuối cùng đã kết thúc với sự hòa giải đơn phương của Giang Trừng.

Đợi đến ngày hôm sau, nhìn thấy Giang Trừng và Lam Vong Cơ đứng cạnh nhau trong Lan thất nói chuyện vui vẻ, Lam Hi Thần vui mừng nhẹ nhõm gật đầu. Vừa định tới gần liền thấy Giang Trừng sắc mặt biến đổi, trốn ở phía sau Lam Vong Cơ, lần này thân phận thay đổi, làm cho Lam Hi Thần có chút không thích ứng.

Vong Cơ và Giang công tử hòa giải là chuyện tốt, nhưng tại sao y lại cảm thấy Giang Trừng đang hiểu lầm gì đó? Có điều, Giang công tử và Kim công tử không hổ là huynh đệ tốt, nói một đằng nghĩ một nẻo, như vậy xem ra chuyện của Vong Cơ và Giang công tử tuyệt đối sẽ thành.

Giang Trừng mắt thấy ánh mắt Lam Hi Thần nhìn hắn càng ngày càng tha thiết, còn có vẻ chế nhạo, vội vàng rụt vai lại, trốn ở phía sau bờ vai dày rộng của Lam Vong Cơ, thậm chí còn kéo tay áo của Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: "Lam Trạm, ngươi... Ngươi ngăn huynh trưởng ngươi lại đi."

Ánh mắt Lam Vong Cơ lóe lên nghi hoặc, hắn nhìn lướt qua ống tay áo hơi đung đưa của mình, hơi nhếch khóe miệng, xoay người kiên quyết chắn Giang Trừng sau lưng, hành lễ với Lam Hi Thần, nói: "Huynh trưởng, thúc phụ cho gọi huynh."

Lời Lam Vong Cơ nói Lam Hi Thần đương nhiên sẽ không nghi ngờ, gật đầu, lập tức đi vào bên trong Lan thất.

Giang Trừng ở sau lưng Lam Vong Cơ nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lam Vong Cơ, cười nói: "Đa tạ Vong Cơ huynh."

Lam Vong Cơ bĩu môi, tủi thân nói: "Lam Trạm."

Giang Trừng sửng sốt một chút, bắt gặp ánh mắt xanh như ngọc nghiêm túc của y, sắc mặt nhất thời đỏ lên, ngập ngừng nói: "Lam... Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng ở bên ngoài Lan thất nói chuyện vui vẻ, Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân bên trong Lan thất hai mặt nhìn nhau.

Lam Hi Thần: "Thúc phụ, người tìm con có chuyện gì?"

Lam Khải Nhân: "Hi Thần, tìm ta có chuyện gì?"

Lam Hi Thần: "..."

Lam Khải Nhân: "Hi Thần?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro