Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16 : Con tin Bắc Diệu quốc

" Nếu là ngài thì lúc nào cũng được, tuy nhiên nếu muốn bán được giá cao thì ta đề nghị chúng ta nên tiến hành hội đấu giá vào ngày mai. Hôm nay gia tộc ta sẽ giúp ngài rải tin tức ra, trong thành này số người có tiền muốn mua Linh thú cũng không ít đâu!"

" Không thành vấn đề!"

Tiền càng nhiều càng tốt, nàng cũng không ngại có nhiều tiền đâu!

Thiếu niên từ trong chiếc túi sau lưng lấy ra một tấm tạp phiến (giống như Card Visit ấy mà) trên mặt ẩn hiện kim quang lưu chuyển ra giao cho nàng, nói " Ngày mai ngài tới phòng đấu giá thì đưa tấm tạp phiến này cho thủ vệ, bọn họ sẽ ngay lập tức thông báo cho ta. "

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu quan sát kĩ tấm tạp phiến. Trên thẻ có ghi vài chữ “ Phòng đấu giá Bố Cát Nhĩ ”, mặt sau thì in huy chương của Bố Cát Nhĩ gia tộc, một cái Thập Tự Tinh.

Bố Cát Nhĩ gia tộc là gia tộc nổi danh nhất trên cả Tạp Nhĩ Tháp đại lục, ở bất kỳ một quốc gia nào bọn họ cũng đều có địa vị và danh vọng vô cùng cao.

Cái này người ta thường gọi là " quý tộc trong quý tộc ".

Thiếu niên này lại là người của Bố Cát Nhĩ gia tộc?

" Lạc Lạc thiếu gia, nguyên lai ngài ở đây a! "

Từ bên trong đám dong binh bỗng có một đám người hớt hải chạy ra, vẻ mặt sốt ruột hướng thiếu niên chạy tới.

Thiếu niên tinh thần vốn đang phấn chấn vừa nghe tiếng kêu lập tức xìu xuống, vẻ mặt đáng thương như một chú cún con " Bị tìm được rồi…… "

Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt đại khái cũng có thể biết được thân phận của thiếu niên này.

Thiếu gia trong đại gia tộc lén trốn ra ngoài gia nhập vào dong binh đoàn, chuyện như vậy trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục vô cùng phổ biến. Trở thành cường giả cơ hồ là ước mơ của mỗi người mà.

" Con Hồng Thù này các ngươi tự bảo quản đi, ngày mai ta sẽ đi phóng đấu giá."

Không muốn tiếp tục dây dưa cùng đám người của Bố Cát Nhĩ gia tộc, vừa phân phó xong Hoàng Bắc Nguyệt đã nhảy lên lưng của Băng Linh Huyễn Điểu, nhanh chóng ly khai.

Thiếu niên ánh mắt hâm mộ dõi theo bóng lưng đang xa dần của Băng Linh Huyễn Điểu rồi lại mơ màng vuốt vuốt tay phải của mình.

Thật không thể tin được, vừa rồi hắn không phải là đang nằm mơ đi!

" Lạc Lạc thiếu gia!" Mấy người lúc nãy bây giờ mới chạy tới, mỗi một người đều có thực lực xấp xỉ cao cấp Chiến sĩ.

" Ngài để cho chúng ta lo lắng gần chết a! Lão gia biết ngài trốn đi nên giờ đang nổi trận lôi đình, ngài mau mau quay trở về đi!"

Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ ngẩng đầu lên lộ ra một gương mặt tuấn tú, bỗng nhiên cười rộ lên "Lần này phụ thân đại nhân nhất định sẽ khen ta nha! "

Đám võ sĩ đều mờ mịt nhìn nhau không hiểu mô tê gì, ánh mắt đảo qua con Hồng Thù đang nằm xụi lơ thì vẻ mặt nhanh chóng biến thành khiếp sợ.

" Lạc Lạc thiếu gia, đây là…… "

"Đây là Linh thú do vị Hí Thiên đại nhân trong truyền thuyết lưu lại, chuẩn bị bán đấu giá tại phòng đấu giá của chúng ta!" Lạc Lạc kiêu ngạo nói.

Chính là vị Hí Thiên đại nhân kia sao……

Đám võ sĩ lập tức lộ ra thần sắc sùng kính, dồn dập nói " Thiếu gia, thủ đoạn của ngài thật cao siêu a! "

" Không hổ là thiên tài đứng đầu của Bố Cát Nhĩ gia tộc a! "

" Ha ha ha ha… "

Hoàng Bắc Nguyệt trả nhiệm vụ ở Dong Binh Công Hội, lĩnh thù lao 100 vạn kim tệ.

Tiền tệ ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục gồm có 4 loại: Kim tệ, Ngân tệ, Đồng tệ, Thiết tệ.

1000 Thiết tệ = 100 Đồng tệ = 10 Ngân tệ = 1 Kim tệ.

Nếu trên người mang theo số lượng tiền quá nhiều thì có thể dùng 10 kim tệ để đăng kí tạo 1 cái thẻ Rum (tương tự như thẻ ATM), đem tiền cất trữ vào trong đó, khi cần kiền có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

Công năng thẻ Rum cũng hao hao như nạp giới vậy, tuy nhiên thẻ Rum chỉ có thể dùng để chứa tiền mà thôi, giá cả cũng tương đối rẻ, phí dụng để kích hoạt một cái thẻ Rum là 10 kim tệ.

Mà giá cả của nạp giới thì cao hơn thế gấp mấy trăm lần, hiện tại tiền cũng chưa phải là rất nhiều nên Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ý định lập tức đi mua nạp giới. Nàng hiện tại đang đi dạo một vòng trong Bố Cát Nhĩ phường thị để nhận biết các loại dược liệu trong thế giới này.

" Hí Thiên đại nhân!" Một người từ phía sau vừa thở hồng hộc vừa gọi theo, thấy Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại liền vô cùng trịnh trọng đưa nàng một thiếp mời mạ vàng nhìn vô cùng xa hoa.

" Rốt cuộc ta cũng tìm được ngài, đây là Thái tử điện hạ bảo ta giao cho ngài Thiên Y đại nhân . Điện hạ hiện tại đã đi Phù Quang rừng rậm nên không thể tự mình đến đây đưa thiệp cho ngài, mong ngài lượng thứ cho. "

Tờ thiếp mạ vàng khi nãy là thiệp mời của hoàng tộc, trên mặt thiếp mời vẫn mơ hồ cảm nhận được có nguyên khí dao động.

" Cung yến sao?" Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói mà nói, trong ký ức khi Huệ Văn Trưởng công chúa vẫn còn sống, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thường vào cung đi lại nhưng lúc đó tính tình của nàng quá hèn nhát khiếp đảm nên Hoàng Hậu cũng không thích nàng.

Lần cung yến này là do Hoàng Hậu thiết đãi. Tuy nói chỉ là tiệc rượu bình thường nhưng chỉ cần nhìn loại thiệp mời xa hoa như thế này thì hiển nhiên rất nhiều đại nhân vật trong Lâm Hoài thành đều sẽ đi.

Trưởng công chúa phủ nhất định cũng sẽ nhận được mời, bất quá hiện giờ Thái hậu không ở trong cung, Hoàng Bắc Nguyệt có thể lấy lý do bị ốm để có thể không đi.

" Là cung yến do Hoàng Hậu nương nương thiết đãi, đại nhân ngài cùng Thiên Y đại nhân chính là khách quý! "

"Đa tạ ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, sau khi cẩn thận thu lại thiếp mời liền xoay đầu rời đi.

Thiên Y ư ? Chắc muội ấy sẽ chạy đến gặp mình sớm thôi !

Nàng hiện tại đang đi về phía có tiếng đàn phát ra hôm qua. Nơi này tương đối hẻo lánh ít người nhưng riêng tòa nhà này lại được thủ vệ vô cùng sâm nghiêm. Đội ngũ tuần tra qua lại liên tục, không hề buông lỏng một phút nào.

Địa phương rách nát nhìn kiểu nào cũng không thấy bắt mắt này làm sao lại bị canh phòng gắt gao như vậy nhỉ?

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đến gần một chút lập tức bị một tên lính tuần tra phát hiện. Hắn nhanh chân bước đến, nhìn thấy nàng một thân hắc bào quỷ dị, thân hình nhỏ gầy, trên người tản ra một loại khí chất tao nhã thần bí khiến hắn cũng không dám khinh thường, khẩu khí cũng tương đối khách khí:

" Nơi này là cấm địa, thỉnh các hạ nhanh chóng ly khai! "

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn cửa gỗ cũ kỹ kia. Nàng dù tò mò nhưng cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, vừa xoay người định bỏ đi thì chợt thấy trên đường lớn xuất hiện một cỗ xe ngựa, phía sau cũng có rất nhiều võ sĩ đi theo. Thoạt nhìn bọn họ không giống như đang bảo vệ ngược lại là giám thị thì đúng hơn!

Mắt hơi híp lại, Hoàng Bắc Nguyệt thẳng thắn lùi vào một góc, yên lặng nhìn.

Chiếc xe ngựa kia dừng lại ở đại môn, tên võ sĩ lúc nãy ngăn cản nàng vẻ mặt cương trực công chính đi đến trước cửa xe ngựa, nghiêm giọng nói

" Vương tử đã trở lại, mời ngài xuống xe để tại hạ lục soát!"

Về nhà còn bị lục soát nữa? Thế giới này cái gì cũng có nha.

Võ sĩ kia vừa nói xong, màn xe đã bị xốc lên, lộ ra một gương mặt phẫn nộ.

" Điện hạ đang bị bệnh, ngươi còn muốn lục soát cái gì? Chúng ta có bao giờ giấu đồ đâu chứ?"

" Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ta bất quá chỉ là kẻ chấp hành, thỉnh Vũ Văn đại nhân thứ lỗi."

" Địch, không sao đâu !"

Thanh âm hư nhược từ trong xe ngựa vọng ra, mờ ảo trầm thấp, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đi. Một cánh tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra "Dìu ta xuống xe đi."

Nghe được thanh âm này, khuôn mặt tên võ sĩ cũng thoáng hòa hoãn vài phân, ánh mắt cũng thoáng mang vài phần tôn trọng.

" Dực vương tử, đắc tội rồi. "

" Không sao, là do Địch quá thất lễ." Giọng nói ôn hòa nhàn nhạt, giống như một lực lượng vô hình khiến người ta cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Dực vương tử? Hoàng Bắc Nguyệt lục soát trong ký ức, tìm kiếm kí ức về các vương tử của các nước…….

Ân? Mười năm trước Nam Dực quốc cùng Bắc Diệu quốc chiến tranh liên miên, cuối cùng hòa giải, trao đổi con tin với nhau. Chẳng lẽ hắn là con tin hòa giải của Bắc Diệu quốc lúc trước hay sao?

Bắc Diệu quốc đưa tới con tin là Cửu vương tử Phong Liên Dực lúc ấy chỉ mới có sáu tuổi. Nhớ năm đó, Huệ Văn Trưởng công chúa đã tự mình dẫn người ra khỏi thành đi nghênh đón vị Cửu vương tử nhỏ tuổi này.

Mười năm qua đi, tiểu hài tử năm đó giờ cũng đã trưởng thành rồi. Đáng tiếc hắn vẫn phải tiếp tục ở địch quốc mà làm con tin, Bắc Diệu quốc không hề có ý định đem vị Cửu vương tử này đón về, tự nhiên Nam Dực quốc cũng không có tâm tư đó.

Từ xưa tới nay ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục, Hoàng Đế luôn có rất nhiều con nối dõi. Bởi vậy một khi bị đưa đi địch quốc làm con tin, thông thường đều không có cơ hội trở về quốc gia của mình. Nếu không phải hậm hực mà chết thì chính là không chịu nổi đãi ngộ thấp kém của địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bạo phát bị địch quốc ngược đãi dẫn đến tử vong.

Vị này Dực vương tử này sẽ là loại kết cục nào đây?

Vị nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia lúc này đã xoay người vén rèm xe lên, dè đặt đem Dực vương tử đỡ xuống.

Thứ trước tiên đập vào mắt chính là vạt áo trắng như tuyết, tiếp đến là một đầu hắc sắc trường phát tựa như mặc ngọc. Hắn cúi người bước xuống xe ngựa, gò má hoàn mỹ khiến ngưới khác hơi thở cũng trở nên khẩn trương. Thân ảnh gầy gò có mấy phần đơn bạc. Vừa đi xuống xe ngựa hắn đã cởi áo choàng trên người xuống, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn khàn " Tìm đi."

Gió nhẹ khẽ khẽ qua thân ảnh của hắn, dù là xuân hoa thu nguyệt cũng không tài nào cướp đoạt được khí chất thanh nhã ấy.

Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng cho nên nàng cũng không thấy được dung mạo của hắn. Nàng hơi híp mắt, lạnh lùng đánh giá bóng lưng gầy gò tràn ngập khí tức ôn hòa, tựa như thanh phong minh nguyệt, tựa như trích tiên hạ phàm.

Võ sĩ kia chỉ tìm kiếm tượng trưng một chút liền phất tay để hắn rời đi.

"Đa tạ."

Văn nhã quý công tử nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn rồi để Vũ Văn Địch nâng đỡ, bước chân có chút phù phiếm, chậm rãi đi vào.

Đại môn dần đóng lại, bên ngoài Chất Tử Phủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh, binh lính tuần tra cũng tiếp tục đi đi lại lại, cẩn thận tỉ mỉ.

Thấy cũng không còn gì để nhìn nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể quay người chậm rãi ly khai. Mặc dù nàng rất hiếu kì về người đã đánh đàn hôm qua, bất quá vị Cửu vương tử này đãi ngộ ở Nam Dực quốc cũng không tốt lắm, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho người ta.
Tối hôm qua cầm tiêu hợp tấu, ký ức này nàng suốt đời khó quên. Bên trong tiếng đàn mờ ảo uyển chuyển đó, nàng cảm nhận được một chút cao ngạo. Nếu có cơ hội, nàng thực muốn có thể cùng hắn hợp tấu lần nữa.

Phía sau đại môn Chất Tử Phủ, Phong Liên Dực vừa đi được vài bước bỗng dừng lại, xoay người liếc mắt về phía cửa.

Đôi con ngươi mới vừa rồi còn ôn hòa nội liễm giờ phút này đã trở nên thanh lãnh mênh mông, lộ ra một cỗ khí tức yêu dị.

" Điện hạ, làm sao vậy?" Vũ Văn Địch hiện giờ cũng không còn vẻ nóng nảy bốc đồng mà vô cùng trầm ổn, rất có phong độ của một đại tướng.

" Không có gì." Phong Liên Dực lắc đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhu hòa.

Vũ Văn Địch thấy vậy trong lòng ngẩn ra. Khi không có người ngoài, điện hạ không bao giờ cười, dù có cũng không phải kiểu cười dịu dàng như vậy, nó luôn khiến hắn sinh ra vài phần hàn khí chứ không như hiện tại.

Phong Liên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Vũ Văn Địch khẽ nói "Ngày mai trong cung Hoàng Hậu thiết yến, thiếp mời cũng đã theo thường lệ đưa tới, điện hạ có muốn đi hay không?"

Nam Dực quốc có mấy vị quyền quý đối với nhân phẩm tài học của Dực điện hạ rất là ngưỡng mộ, bởi vậy tuy làm con tin mười năm nhưng điện hạ cũng làm quen không ít người. Bởi vậy các tiệc rượu lớn nhỏ đều sẽ có người đem thiếp mời đưa đến.

Tiệc rượu trong cung hay của đám quý tộc, điện hạ thỉnh thoảng sẽ tham dự một hai cái.

Chỉ là hai ngày nay điện hạ hơi nhiễm chút phong hàn, thân thể không thoải mái, có lẽ sẽ từ chối đi.

" Nghe nói Nam Dực quốc xuất hiện hai vị Cửu Tinh Triệu hoán sư thực lực cùng Thái tử Chiến Dã không phân cao thấp, Triệu hoán thú là một trong Ngũ Linh Băng Linh Huyễn Điểu Hỏa Phượng trong truyền thuyết , cao thủ như vậy ta cũng muốn gặp thử xem."

Vừa nhắc tới vị hồng phát và hồng y Triệu hoán sư kia, Vũ Văn Địch liền nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng " Không biết Nam Dực quốc là vận cứt chó gì mà Cửu Tinh Triệu hoán sư hết cái này đến cái khác cứ liên tục xuất hiện!"

Trước là Thái tử Chiến Dã, hiện tại thì là một vị thần bí hồng phát ma nữ hồng y thiếu nữ !

Hơn nữa hai người đều có siêu cấp Linh thú một người thần thú !

Một trong Ngũ Linh, đã vậy lại có đến hai đầu xuất hiện tại Nam Dực quốc bây giờ nhảy thêm một cái Hỏa Phượng , thực lực như vậy không khỏi quá phô trương đi!

" Địch, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi quên rồi sao?" Phong Liên Dực hơi lắc đầu, bình thường ở bên ngoài giả trang thành hình tượng bốc đồng đã quen,hiện giờ tính cách thật của Vũ Văn Địch cũng có chút nóng nảy rồi.

Vũ Văn Địch cười, nói " Điện hạ nói rất đúng, Cửu Tinh Triệu hoán sư có lợi hại hơn nữa thì tại trước mặt Tu La Thành cũng không là cái gì cả. "

Phong Liên Dực chỉ cười không nói, trong con ngươi nổi lên quang mang màu tím nhạt.

" Lần cung yến này chính là vì lôi kéo hai vị Cửu Tinh Triệu hoán sư kia."

Vũ Văn Địch nói " Hai vị tỷ muội thần bí Triệu hoán sư lai lịch không rõ ràng, điện hạ, nếu không thuộc hạ đi điều tra một chút xem sao? "

" Không cần, thuận theo tự nhiên đi, chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát là được rồi."

Buổi tối

Hoàng Bắc Nguyệt ở trong phòng nghiên cứu những thảo dược buổi chiều mới mua kia.

Trên Tạp Nhĩ Tháp đại lục, ngoài chức nghiệp Triệu hoán sư khiến người người hâm mộ, còn có một loại chức nghiệp càng thêm thần thánh, đó chính là Luyện dược sư cùng Luyện khí sư!

Nói như vậy, có thể hiểu được chế thuốc cùng luyện khí thì phải là thiên tài hiếm thấy, trừ bỏ huyết thống truyền thừa, trọng yếu hơn chính là tài liệu!

Tại các quốc gia, nắm giữ nguồn tài liệu đều là các thế lực lớn, gia tộc lớn, bởi vậy nếu một người không có bối cảnh muốn trở thành một tên luyện dược sư là phi thường khó khăn, trừ phi hắn gặp được kỳ ngộ.

Cũng bởi vì vậy, chế thuốc cùng luyện khí đã trở thành " kỹ năng chỉ dành cho quý tộc "

Lúc nãy tại Bố Cát Nhĩ phường thị nàng mua một bao dược liệu cấp thấp cũng đã tốn hết mấy ngàn kim tệ, quả thực là đắt đỏ a. Không có tiền thật sự là muốn tu luyện cũng không được.

Để nâng cao thực lực của mình, việc trở thành một tên Luyện dược sư đối với nàng rất là trọng yếu. Nàng hiện tại không thể ngưng tụ được nguyên khí, thân thể lại quá yếu đuối nên nhất định phải điều dưỡng cho tử tế, bằng không hết thảy đều giống như nói suông.

Đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng sủa, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ, thử hấp thụ một tia nguyên khí vào vào thân thể, sau đó chậm rãi truyền vào trong hắc ngọc.

Tia nguyên khí nhỏ bé chậm rãi truyền vào hắc ngọc. Thông qua nguyên khí, nàng cũng cảm nhận được một chút về không gian bên trong. Hắc ngọc bề ngoài tuy nhỏ nhưng không gian bên trong lại vô cùng rộng lớn, chỉ có điều xung quanh lại đen như mực, cái gì cũng không thấy.

Nguyên khí không thể ở trong thân thể ngưng tụ vậy nên tất cả đều chảy vào bên trong hắc ngọc, nhanh chóng tiêu thất.

Ta dựa vào!!!!

Hoàng Bắc Nguyệt tức giận vỗ mạnh lên bàn, cái quái gì vậy, rốt cuộc là vì sao mà nàng lại không thể ngưng tụ nguyên khí a?

Thân thể rõ ràng đều ổn, cho dù suy yếu cũng không đến mức đem nguyên khí đều hút đi a!

Khoan, hút đi ư?!

Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, nàng lập tức thử hấp thu một tia nguyên khí, sau đó để nguyên khí chậm rãi chìm vào trong thân thể.

Chậm rãi, chậm rãi……

Nguyên khí theo kinh mạch lưu chuyển chậm rãi bị một lực lượng nào đó hút đi, không phải tiêu tan mà là bị hút đi!

Nàng vừa mừng vừa sợ, sự phát hiện tình cờ này đã đem toàn bộ nghi vấn mấy năm nay hoàn toàn xóa bỏ.

Nguyên lai nàng không phải không thể ngưng tụ nguyên khí!

" Ha ha ha, nhiều năm như vậy, rốt cục ngươi cũng phát hiện ra bí mật này a."

Một thanh âm quỷ dị bỗng nhiên vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro