Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GHEN TUÔNG MÃNH LIỆT [2]

......

" Ách " Vương Thanh tỉnh lại, xoa xoa cổ mình, cả người cảm giác lạnh lẽo, hai tay bị trói lại sau lưng, bắp thịt trên người bị sợi dây siết chặt, bắp thịt to lớn trước ngực lúc này bị ép chặt lộ ra.

"Đại Vũ..." Vương thanh mở to mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt là một mảng tối tăm, " Đại Vũ ! Đại Vũ!"

"Đừng kêu nữa, em ở đây này."

Nắm trong tay côn thịt mềm của người kia vỗ về chơi đùa, túi nhỏ bên dưới được vuốt ve trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng sẽ có một chút ẩm ướt chảy xuống. Chóp đỉnh được ngậm vào, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh trên đầu côn thịt, có khi sẽ chạm nhẹ vào lỗ tròn ở trên, ngay sau đó côn thịt của Vương Thanh bị một khuôn miệng ấm áp ngậm lấy ...

"Đủ rồi ... Đại Vũ " Vương Thanh khàn giọng nói, eo dần thụt lùi về sau, dán vào bức tường lạnh lẽo phía sau, khiến cho hắn cảm nhận được một cỗ run rẩy, côn thịt đâm trở lại khuôn miệng ấm áp, yết hầu chuyển động lên xuống khiến cho côn thịt bị đẩy lên xuống không ngừng.

" Em rốt cuộc đang muốn làm gì!", côn thịt bị trượt ra khỏi miệng, phơi bày trong không khí. " XXX anh" Phùng Kiến Vũ vung lên chiếc roi, bay trong không trung "Xíu...uu" phát ra âm thanh.

"Đừng đùa nữa, Đại Vũ " yết hầu Vương Thanh lăn lộn lên xuống, trán không ngừng chảy mồ hôi, từng giọt rơi xuống gò má, mặc dù mắt đã bị bịt kín nhưng hắn có thể thông qua lớp vải mỏng nhìn thấy cậu, cậu cầm trên tay roi da vung trên không trung, đôi mắt xen lẫn ẩm ướt tình dục, nốt ruồi lệ dưới mí mắt như đang câu hồn hắn đi.

Vương Thanh nghĩ nghĩ, dục vọng trong quần càng thêm gấp, tìm kiếm cách thoát ra bên ngoài.

"Đại Vũ" Vương Thanh hô lớn, liếm liếm đôi môi khô nứt " Ngoan, buông anh ra đi"

Đại Vũ một tay vung roi quất lên bụng Vương Thanh, nhắm trúng đích vừa nghe Vương Thanh rên lên một tiếng, trong đau đớn Vương Thanh cảm nhận được một chút khoái cảm đang lan tràn bên trong bản thân mình.

"Hôm nay, trò chuyện thật vui vẻ nhỉ ?" Dứt lời liền một roi vung xuống, lúc thu roi lại còn cố ý chà xát phần đỉnh.

"Ách, tình ý chỗ nào! " Vương Thanh nói lời này đặc biệt nhẹ nhàng, tiếng hít thở ngày càng nặng nhọc, đỉnh côn thịt đau rát càng làm cho hắn nghĩ không được muốn đem người này đè xuống đất, dùng côn thịt của mình hung hăng đi vào trong, xem cậu còn dám trách vấn hắn không... Một roi quất ra kéo hắn từ trong tưởng tượng trở về " Chẳng lẽ anh cho rằng em bịa đặc!"

Vương Thanh hừ một tiếng, thật không biết nghĩ làm sao, môi mỏng chậm rãi mở, tiếng nói trầm thấp mang theo dục vọng khàn khàn " Làm sao vậy ? Ghen sao ?"

Lại một tiếng roi thật vang dội .

"Ách..." Côn thịt của Vương Thanh bắt đầu tiết ra chất dịch, từ từ chảy xuống dưới, không thể nào nhịn nổi đập mạnh tay xuống đất ," Em chẳng lẽ không biết ? Em càng đánh anh, anh càng muốn chơi em, đem em làm đến khi không thể nói được lời nào ..... Ách " bụng dưới cảm giác thật đau rát "Không vui ? Đúng không ? .... Ân.... Đáng yêu làm sao ...ách... Thật muốn nhìn kỹ bộ dáng bây giờ của em ..." Vương Thanh nhếch môi nở nụ cười, hàm răng trắng lộ ra trong bóng tối, hắn đỉnh đỉnh vật trong quần, đầu lưỡi sắc tình nhẹ nhàng liếm khóe môi mình.

" Em xem anh như thế nào mà còn cười vui đến như vậy. "

Vương Thanh cười lạnh, nheo mắt nhìn, nội tâm giễu cợt, không nghĩ tới sau lưng bất chợt có chất lỏng lạnh buốt bôi vào, một đôi tay tiến đến vỗ về chơi đùa hậu huyệt của hắn. "Thật con mẹ nó !" gân xanh nổi đầy trán Vương Thanh, " Con mẹ nó, em dám làm thật ?"

Phùng Kiến Vũ sao có thể để ý đến tiếng chửi của Vương Thanh, châm chọc cười một tiếng, ngón tay tại hậu huyết tiếp tục xoa xoa, chợt một ngón tay đâm vào bên trong, Vương Thanh đau đến suýt nữa khiến mình bắn ra, chân mày nhăn lại dữ tợn ," Phùng Kiến Vũ, anh cảnh cáo em, chớ có làm loạn ."

"A..." Phùng Kiến Vũ hé miệng ngậm lấy vành tai Vương Thanh, liếm liếm một bên tai, khí nóng bao quanh lấy tại len lỏi vào trong ," Em như thế nào là làm loạn a?"

" Anh thao, con mẹ nó em muốn chết sao."

Phùng Kiến Vũ khẽ cười, kéo khóa quần bên dưới, cầm lấy côn thịt của mình nhét vào trong miệng Vương Thanh, Vương Thanh bất động, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cậu, trong mắt lướt qua một điều gì đó, sâu thẳm đen tối.

Phùng Kiến Vũ nắm côn thịt di chuyển cọ xát vào miệng hậu huyệt,"Làm chết em ? Dùng hoa cúc của anh như thế nào có thể làm chết em ?" . Dứt lời liền hôn lên xương quai xanh rồi một đường hôn lên, mút mạnh vào hầu kết Vương Thanh, nụ hôn lan dần ra xung quanh , chậm rãi mà tinh tế hôn lên làn da ấy.

Có tiếng của một vật gì đó rơi trên mặt đất ... Phùng Kiến Vũ mở mắt ra.

Bỗng nhiệt cằm bị bóp chặt, buộc cậu phải ngẩng đầu để hôn môi với người kia , hai mắt vì khiếp sợ mà mở to, hai người nhìn nhau, chiếc roi trong tay rớt trên mặt đất.

Vương Thanh đã hôn đủ, cầm lấy roi vòng lấy eo Đại Vũ, đẩy cậu ngã trên giường, chút dầu bôi trơn trên tay sau đó chèn ép mà đi vào.

"Thao ... con mẹ nó... anh... con mẹ nó làm gì..." Phùng Kiến Vũ mắng chửi, côn thịt bị Vương Thanh nắm lấy hung ác bấm vào một cái, " Em còn ngang bướng nữa không ?" Vương Thanh tùy tiện bôi ở hậu huyệt vài cái , một ngón tay liền đâm vào trong, "Aaa... thao... anh..."

"Anh?" Vương Thanh lại cho thêm một ngón tay vào, hậu huyệt co chặt hút lấy hai ngón tay vào trong, nhìn người bên dưới cau mày kháng cự, vẻ mặt bị tình dục xâm chiếm, hông không nhịn nổi mà vặn vẹo. Khóe miệng khẽ cười, Vương Thanh cúi người xuống nói nhỏ bên tai cậu "Em đã quên rồi sao? Cách trói dây này, là anh đã dạy em... " Vừa nói vừa nhét vào hậu huyệt thêm một ngón tay.

"Ân...a...a...a"

"Anh đã dạy em, tự khắc anh cũng sẽ biết cách giải thoát." tay kia nâng lấy cằm Đại Vũ, ngón tay vuốt ve môi dưới của cậu, "Em thật sự cho rằng, anh sẽ cho em cơ hội, thừa cơ chen cái này vào sao ?"

"Em thật sự đáng yêu... " Vương Thanh chợt rút tay ra, côn thịt lập tức đâm vào, hắn cúi đầu hôn lấy cậu, nuốtt lấy tiếng rên rỉ vào vào trong miệng.

Hông dùng lực đi vào, chầm chậm ma sát chỗ nhạy cảm, Phùng Kiến Vũ quay đầu né tránh cái hôn của Vương Thanh, hé miệng thở hổn hển, hạ thân bên dưới kịch liệt va chạm nhau, tiếng rên rỉ tràn ra khóe miệng nhanh chóng bị hắn nuốt lấy.

Vương Thanh cầm lên chiếc roi, hơi dùng sức quất vào phần bụng dưới của Đại Vũ, phần da màu mật ong rất nhanh hiện lên vết đỏ, người bị đè dưới thân liền ném cho hắn một ánh mắt ủy khuất.

"Đừng nhìn anh như vậy." Vương Thanh vung tay lên, lại một roi quất xuống dưới.

"Ô...a...a...a ......"Bên trong hậu huyệt những điểm nhạy cảm bị chèn ép, khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể, Vương Thanh thấy Đại Vũ ra vẻ rất sung sướng liền ngừng động tác đi vào, cầm lấy côn thịt rút ra, chống đỡ trước cửa huyệt.

"Anh... Anh mau động ...a..." Chủ động vặn vẹo cái mông ma sát chạm vào đầu côn thịt.

"Dâm đãng không chịu được." Vương Thanh liền đâm vào, rồi lại rút ra, ở cửa huyệt nhẹ nhàng chậm rãi đi vào, ngón tay xoa xoa lồng ngực Đại Vũ, ngắt nhéo hai quả anh đào trước ngược.

"Anh mau động ..." Giọng mũi mềm mại mang theo chút nôn nóng, Vương Thanh ước gì có thể nhanh chóng đi vào bên trong nhưng mà hắn nhịn được, tiểu yêu tinh này... mèo hoang nhỏ, hôm nay phải trị cậu một chút rồi.

"Được" Vương Thanh sảng khoái đáp ứng, thật sâu đút vào trong, rồi lại chậm rãi rút côn thịt ra. " A...a...Nhanh lên một chút..." Vương Thanh dùng sức bấm vào đầu ngực Đại Vũ một cái, thành công khiến cậu kêu đau ," Biết lỗi rồi sao?"

Người nọ chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, giữ im lặng, hạ thân Vương Thanh lại ra sức va chạm về phía trước càng nhanh hơn,"Có biết lỗi hay không ?"

Vẫn là trầm mặc, cặp mắt ngập nước nhìn hắn ,Vương Thanh cảm thấy lòng mình mềm đi, dứt khoác lấy bịt mắt đeo vào cho cậu, dùng một sợi dây trói ở dụng dưới của Đại Vũ, chỗ dây khác thì buộc chặt phần gốc côn thịt Đại Vũ.

Vương Thanh lật ngược người Đại Vũ lại, nhắm ngay hậu huyệt liền đi vào, hướng điểm mẩn cảm của cậu mà đỉnh tới, eo ếch rất có lực mà ra sức động.

"Ah...ân...ah..."

"Biết lỗi chưa?" Vương Thanh tiếp tục ra vào, miệng huyệt thỉnh thoảng tràn ra một chút chất dịch màu trắng.

"A... Không..."

"Sao? ... Không biết ?" Vương Thanh nắm lấy eo Đại Vũ, để cho hắn càng va chạm vào cậu sâu hơn.

"A...a...a...Quá...ân ... Quá sâu á...."

"Có biết hay không ?"

"A... Biết... đã biết..." Miệng huyệt bị khoái cảm kích thích khiến cả người run lên, côn thịt bị trói khiến nó không ngừng run run, gào thét muốn phóng ra.

"Còn dám hay không ?" Vương Thanh hài lòng, hạ thân như chiếc motor điện nhanh chóng đi vào.

"A... Không ... không dám nữa...a....a" khóe mắt tràn đầy nước mắt, thấm ướt cả bịt mắt.

"Để cho em...a... Để cho em bắn a...a..." Chìm đắm, khoái cảm xông thẳng lên đại não, miệng huyệt phía sau co chặt lấy côn thịt.

"Ngoan" Vương Thanh dùng lực tách ra khe mông, cuối cùng sau mấy cái đâm thật sâu, tinh dịch được bắn ra, tay kia kéo sợi dây phía trước.

"A...a..." Đại Vũ ngửa cổ,tạo ra đường cong duyên dáng, hầu kết lăn lộn lên xuống, khi bắn ra còn mang theo tiếng khóc nức nổ, côn thịt run run lên bắn tinh dịch ra bên ngoài.

Đại Vũ sau khi bắn mệt mỏi nằm trên giường thở dốc, cùng lúc đó miệng huyệt phía sau chảy ra một chút tinh dịch, trên người đầy rẫy dấu hôn cùng vết roi đỏ.

Vương Thanh lần mò lên eo ếch của Đại Vũ, cởi dây trói cùng bịt mắt cho cậu, cầm lấy cổ tay xoa xoa vết đỏ ở trên tay.

"Đau không?"

"Anh nói xem?" Đại Vũ từ từ nhắm hai mắt hỏi ngược lại, nước mắt dính ở khóe mi run run.

Vương Thanh tinh tế hôn lên đuôi mắt vẫn còn ẩm ướt, thì thầm " Vũ Vũ.... Anh không dám nữa..."

Phùng Kiến Vũ dùng âm mũi hừ một tiếng, hiển nhiên cậu không tin rồi.

"Anh thật sự không dám..."

"Bớt nói nhảm, mau ôm em đi tắm !"

"Được..."

....

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro