PHIÊN NGOẠI 3
PHIÊN NGOẠI 3: TƯ QUÂN MỘ VÂN CÙNG XUẤT THẾ, ĐỜI NÀY KIẾP NÀY KHÔNG CHIA XA.
"Tiểu Đa, chúng ta đã đi du ngoạn khá lâu rồi, cũng đến lúc nên trở về thăm Đông Phương giáo chủ, tính thời gian, hẳn là Tiểu Lệnh Hồ Tiểu Đông Phương cũng sắp chào đời."
Trong tửu quán nào đó, một nam tử mặc trường bào màu tím thêu kim tuyến, bên hông thắt đai lưng màu đen, một tay đặt trên bàn, một tay nâng ly thong thả uống rượu. Chẳng qua, người không biết chỉ sợ sẽ nghĩ rằng hắn là Lệnh Hồ Xung, nhưng so với Lệnh Hồ Xung lại hơn một phần tà mị quyến rũ.
"Ta biết mà, ngươi vẫn không quên được Đông Phương giáo chủ." Ngồi bên cạnh hắn là một mỹ thiếu niên mặt như quan ngọc, một thân trường bào trắng như tuyết, bên hông thắt đai lưng màu bạc, lúc này đang vô cùng bất mãn dùng đôi đũa đâm đâm dĩa cá trên bàn, vừa đâm vừa nói: "Dương Liên Đình ngươi là đồ vô lương tâm, đâm chết ngươi, ta đâm chết ngươi..."
"... ..." Nhìn dĩa cá hấp bị hắn đâm nát, trên mặt Dương Liên Đình hiện lên ý cười: "Tiểu Đa, con cá kia lại không trêu chọc gì ngươi, càng không đắc tội với ngươi." Nói xong, một tay chống má nhìn hắn tiếp tục nói: "Có bản lĩnh ngươi đâm ta đi."
"Ngươi nghĩ Hi La Đa ta sợ ngươi chắc! Đâm chết ngươi! Ta đâm!" Hi La Đa tức giận quay đũa đâm vào người Dương Liên Đình, miệng hung ác nói: "Ta đâm ta đâm ta đâm đâm đâm..." Nhưng trên tay lại không thật sự dùng sức.
"Tiểu Đa." Dương Liên Đình vừa ăn vừa lên tiếng gọi hắn, thấy hắn vẫn còn đang đâm, liền híp mắt nhỏ giọng nói: "Hi La Đa ngươi còn đâm nữa, cẩn thận buổi tối ta sẽ trả lại ngươi cả vốn lẫn lời."
"Dương Liên Đình! Ngươi là đồ vong ân, uổng công ta ngàn dặm xa xôi mang ngươi đi đến Ba Tư tìm sư phụ giúp ngươi sống lại, còn an ủi tâm hồn bị thương của ngươi..." Hi La Đa gục đầu xuống bàn, dáng vẻ bi thương giống hệt như oán phụ.
"Ân... Cho nên a, ta mỗi tối đều tận lực báo đáp ngươi không phải sao?" Dương Liên Đình uống một ngụm rượu, khóe môi nhếch lên, tạo thành một độ cong hoàn mỹ.
"Ngươi, ngươi, cái đó sao có thể tính là báo đáp!" Hi La Đa bất mãn nói, thuận tay cầm lấy một cái màn thầu ném quá.
Dương Liên Đình bắt lấy màn thầu bỏ vào trong miệng, sau đó hơi rướn người, tiến đến bên tai Hi La Đa khẽ nói: "Không tính là báo đáp? Ta nhớ rõ ràng ngươi rất hưởng thụ a, kêu so với nữ nhân còn..."
"Ngươi câm miệng !" Hi La Đa đỏ mặt, quay đầu sang bên kia, thở phì phì nói: "Ngươi còn nói nữa thì chúng ta lập tức chia phòng ngủ!"
"Không nói thì không nói, bất quá..." Dương Liên Đình xoa nhẹ đầu Hi La Đa: "Ngươi cười trộm cái gì đó, còn cười, lại cười."
"Cười mà ngươi cũng muốn quản? Đi quản Đông Phương giáo chủ của ngươi đi!" Hi La Đa nhịn cười, vẫn như trước không thèm nhìn hắn.
"... ..." Dương Liên Đình dở khóc dở cười nhìn Hi La Đa, nhỏ giọng nói: "Uy, ta chỉ quan tâm nàng giống như bằng hữu thôi, ôi chao, Tiểu Đa, ngươi..." Đang nói, chợt thấy Hi La Đa quay đầu, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn hắn.
"Dương Liên Đình, bản công tử chỉ đùa ngươi thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thực sự ăn giấm chua sao? Đông Phương giáo chủ cũng là bằng hữu của ta a." Hi La Đa cười hắc hắc, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại, cười hỏi: "Này, ngươi nói xem, sẽ là con trai hay con gái?"
Dương Liên Đình khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Ta đoán, có lẽ là con trai, nhưng không chắc, cũng có thể là con gái..."
"Ngươi nói không phải vô nghĩa sao! Không con trai thì là con gái, chẳng lẽ còn có thể có cả hai sao?" Hi La Đa cầm lấy ly rượu định uống, đột nhiên lại nói tiếp: "Nhưng, cũng có thể là thai long phượng!"
"Long phượng, vậy Lệnh Hồ Xung không phải sẽ vui đến mức bay lên trời sao." Dương Liên Đình cười ha hả: "Chúng ta đi cũng đã tám tháng, tính ra, đứa nhỏ chắc sắp chào đời."
"Đúng vậy, khi chúng ta đi, Đông Phương giáo chủ đã hoài thai hơn một tháng, hiện tại... Xem ra chúng ta nên gấp rút trở về." Hi La Đa nghĩ tới những người ở Hắc Mộc Nhai, liền cảm thấy rất nhớ bọn họ.
"May mà chúng ta đã đến Trung Nguyên, nếu không, thật sự sẽ bỏ lỡ." Dương Liên Đình nói xong, lấy bạc vụn đặt lên trên bàn: "Tiểu Đa, chúng ta đi."
"Được."
Hai người chuẩn bị lương khô, lại mua thêm hai con ngựa, sau đó vội vã thúc ngựa chạy về Thiên Chi Nhai.
Mà đúng như hai người đã đoán, tại Thiên Chi Nhai, từng ngày trôi qua, Hoắc Mỹ Liên đã sớm chuẩn bị tốt để tùy thời có thể đỡ đẻ, còn Đông Phương Bất Bại cho dù có buồn chán bao nhiêu cũng chỉ có thể thành thành thật thật nằm ở trên giường. Lệnh Hồ Xung từng giờ từng khắc đều canh giữ bên cạnh nàng, chỉ sợ nàng sẽ xảy ra sơ xuất gì.
Hôm nay, Lệnh Hồ Xung vẫn ở bên cạnh giường chăm sóc cho Đông Phương Bất Bại, hai người nói nói cười cười, bàn luận chuyện đứa nhỏ sẽ giống ai.
"Đông Phương, nàng nói con trai sẽ giống ta, hay con gái sẽ giống ta hơn?" Lệnh Hồ Xung cười hỏi.
"Ân... Con gái giống chàng thì tốt hơn." Đông Phương Bất Bại nhíu mày: "Chẳng may con trai giống chàng, cả ngày chỉ biết đến những nơi yên hoa kia, vậy thật không tốt."
"Nếu ta không đi đến đó, làm sao có thể gặp được nàng?" Lệnh Hồ Xung biết nàng cố ý trêu ghẹo hắn, mặt dày mày dạn nói tiếp: "Ta rất hiếm khi đến những nơi đó. Vì tò mò nên mới đi thử, không ngờ, lại gặp được nàng...."
"Lệnh Hồ Xung, nếu sau này con trai vô lại giống như chàng, ta sẽ đem cả nó lẫn chàng đá ra khỏi nhà." Đông Phương Bất Bại vừa nói vừa trừng mắt nhìn hắn.
"Nàng thế này chẳng phải là giận cá chém thớt sao..." Lệnh Hồ Xung vẻ mặt đau khổ nhìn Đông Phương Bất Bại.
"Xì... Cái gì mà giận cá chém thớt chứ..." Đông Phương Bất Bại nhịn không được nở nụ cười.
"Nói mới nhớ..." Lệnh Hồ Xung vuốt cằm, lại nói: "Đông Phương a, ta luôn thắc mắc vì sao nàng lại yêu ta?"
"Vì sao ư?" Đông Phương Bất Bại nhíu mày, mỉm cười nói: "Bởi vì chàng lớn lên trông rất tuấn tú."
"Cái gì..." Lệnh Hồ Xung thế nào cũng không nghĩ tới lý do là vì diện mạo hắn tuấn tú, dở khóc dở cười lại hỏi: "Vậy, sau này ta già đi hoặc bị hủy dung thì nàng sẽ làm sao?"
"Rất đơn giản, hưu chàng." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói, rồi quay mặt đi che giấu ý cười: "Ta mới không cần người quái dị!"
"Nàng không cần nhẫn tâm vậy a... may mà bây giờ vẫn chưa già..." Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa lấy tay sờ sờ mặt mình.
"Phải, chưa già, nhưng lại càng ngày càng xấu." Đông Phương Bất Bại thấy hắn sờ mặt mình, buồn cười tiếp tục trêu ghẹo hắn, vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói, không khỏi nhíu chặt chân mày.
"Đông Phương, làm sao vậy?" Lệnh Hồ Xung nhận ra sự khác thường của nàng, vội vàng đỡ nàng nằm xuống.
"Không có việc gì, bụng đau một chút mà thôi, ta... Ta... Ách..." Đông Phương Bất Bại thấy Lệnh Hồ Xung lo lắng, muốn nói gì đó trấn an hắn, không ngờ dưới bụng đau đớn kịch liệt khiến nàng rên lên: "A... Lệnh Hồ Xung..."
"Liên di! Liên di!!!" Lệnh Hồ Xung thấy nàng như vậy, vội vàng cầm tay Đông Phương Bất Bại, lớn tiếng kêu to.
Hoắc Mỹ Liên nghe tiếng hắn kêu liền vội vã chạy vào, bảo Lệnh Hồ Xung nhanh chóng chuẩn bị nước nóng và những thứ cần thiết, sau đó đẩy hắn ra bên ngoài.
Những người khác nghe tiếng Lệnh Hồ Xung cũng gấp gáp chạy tới, nhìn thấy hắn đang đứng ngoài cửa không ngừng đi qua đi lại.
"Xung Nhi."
"Sư phụ, thái sư thúc, Đông Phương nàng..." Lệnh Hồ Xung sốt ruột nhìn cửa phòng, một tay siết chặt, liên tiếp đập vào lòng bàn tay bên kia.
"Xung Nhi, con bình tĩnh một chút, con đi tới đi lui khiến ta chóng cả mặt." Phong Thanh Dương bất đắc dĩ mở miệng nói.
"Nga, nga, được, con bình tĩnh, bình tĩnh..." Lệnh Hồ Xung hít sâu vài hơi, vừa bình tĩnh lại chút ít, đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng kêu rên thống khổ của Đông Phương Bất Bại.
"Đông Phương!" Lệnh Hồ Xung không kìm được lập tức muốn đẩy cửa xông vào.
"Ôi chao tiểu tử ngươi đứng lại cho ta!" Độc Cô Cầu Bại đè lại bả vai Lệnh Hồ Xung, thấy người hắn toát đầy mồ hôi: "Ngươi vào làm được cái gì. Có Liên di ở trong đó, Đông Phương nhất định sẽ không sao. Ngươi đi vào chỉ càng thêm vướng tay vướng chân chứ chẳng giúp được gì."
"Ta... Ta, ta... Ai nha!" Không có biện pháp, Lệnh Hồ Xung lại bắt đầu đi tới đi lui, thỉnh thoảng rướn cổ muốn qua khe hở nhìn vào bên trong, gấp gáp đến mức toàn thân đều đẫm mồ hôi.
Đông Phương Văn và Nghi Lâm cũng vô cùng lo lắng, giống Lệnh Hồ Xung ở ngoài cửa đi tới đi lui, Độc Cô Cầu Bại cùng Phong Thanh Dương bị bọn họ làm cho chóng mặt, nhưng cũng chỉ có thể dở khóc dở cười lắc lắc đầu.
"Ngao!" A Mị đột nhiên kêu một tiếng, mọi người quay đầu lại, liền thấy Dương Liên Đình và Hi La Đa đang gấp rút chạy tới.
"Giáo chủ nàng có khỏe không? !" Dương Liên Đình vỗ vỗ ngực thuận khí hỏi.
"Liên di đang ở bên trong đỡ đẻ." Lệnh Hồ Xung đối với người giống mình như đúc lại còn từng là tình địch hiện tại đã không còn phản cảm gì. Đột nhiên thấy tay Dương Liên Đình đặt trên lưng Hi La Đa, ngẩn người, rồi sau đó nói: "Các ngươi..."
"Ân?" Dương Liên Đình cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện tay của mình... Cười ngượng một tiếng nói: "Chúng ta..."
"Ta biết, ta biết!" Lệnh Hồ Xung bừng tỉnh đại ngộ nói, nhìn hai người nở nụ cười, sau đó lại đem lực chú ý chuyển vào trong phòng.
Thời gian trôi qua, tiếng kêu rên của Đông Phương Bất Bại dần dần biến mất, thay vào đó là thanh âm trẻ con khóc vang dội truyền ra. Mọi người mừng rỡ, Lệnh Hồ Xung lập tức đẩy cửa phòng vọt vào.
Trong phòng, Hoắc Mỹ Liên hai tay ôm hai đứa trẻ, thanh âm khóc nỉ non từng trận từng trận vang dội, Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Mặc dù rất suy yếu, nhưng khóe môi vẫn mang theo một chút tươi cười.
"Xung Nhi, mẫu tử bình an." Hoắc Mỹ Liên nhìn Lệnh Hồ Xung, mỉm cười đem đứa nhỏ đưa cho hắn, còn chỉ hắn cách làm thế nào để ôm.
Lệnh Hồ Xung ngây ngốc ôm lấy một đứa nhỏ, kích động ngay cả nói cũng không nên lời, hôn liên tiếp lên mặt đứa nhỏ, hôn xong đứa này lại hôn đứa kia. Hai hài tử cũng rất kỳ lạ, người nào được Lệnh Hồ Xung ôm vào trong ngực cũng liền ngừng khóc.
"Đông Phương..." Lệnh Hồ Xung giao đứa nhỏ lại cho Hoắc Mỹ Liên, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đông Phương Bất Bại, không khỏi đau lòng, vươn tay thay nàng lau mồ hôi trên trán: "Đông Phương, vất vả cho nàng rồi..."
"Lệnh Hồ Xung, ta... Ta muốn nhìn đứa nhỏ..." Đông Phương Bất Bại hữu khí vô lực nói.
Lệnh Hồ Xung đi tới ôm lấy một đứa nhỏ trong lòng Hoắc Mỹ Liên, rồi cùng Hoắc Mỹ Liên đi tới trước giường: "Đông Phương, nàng xem, hai hài tử rất đáng yêu có phải không."
"Ừ, rất đáng yêu..." Đông Phương Bất Bại mỉm cười đưa tay vuốt ve hai đứa nhỏ, lại thấy được đám người Đông Phương Văn đang đứng trong phòng, thoáng chốc, nàng có xúc động muốn bật khóc. Trước đây, tất cả đều nghĩ nàng có được cả giang hồ trong tay là một chuyện thống khoái cỡ nào. Chỉ có chính nàng biết, nàng có bao nhiêu cô đơn và tịch mịch. Không có người thân, không có người yêu, chỉ có chém chém giết giết.
Mà nay, nàng không những có Lệnh Hồ Xung, còn có đệ đệ, muội muội, thậm chí có những bằng hữu nguyện cùng chung sống chết.
Vậy là đủ rồi...bất luận trước đây từng thế nào, bây giờ nàng đã có được hạnh phúc trọn vẹn, vậy là đủ rồi..
Vành mắt Đông Phương Bất Bại có chút phiếm hồng, Lệnh Hồ Xung nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, thanh âm trầm khàn dịu dàng nói: "Đông Phương, chúng ta là người một nhà, đời này kiếp này không bao giờ chia xa."
"Xem hai người các ngươi kìa, chỉ biết chàng chàng thiếp thiếp." Hoắc Mỹ Liên cười cười, rồi sau đó hỏi: "Tên của hài tử, các ngươi đã nghĩ ra chưa?"
"Liên di, đã nghĩ xong rồi, hơn nữa..." Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa nhìn Đông Phương Bất Bại: "Hơn nữa chúng con đã định, con trai họ Lệnh Hồ, con gái họ Đông Phương."
"U, hai người các ngươi thật đúng là, nhưng, như vậy cũng tốt." Hoắc Mỹ Liên cười nói. Hai người này lại để con gái theo họ mẹ, thật đúng là hiếm thấy.
"Vậy bọn chúng tên là gì a?" Nghi Lâm cũng rất mừng rỡ, vội vàng hỏi.
"Lệnh Hồ Tư Quân." Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói.
"Đông Phương Mộ Vân." Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời liền quay đầu nhìn Lệnh Hồ Xung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro