
Chương 11: Hy vọng.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, buổi sáng Eiran đều hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày là chạy bộ lên núi. Cơ thể hắn bắt đầu phát triển rõ rệt, từng thớ thịt săn chắc dần hiện lên cùng sức bền được cải thiện thấy rõ. Buổi chiều, cả ba người tập luyện chiến đấu cùng nhau, Wilric chỉ dẫn, còn Eiran thì đưa ra các bài luyện độc đáo, Kael chăm chỉ thực hành không thiếu buổi nào.
Wilric, kể từ khi tiếp xúc với hai cậu bé, đã nhận ra những bài huấn luyện của Eiran không hề tầm thường. Từ khởi động, hít đất, chạy bộ đến các đường vung kiếm cơ bản, tất cả đều vững vàng và có hệ thống. Ông không khỏi kinh ngạc và luôn thầm tự hỏi, không hiểu Eiran đã học được chúng từ đâu.
Kael thì vẫn như mọi khi, nói gì nghe nấy. Mỗi ngày, Eiran đều cho cậu bé một thanh thực phẩm cao năng giúp phát triển cơ thể. Sau ba ngày, từ một đứa trẻ có thân hình săn chắc, nước da trắng nhạt cùng đường nét tinh xảo, Kael dần lộ ra khí chất cứng cáp hơn, như có thứ gì đó đang tích tụ và cô đọng lại bên trong, cơ bắp cũng nổi lên rõ rệt.
Wilric cũng được Eiran chia cho thanh thực phẩm cao năng mỗi ngày, vì Eiran còn dự trữ khá nhiều. Mỗi người một thanh một ngày, cộng với việc hoàn thành nhiệm vụ chạy bộ, là quá đủ để duy trì thể lực và phát triển sức mạnh đều đặn.
Sau khi ăn xong, ông cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác lạ. Thể lực và sức mạnh dường như được cải thiện, tuy không rõ rệt nhưng cũng đủ khiến ông bất ngờ. Một loại thực phẩm đơn giản mà lại có hiệu quả như vậy, thật sự không thể coi thường. Ông bắt đầu nhìn Eiran bằng ánh mắt khác, pha lẫn sự tò mò và dè chừng.
Hôm nay, khi đang thực hiện nhiệm vụ chạy bộ thường ngày, Eiran bất chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu. Trước mặt cậu, một bảng thông báo nhiệm vụ hiện ra, lơ lửng như thể được khắc bằng ánh sáng giữa không trung:
[Thông báo nhiệm vụ]
Lần đầu tiên rèn vũ khí: Rèn 10 cây vũ khí đạt tiêu chuẩn.
Phần thưởng: Kinh nghiệm chiến đấu cận chiến vũ khí kiếm và tay không – trình độ trung đẳng.
Tiếp nhận: Yes / No.
Mắt hắn sáng lên, rồi không chút do dự chọn "Yes".
Bảng thông báo biến mất, Eiran tiếp tục sải bước đều đặn trên con đường chạy bộ quen thuộc, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ba ngày trôi qua, cơ thể hắn thay đổi rõ rệt. Trái tim thứ hai. Secondary Heart – sau khi được cấy ghép đã phát huy tác dụng. Hắn cảm nhận được sức mạnh của mình đang từng bước vượt xa giới hạn cũ. Cơ thể trở nên to lớn, cứng cáp hơn, dòng máu trong người như sôi lên với luồng nhiệt lực dâng trào không ngừng.
Eiran siết chặt nắm đấm, cánh tay căng tràn sức sống. Hắn cảm thấy, nếu bây giờ tung ra một cú đấm thật sự, e rằng một tấm sắt cũng sẽ phải móp méo dưới tay mình.
Giữa trưa, hắn trở về nhà và thấy ông Gunnar đang ngồi bên trong với vẻ mỏi mệt sau một hành trình dài. Ngoài sân, chất đầy khoảng mười mấy bao bọc lớn, trông nặng nề và cồng kềnh.
Eiran bước đến, mở một bao ra xem thử. Bên trong là các loại vật liệu dùng để nâng cấp lò rèn. Mở thêm vài bao nữa, hắn thấy cả sắt thô và bạc, loại bạc nguyên khối, khoảng mười thỏi tất cả.
"Eiran, giúp ta mang chúng vào nhà đi. Mệt muốn chết, lúc ta đi vắng ở nhà không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Gunnar nói, vừa cởi chiếc áo khoác ngoài, vừa rút tấm ván gỗ mỏng dưới bàn để quạt tay. Ánh mắt ông tuy lộ vẻ mệt nhọc, nhưng vẫn ánh lên sự háo hức chờ đợi cho công việc sắp tới.
"Không, mọi chuyện vẫn bình thường. Con có mời ông Wilric tham gia vào nhóm. Con cảm thấy đã hiểu khá rõ về con người ông ấy. À, còn cô Elara cũng ghé qua hỏi khi nào có thể bắt đầu làm việc. Con trả lời là khoảng hai ngày nữa, vì cứ nghĩ ông sẽ về vào ngày mai."
Eiran đáp, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dán vào đống nguyên liệu trong các bao tải, như đang kiểm tra từng món một cách kỹ lưỡng.
"Wilric à... ta cũng thấy hắn là người được việc. Vậy thì quyết vậy đi, lát nữa bảo hắn đến giúp một tay. Giờ ta cần nghỉ ngơi một chút, chiều rồi chúng ta bắt đầu."
Ông Gunnar vừa nói vừa ngáp dài, rồi lườm Eiran khi thấy hắn vẫn còn tiếp tục lục lọi các bao.
"Đừng có xem nữa! Ta đã mua đầy đủ cả rồi, không thiếu thứ gì đâu. Cứ yên tâm mà chuẩn bị tinh thần làm việc đi!"
Chiều xuống, khi ánh nắng bắt đầu nhuộm vàng những mái tranh rêu phong của làng Dovaner, Eiran đã nhanh chân chạy đến nhà Wilric và Kael, gọi hai người cùng nhau hỗ trợ công việc nâng cấp lò rèn. Không khí trong làng vẫn tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân rộn ràng của ba người trên con đường nhỏ dẫn tới xưởng rèn.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, Eiran, Wilric và Kael, ông Gunnar bắt tay vào công việc nâng cấp lò rèn.
Chuẩn bị và kiểm tra vật liệu
Ông Gunnar cùng Eiran, Wilric và Kael đặt tất cả vật liệu nền nhà phkhách: sắt thô, bạc khối, đá chịu nhiệt, đất sét chịu nhiệt, than củi, v.v..
Eiran cùng Wilric và Kael bắt tay vào việc nâng cấp lò rèn theo bản vẽ đã chuẩn bị từ trước.
Đầu tiên, họ tháo dỡ phần mái che tạm và dọn sạch khu vực xung quanh lò cũ. Kael dùng cuốc xới nền đất, tạo mặt bằng mới, trong khi Wilric dỡ từng viên gạch vỡ và cạo sạch muội than bám ở thành đá cũ. Những vật liệu có thể tái sử dụng được phân loại và xếp sang một bên.
Eiran đưa ra bản vẽ bằng than phác họa cấu trúc mới: phần buồng đốt được mở rộng và gia cố bằng gạch chịu nhiệt. Hộc gió được thiết kế lại với tiết diện lớn hơn, nối vào một ống dẫn bằng đồng thau uốn cong, kéo đến quạt tay lắp bên hông. Quạt tay gồm trục quay gỗ cứng, bánh răng và dây da truyền lực, cố định bằng đinh rèn và then chốt thủ công.
Kael phụ trách lắp khung gạch. Tro trấu trộn đất sét và sợi gai được dùng làm lớp kết dính kiêm cách nhiệt. Eiran đặt lớp đá dẹt chịu lực làm đáy buồng đốt, phủ thêm lớp cát đen giúp giữ nhiệt ổn định. Hộc than được nâng cao, có chỗ xẻ rãnh để điều tiết lượng nhiên liệu đổ vào.
Wilric lắp ráp quạt tay theo thiết kế: bánh răng nhỏ nối với trục dài, tay quay đặt ngang để vận hành dễ. Ống dẫn gió cắm sâu vào đáy lò, có nắp chặn khí để điều chỉnh luồng thổi.
Ở mặt sau, Eiran cho mở thêm một cửa nhỏ có bản lề sắt, dùng để nạo muội than và đổ xỉ sau mỗi phiên rèn. Miệng lò chính được lắp thêm thanh chắn bằng thép thôi, không chỉ giữ nhiệt mà còn che chắn tia lửa bắn ra.
Sau cùng, họ dựng lại mái che, làm bằng khung gỗ và lợp ngói đất nung lấy từ đống cũ. Một ống khói dựng thẳng, thông từ đỉnh buồng đốt ra ngoài, giúp khói nóng thoát nhanh, không tích tụ bên trong.
Sau khi hoàn tất, họ kiểm tra lại các mối nối, thử quay quạt tay, nhóm lửa thử nghiệm và đo nhiệt độ sơ bộ bằng màu thép nung.
"Thật tuyệt. Tốc độ nung nóng mạnh hơn gấp nhiều lần... Ta không ngờ có thể nung nhanh đến như vậy! Lại còn có thể khống chế nhiệt độ, tiết kiệm sức và cả nguyên liệu như than củi, đúng là hoàn hảo."
Ông Gunnar thốt lên đầy cảm thán, rồi quay sang nhìn Eiran bằng ánh mắt tin tưởng sâu sắc. Một nụ cười ấm áp nở trên gương mặt từng trải của ông. Giây phút ấy, ông đã hoàn toàn tin rằng những điều Eiran từng kể, đều là sự thật. Một cách chân thực và không thể chối cãi.
"Chưa xong đâu. Chúng ta còn cần tu chỉnh lại cả căn phòng này, và thêm một vài công cụ nữa. Vì sau này sẽ có nhiều người cùng làm việc, nên cần mở rộng không gian," Eiran nói, nở nụ cười khiêm tốn.
Hắn chỉ tay về những góc trong căn phòng, nêu rõ những điểm cần thay đổi, đồng thời đề xuất thêm một số phương pháp cải tiến thủ công, từ việc thuộc da, cắt gọt đến xử lý vật liệu, sao cho hiệu quả hơn, nhanh hơn, không còn đơn sơ như cách mà ông Gunnar từng làm thuở trước.
Khi trời tối hẳn, cả bốn người cùng quay lại nhìn căn nhà thợ rèn. Từ chiếc lò rèn mới đến cách bố trí bàn ghế, mọi dụng cụ đều được sắp xếp hợp lý, gọn gàng và rộng rãi hơn nhiều so với trước.
Phòng khách gần như không còn cần thiết, bởi hai ông cháu thường ăn uống đơn giản, thậm chí có thể dùng bữa ngoài sân. Phòng ngủ của ông Gunnar vẫn ở phía sau phòng của Eiran.
Cả bốn người đều cảm thấy vui vẻ khi nhìn thành quả sau một ngày làm việc. Wilric và Kael thì cười toe toét, biểu hiện rõ niềm vui dù bản thân chẳng hiểu mấy thứ mình vừa làm có tác dụng gì. Nhưng khi thấy mọi thứ trở nên mới mẻ, gọn gàng và hiệu quả hơn, trong lòng họ vẫn dâng lên một cảm giác thành tựu khó tả.
Còn ông Gunnar thì ánh mắt lấp lánh đầy hứng khởi. Ông trông mong đến ngày mai, được rèn những vật phẩm đầu tiên bằng công cụ và lò rèn mới tinh này.
"Chú Wilric, đây là tiền công. Cả Kael nữa," Eiran bước ra từ sau phòng, trên tay cầm hai bọc tiền, rồi đưa cho họ.
Wilric vội xua tay, mặt mày thật thà:
"Không, không cần đâu. Ta giúp thôi, không tính công xá gì hết."
"Không nên từ chối," Eiran nghiêm giọng, ánh mắt nhìn thẳng vào Wilric, rồi liếc sang Kael. "Về sau chúng ta đều phải rõ ràng. Đã là người chung một nhà thì càng phải sòng phẳng. Đây là lòng thành, là sự biết ơn giữa những người bạn, những người đồng hành."
Ông Gunnar cũng gật đầu đồng tình:
"Nhận đi. Nó nói đúng đấy. Chúng ta không làm cho hôm nay, mà đang chuẩn bị cho tương lai."
"...Vậy thì ta lấy. Cảm ơn," Wilric chậm rãi nhận túi tiền, nét mặt vừa xúc động vừa nhẹ nhõm.
"Ta cũng vậy! Hehe! Lần đầu có tiền tiêu rồi, khỏi cần ngươi bao ăn sáng nữa nha!" Kael hớn hở đón lấy túi tiền, cười như vừa trúng số. Trong đầu nó giờ chỉ toàn là bánh ngọt, kem và sữa tươi nhà ông Borlan.
Sáng hôm sau.
Choengg! Choengg! Choengg!
Tiếng kim loại va chạm dồn dập vang lên từ lò rèn, như một hồi chuông đánh thức cả căn nhà. Eiran khẽ mở mắt. Hắn không cần nhìn cũng biết ai là người đang dùng búa gõ vào sắt với khí thế ấy.
Bước ra khỏi phòng, hắn thấy ông Gunnar đang tập trung rèn một vài món đồ nhỏ, dao, muỗng, mũi dùi, từng động tác vẫn đầy chắc chắn, nhưng rõ ràng vẫn còn theo cách làm thủ công cũ.
Eiran đứng quan sát một lúc, ánh mắt lặng lẽ đánh giá. Rồi hắn bước tới gần, giọng nói vang lên phía sau lưng ông già:
"Ông vẫn đang dùng phương pháp cũ, không tận dụng được ưu thế của cái lò mới. Chờ con rửa mặt đã, rồi sẽ chỉ cho ông cách rèn theo kiểu của con, hiệu quả hơn rất nhiều."
Ông Gunnar không quay đầu lại, nhưng đôi vai hơi khựng lại một nhịp, như thể vừa dừng một nhát búa. Dẫu vậy, ông vẫn tiếp tục rèn, chỉ khẽ gật đầu. Đến khi nghe hết câu, ánh mắt ông mới ánh lên sự hứng thú rõ rệt.
"Được. Vậy ta chờ xem cái 'kiểu của con' đó lợi hại tới đâu," ông lẩm bẩm, nhưng không giấu được sự mong chờ trong từng động tác tiếp theo.
Eiran quay lưng ra sau nhà, nhanh chóng rửa mặt rồi trở ra với vẻ tập trung cao độ. Hắn đứng cạnh ông Gunnar, tay cầm miếng sắt thô, bắt đầu giải thích:
"Ông nhìn này, cách rèn của ông thường làm nóng miếng sắt đến đỏ rực rồi dùng búa gõ liên tục, chủ yếu dựa vào cảm giác và kinh nghiệm nhiều năm. Nhưng như thế dễ làm nóng quá hoặc chưa đều nhiệt, dẫn đến kim loại bị cứng không đồng đều, dễ gãy."
Ông Gunnar gật đầu, nét mặt chăm chú.
"Còn đây,"
Eiran chỉ vào cái lò mới mà hôm qua hai người vừa hoàn thiện.
"Lò này cho phép ta kiểm soát nhiệt độ chính xác, duy trì nhiệt độ ổn định và đều suốt quá trình rèn. Ta sẽ làm nóng kim loại ở mức nhiệt độ hợp lý rồi luyện kim qua các giai đoạn: nung nóng, rèn dẻo, làm nguội. Việc làm nguội cũng không tùy tiện mà phải theo quy trình cụ thể, như tôi sẽ dùng dầu hay nước tùy loại thép để tăng độ cứng hoặc dẻo."
Eiran nhấc chiếc búa lên, chậm rãi gõ nhẹ nhàng lên miếng sắt đã được nung đỏ vừa đủ, mỗi cú búa đều dứt khoát, đều đặn, không thừa cũng không thiếu lực. Sau đó hắn dùng cái kẹp gắp miếng sắt ra chỗ nước làm nguội, thao tác rất chuẩn xác.
"Việc này giúp kim loại giữ cấu trúc tinh thể ổn định, không bị nứt vỡ hoặc giòn quá. Ông thử nghĩ mà xem, thay vì cứ đập bừa đập bậy, ta có thể điều khiển được từng giai đoạn để kim loại đạt chất lượng tốt nhất."
Ông Gunnar cau mày, nhưng gật đầu:
"Ừ, nghe có lý. Ta từng nghe về 'tôi luyện thép' nhưng chưa từng biết cách áp dụng chính xác."
Eiran tiếp tục: "Bên cạnh đó, ta còn chú ý đến cách bố trí chỗ làm việc. Ông nhớ không, lúc trước ông chỉ để mọi thứ tùy tiện, giờ ta đã sắp xếp bàn làm, chỗ đặt dụng cụ theo trình tự thuận tiện nhất. Khi thao tác, tay ông sẽ đỡ phải với lấy nhiều lần, tiết kiệm thời gian và sức lực."
Ông Gunnar nhìn quanh, mỉm cười tán thưởng:
"Thì ra là thế. Cái lò này, cùng cách làm này, thật sự khiến ta phải thay đổi cách nghĩ."
Eiran cười nhẹ:
"Chính xác. Cái khác biệt giữa cách làm của ông và của con là ở sự chính xác và kiểm soát, con đang chỉ ông cách rèn thép, không chỉ dựa vào sức mạnh và kinh nghiệm."
Eiran đứng bên cạnh bàn rèn, tay cầm tấm giấy đã phác thảo nhiều lần các mẫu kiếm từ kiếp trước, từ những thanh kiếm Damacus mềm dẻo uyển chuyển, những thanh Katana sắc lẹm của phương Đông, đến những thanh Long Sword phương Tây dày dặn và mạnh mẽ. Hắn đặt những bản vẽ cạnh nhau, rồi quay sang hỏi ông Gunnar về những thiết kế kiếm ông từng biết.
Ông Gunnar gật đầu, đưa ra bản vẽ cũ kỹ của một thanh kiếm truyền thống trong làng. Hai người cùng so sánh kỹ từng đường nét, từng chi tiết, rồi dần chắt lọc những điểm mạnh, tối ưu hóa thành một thiết kế hoàn chỉnh. Eiran chỉ tay vào mẫu Long Sword và nói:
"Chúng ta sẽ làm theo kiểu này, thanh kiếm mạnh mẽ và linh hoạt, thích hợp cho chiến đấu cận chiến."
Không chần chừ, Eiran bắt đầu quá trình rèn luyện. Hắn đưa tấm sắt nóng đỏ rực lên bàn rèn, dùng búa đập mạnh nhiều lần, mỗi nhát búa nện xuống như một nhịp tim kép đập vang vọng trong căn nhà thợ rèn. Cơ thể hắn khỏe mạnh, từng cơ bắp căng ra, giúp mỗi cú đánh vừa chính xác vừa đầy uy lực.
Sau khi rèn qua nhiều lần, tấm sắt dần được tạo hình rõ ràng, đường nét dần sắc bén hơn. Eiran mang ra thùng nước lạnh, nhẹ nhàng nhúng thanh sắt đang nóng đỏ vào để làm nguội đột ngột. Lớp ngoài nguội nhanh tạo độ cứng, còn bên trong vẫn giữ sự mềm dẻo cần thiết.
Tiếp đó, hắn cẩn thận đưa thanh sắt lên ngọn lửa nhỏ để luyện ủ, làm giảm bớt độ giòn, giúp thanh kiếm bền bỉ và dẻo dai hơn trong khi vẫn giữ được độ sắc bén.
Ông Gunnar quan sát từng bước, mắt mở to, gật gù thấu hiểu từng công đoạn mà Eiran trình bày, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt so với phương pháp rèn truyền thống ông từng dùng.
"thật lợi hại.."
Ông Gunar nhìn Eiran với ánh mắt khác xưa, ông cũng vui mừng và tự hao từ sâu trong đôi mắt.
***
"Xin chào"
Hai người quay qua nhìn ngoài cửa thấy Elara đang đứng ở trước sân với thái độ hơi ngại ngùng và tò mo.
"Chào cô, mời cô vào"
Eiran vội để thanh kiếm rèn dở lại đó và nhìn ông Gunnar với ánh mắt khích lệ, bước ra cửa hắn nói chuyện với Elara.
"Elara cứ nói chuyện với nó, ta đang bận chút, yên tâm nó là người quyết định, ta đã về hưu"
Ông Gunnar quay ra ngoài nói với Elara ngỏ ý chào hỏi và pha chút đùa cợt, rồi làm típ theo những gì Eiran chỉ.
Hai người ngồi xuống dãy bàn ghế gỗ được đặt ngoài sân, dưới tán cây dẻ còn ướt hơi sương. Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua từng kẽ lá, rọi lấp lánh trên mái tóc Elara, mái tóc đã lốm đốm bạc từ khi người chồng qua đời, để lại hai mẹ con bươn chải. Eiran ngồi đối diện, ánh mắt điềm tĩnh nhưng thân thiện, như để gạt đi sự lúng túng trên gương mặt bà.
"Cô không cần lo lắng đâu," hắn nói trước, giọng chậm rãi, nhẹ nhàng như đang kể chuyện cho một đứa trẻ, "Công việc của cô rất đơn giản. Hằng ngày, chỉ cần đến xưởng, xử lý những bộ da theo quy trình, làm mềm, tẩy sạch, thuộc và bảo quản, rồi giao lại cho tụi con để dùng vào việc bọc chuôi kiếm, bao vỏ, hay cán công cụ."
Hắn vừa nói vừa chỉ về phía dãy móc treo những mảnh da thô còn nguyên lông đang phơi gần cửa sổ xưởng. Elara chăm chú lắng nghe, tay bà siết nhẹ vào nhau dưới bàn.
"...Mà... cho hỏi một điều," bà ngập ngừng. "Công như thế... thì... trả bao nhiêu?"
Câu hỏi nghe nhỏ hơn cả tiếng lá xào xạc. Có gì đó trong đôi mắt bà khiến Eiran không nói ngay. Hắn chỉ lặng nhìn bà, một ánh nhìn không thương hại, không khách sáo, mà chân thành đến lạ thường. Rồi Eiran giơ hai ngón tay lên.
"Hai..." Elara mở to mắt, mấp máy môi. "Hai crown? Vậy là cũng... cũng đủ rồi..."
Ps:1 crown = 10 oren, một ổ bánh mì bình thường chỉ 2 - 3 oren thôi.
Bà cố mỉm cười, nhưng không giấu được nét thất vọng thoáng qua. Trong lòng bà, chỉ mong được ba crown một ngày để đủ tiền ăn uống cho cả hai mẹ con. Nhưng ngay lúc ấy, Eiran lắc đầu, nở một nụ cười ấm áp.
"Không phải. Là hai mươi crown."
Elara như sững người. "Hai... mươi? Không... không được... ta không dám lấy..."
Bà xua tay liên tục, biểu cảm gần như hoảng hốt. "Cùng lắm năm thôi. Nhiều quá, ta không xứng..."
"Không phải là xứng hay không," Eiran ngắt lời, giọng trở nên nghiêm lại. "Là rất xứng đáng. Là người nhà thì càng phải rõ ràng. Chúng ta không chỉ làm cho hôm nay. Mà cho cả tương lai."
Hắn nhấn mạnh ba chữ "người nhà", từng chữ như khắc vào lòng. Elara nhìn hắn, rồi nhìn ông Gunnar phía xa đang nhóm lò rèn, không nói gì, chỉ gật đầu chậm rãi. Mắt bà dần đỏ hoe.
"Còn một điều kiện," Eiran tiếp. "Cô sẽ làm toàn thời gian, không nhận thêm việc đồng áng nữa. Sau này tụi con còn nhiều việc. À, nếu được, cô gọi cả Mira theo. Con bé có thể lo chuyện nấu nướng, giặt giũ. Chúng ta... sẽ bận rộn lắm đấy."
Elara đưa tay lên lau khóe mắt. "Vậy... vậy thì ta... không biết phải cảm ơn thế nào nữa. Hai ông cháu các người... thật tốt... tốt quá..."
Giọng bà vỡ ra. Bao tủi nhục, nhịn ăn, những đêm lạnh gối vì không đủ củi, nay dường như vỡ òa trong ánh sáng buổi sớm.
"Không sao cả," Eiran đứng dậy, đặt tay lên vai bà. "Nghĩ cho tương lai. Giờ thì theo con, con chỉ cách làm da."
Bà gật đầu, bước theo hắn về phía xưởng. Nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, hắt lên gương mặt đã nhiều nếp nhăn, nhưng giờ đây ánh lên hy vọng.
Eiran cầm lên một mảnh da nai thô còn mới lột, chỉ từng bước:
"Đầu tiên, ngâm da vào nước tro kiềm, tro từ củi sồi hoặc dẻ, để làm mềm và bong lông.
Sau một ngày, lấy ra, dùng dao gỗ hoặc xương, cạo sạch lớp thịt thừa và lông.
Rồi ngâm tiếp vào dung dịch vỏ cây sồi nấu, chất tanin sẽ giúp da bền và chống mục. Có thể mất từ ba đến năm ngày.
Sau đó lấy ra, kéo căng trên khung gỗ để phơi chậm dưới bóng râm, tránh nứt gãy. Cuối cùng, thoa mỡ lợn hoặc sáp ong để bảo dưỡng."
Elara gật đầu liên tục. Tay bà lần lượt thử từng công đoạn, còn Eiran thì đứng cạnh, kiên nhẫn hướng dẫn. Dưới bàn tay của họ, miếng da dần biến từ vật thô sơ thành nguyên liệu quý giá, nền móng cho những thanh kiếm tương lai.
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro