[Edit] Lam Vong Cơ kỳ quái (10)
(Mười) Suối nước lạnh không phải là nơi chữa thương đứng đắn.
Lúc bị lôi đến trước cửa từ đường chịu phạt, Giang Trừng liếc nhìn Lam Vong Cơ ở bên cạnh, thấy y đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, trong lòng có chút nguội như tro tàn, đành đưa tay vỗ nhẹ lên vai y để an ủi. Dù sao thì đây cũng là một hạt giống tốt, nhất định đây là lần đầu tiên chịu phạt nặng như vậy. Độ dày của thước quả thật không phải dạng vừa, đánh vào người thật sự rất đau.
Mặc dù Giang Trừng cũng ngồi thẳng lưng, nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi mà cắn môi đến bật máu, trong lòng còn có chút oan ức.
Nói cho cùng thì từ đầu đến cuối hắn chỉ uống có chút rượu mà thôi. Hồi còn ở nhà, cha mẹ hắn còn khuyến khích hắn và Ngụy Vô Tiện uống, tỷ tỷ còn vì bọn họ mà tự mình ủ rượu. Đến Vân Thâm chỉ vì người nhà Lam gia không uống được rượu mà trở thành điều cấm kỵ, hừ, ở Liên Hoa Ổ vẫn là tốt nhất.
Hai chân run lên, Giang Trừng sau khi chịu phạt xong cũng chả còn tâm trạng để ý đến trong lòng Lam Vong Cơ đang nghĩ gì nữa, chán nản đi đến phòng ngủ. Đang đi được nửa đường thì gặp Lam Hi Thần, Giang Trừng không chút suy nghĩ rẽ sang một bên tránh né. Ai ngờ Lam Hi Thần cũng đi theo hướng đó, vừa vặn đứng chắn ngay trước mặt Giang Trừng, ôn hòa nhã nhặn cười nói: "Giang công tử, thước của Lam gia khá nặng, ta nghĩ công tử chịu phạt năm mươi roi có chút khó khăn, ngày mai còn phải học cưỡi ngựa bắn cung. Lam gia ta có một suối nước lạnh, ngâm mình một canh giờ thì vết thương có thể hồi phục hơn phân nửa, nếu Giang công tử không chê thì có thể đến suối nước lạnh chữa thương."
Đối với gương mặt thật giả lẫn lộn kia, Giang Trừng nửa tin nửa ngờ gật đầu, tuy rằng y luôn giúp đỡ Lam Vong Cơ bắt nạt mình, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng y thân là tông chủ tương lai của Lam gia sẽ không đến nỗi lừa người, Giang Trừng đành đồng ý.
Suối nước lạnh nằm ở phía sau một ngọn núi phủ kín màu xanh, bao quanh là cây cỏ, cực kì bí mật.
Nhưng Lam Hi Thần không phải là nói là suối nước lạnh ở trên đỉnh núi sao? Cứ cho là hắn mang rượu tới, hắn cũng đâu có mời Lam Vong Cơ đến uống? Sau khi đi lòng vòng gần một canh giờ, Giang Trừng mệt đến thở hổn hển, vô cùng oan ức bẹp miệng, sau đó tức giận trợn mắt, lặng lẽ mắng vài câu. Chờ cho đến khi nhìn thấy suối nước lạnh, Giang Trừng suýt nữa lệ nóng doanh tròng.
Hắn chạy vội đến bên cạnh suối nước lạnh, còn chưa kịp nhìn tình hình ở suối nước lạnh ra sao Giang Trừng đã nhanh chóng cởi quần áo nhảy xuống dưới. Tuy rằng bị lạnh đến mức hắt xì, nhưng hắn không cần phải leo núi nữa, trong phút chốc liền thoải mái lên không ít.
Nghịch nước một hồi hắn cũng thích ứng với độ lạnh ở đây, Giang Trừng vui chơi đến quên cả trời đất. Vân Mộng bốn bề là nước, Giang Trừng thân là người Vân Mộng, khả năng bơi vô cùng tốt, sau khi tới Vân Thâm lại không có cơ hội vui đùa dưới nước. Bây giờ đúng lúc có cơ hội, nhưng hắn cũng không vui vẻ được bao lâu. Một thân đầy thương tích hoàn toàn biến mất, khiến Giang Trừng thoáng qua suy nghĩ: Vân Thâm ít ra vẫn còn có thứ tốt.
Vừa quay lại liền chạm phải thứ gì đó mềm mềm, nhìn xuống dưới nước lại thấy một đôi chân thon dài trắng nõn cùng một cặp đào mềm mại, Giang Trừng sợ tới mức sặc nước, lúc trồi lên mặt nước liền ho sặc sụa, đỏ cả hai mắt.
Người nọ xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, trên tóc còn ướt nước tí tách rơi xuống từng giọt, lồng ngực trần trụi, sau khi nhìn thấy Giang Trừng, không hiểu sao hai mắt lại sáng lên.
Giang Trừng thở ra một hơi, trộm liếc nhìn xem người kia là ai, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Hắn nhất thời lấy tay che ngực, giống như dáng vẻ nữ tử nhà lành sợ hãi, chỉ còn thiếu điều hét lên: "Lưu manh."
Lam Vong Cơ: "Vãn Ngâm." Hai mắt sáng lấp lánh.
Giang Trừng gật đầu, lúng túng đáp: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ: "Vãn Ngâm." Ánh mắt lại sáng hơn nữa.
Khóe miệng Giang Trừng giật giật: "Lam... Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ: "Vãn Ngâm." Ánh mắt vẫn sáng như cũ.
Giang Trừng hoài nghi nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, lặng lẽ lui về sau một bước. Đừng bảo là tên này vẫn chưa tỉnh rượu đấy nhé?
Lam Vong Cơ im lặng, từng bước tiến đến gần Giang Trừng, khiến Giang Trừng sợ tới mức lùi về sau hai bước.
Hai người một tiến một lùi, chỉ một lúc sau Giang Trừng đã không còn đường lui, bị Lam Vong Cơ dồn vào góc tường, trong lòng không khỏi khó chịu: "Lam Vong Cơ, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, rượu là Ngụy Vô Tiện cho ta, uống cũng là ngươi tự uống, ngươi không thể đổ hết lỗi lên đầu ta được, ta đã cố tránh ngươi rồi, là tại ngươi cứ đâm đầu vi phạm lệnh cấm, nhìn thế nào cũng thấy không phải lỗi do ta. Hơn nữa ta cũng bị phạt, năm mươi roi chẳng nhẹ nhàng gì!"
Lam Vong Cơ đột nhiên dừng chân, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào lưng Giang Trừng, hỏi: "Đau không?"
Có lẽ là do sương mù ở suối nước lạnh làm cho tầm nhìn mờ đi, mà cũng có thể là do hơi thở nóng rực của Lam Vong Cơ ở bên tai, hoặc là do thanh âm của y quá mức dịu dàng, trong khoảnh khắc tay y chạm vào lưng hắn, cả người Giang Trừng run lên, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng không tự chủ được bắt đầu gào thét, không nhịn được thấp giọng nói: "Giờ không... không đau nữa, ngươi thì sao? Còn đau không?"
Lam Vong Cơ rút tay về, không có tiếp tục vượt quá giới hạn, chỉ là lắc đầu, ánh mắt mang theo một chút áy náy, có vẻ như đang lấy sự dịu dàng của Lam Hi Thần thể hiện ra ngoài mặt, trong ánh mắt đều là sự dịu dàng hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng của Lam Vong Cơ: "Là lỗi của ta, hại ngươi bị phạt."
Giang Trừng kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt như ngọc lưu ly thản nhiên của người kia, bị sự dịu dàng trong ánh mắt y làm cho vành tai, thậm chí cả cổ hắn đều nóng lên. Hắn bối rối đẩy y ra rồi bơi cách ra một chút, lúc ngày mới cười trừ nói: "Ngươi cũng đừng quá tự trách, vốn dĩ là tự ta vi phạm gia quy, hơn nữa khi còn bé bị nương phạt cũng không ít, mấy cái thương tích này có đáng là gì."
Lam Vong Cơ lại bơi đến bên cạnh Giang Trừng, gật đầu không nói nữa.
Hai người im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Giang Trừng chịu không nổi ánh mắt quá mức nóng bỏng của y, đành bơi ngược sang bên kia. Lam Vong Cơ cũng đi theo sau, cứ như vậy, ngươi đến thì ta đi, hai người ở suối nước lạnh lại nổi lên hứng thú chơi trò đuổi bắt.
Tại sao nó lại giống cảnh Ôn Triều và các tiểu thiếp vui cười đùa giỡn trong suối nước nóng mà hắn thấy lúc đến Ôn gia vậy? Chỉ có thiếu tiếng cười khúc khích "Công tử, đuổi theo ta đi~" và "Công tử, ta ở đây~" là y chang.
Giang Trừng càng nghĩ sắc mặt càng đen, hắn liếc nhìn Lam Vong Cơ đang đi theo sau mình, nhất thời cảm thấy mặt mình cùng với khuôn mặt tục tĩu của Ôn Triều chồng lên nhau lập tức cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, đành bật dậy lên bờ, vội vàng nói một câu: "Ngươi từ từ ngâm, ta đi trước." Sau đó lao xuống núi như chạy trốn.
Lam Vong Cơ bị bỏ quên tại chỗ, đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên một chút tủi thân. Sao ta lại có cảm giác như bị Vãn Ngâm ghét bỏ vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro