Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.

( haizzz chia sẻ với mấy bạn chuyện là hôm trước mình viết được 400 mấy từ rồi log out để log in vào nick chính của mình, thì lúc mình log in lại nick này vào viết lại thì ok 🙃🙃🙃 nó bay sạch không còn một chữ. Tức cái mình ghê vậy á. Haizzz mà không sao, viết lại để mình chau chuốt hơn thôi. Buồn quá than thở vậy thôi chứ giờ vào truyện nè )

.

.

.

.

.


Qua một đêm. Mặt trời hé lộ, chiếu nắng ấm xuống nhân gian. Tuyết phủ nơi đầu cành tan đi để lại những giọt nước trong suốt, đẹp tựa pha lê.

Dẫn Ngọc hít một hơi dài, cảm nhận không khí trong lành của buổi sớm. Khẽ xoa xoa vai, đêm qua chỉ định cho sư đệ lâu ngày không gặp dựa một lát. Nào ngờ không nỡ lại cho hắn dựa cả đêm. Cả đêm Dẫn Ngọc cũng không dám nhúc nhích vì sợ đánh thức hắn. Vai y không chịu được vừa mỏi vừa tê. Nhưng không sao, về nhà rồi dùng dầu gió xoa xoa chút là đỡ ngay.

Nhìn ánh nắng đang dần đậm lên, Dẫn Ngọc bắt đầu nhanh chân rảo bước tìm đường về. Ở đây tuyết phủ dưới nên đất khá trơn trượt, lại có rất nhiều cây cỏ um tùm. Nhưng sợ Quyền Nhất Chân sẽ sớm tỉnh lại, đành phải cố gắng đi nhanh một chút. Với lại, tiểu gia hỏa nhà y nhìn thấy cảnh y lăn xuống dóc đá như thế. Không chừng đang nghĩ y đã chết mà khóc tu tu rồi. Càng nghĩ không nhịn được càng sốt ruột. Bước chân càng nhanh hơn.

Dẫn Ngọc trở về địa bàn của rắn tinh kia tìm Vạn Vấn, nhưng lại chẳng thấy cậu nhóc này đâu. Mày mắt khẽ nhíu, hay là tiểu gia hỏa của y bị rắn tinh tha mất rồi. Không được! Y siết chặt tay toang xông vào cái hang chết tiệt kia đòi người thì một tiếng rống thất thanh vang sau lưng:

" DẪNNN NGỌCCCCC!!!!!!!!!!!!!! "

"?!"

Chưa kịp hoàn hồn một bàn tay nhỏ bé ôm lấy chân y.

" Oaaaaaaaaaaa "

Sau đó lại một trận gào khóc dữ dội vang lên. Dẫn Ngọc cũng bị dọa cho sợ xanh mặt.

" Này này...đứng lên, sao lại khóc thế kia???"

Y luống cuống đỡ tiểu tử này dậy. Nhưng Vạn Vấn ôm chân y không buông. Miệng ú ớ nói gì không rõ, cứ gào khóc như thế, bình thường lúc cậu nhóc luyện võ khí thế uy dũng không chịu nổi, vậy mà bây giờ khóc oa oa đến nước mắt nước mũi tuôn ào ào. Dẫn Ngọc nhìn mà đau lòng, khẽ vỗ lưng nó.

" Nào nào, bình tĩnh. Ta ở trước mặt ngươi a! Bình an vô sự nha! Đừng khóc nữa mà "

Dẫn Ngọc vẻ mặt ôn nhu như nước, khẽ nhìn cũng khiến lòng người an bình. Cậu nhóc được dỗ mãi cũng hơi bình tĩnh. Lúc sau Vạn Vấn tự lấy tay gạt nước mắt, dòng nước mắt khác lại chảy ra, hai tay liên tục dụi mắt, giọng vẫn còn khàn khàn.

" cũng tại ta cả...hức...cứ tưởng ngươi chết rồi....bỏ lại ta "

" Không phải ta vẫn ở trước mặt ngươi sao? "

" Dẫn Ngọc...Lúc nãy ta còn định đào đất làm mộ cho ngươi. Thật may...hức hức..."

Dẫn Ngọc nghe mà dở khóc dở cười. Trời ạ. Y còn sống mà đã sắp có mồ rồi. Nhưng câu nói thốt ra từ miệng Vạn Vấn lại khiến y vừa thương vừa đau lòng. Khẽ ôm gia hỏa vào lòng, y nhẹ nhàng nói.

" Không sao rồi, không sao rồi "

" Dẫn Ngọc sau này ta sẽ tuyệt đối nghe lời ngươi "

Y bật cười

" Được. Nhớ đấy! "

" Ùm...về nhà thôi "

Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi về nhà. Đi được nữa đường Vạn Vấn đột nhiên quay ngoắt người lại, nhìn về phía sau.

" Sao thế? "

" Ta cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo chúng ta "

Dẫn Ngọc lấy làm lạ cũng quay đầu nhìn lại. Không thấy gì cả. Cũng không có tiếng động gì.

" ta không cảm nhận thấy gì lạ "

" có người theo thật mà!! Thiệt đó! Tai ta rất thính a. Bình thường lúc luyện võ bước chân ngươi từ xa mà ta vẫn nghe thấy được đó "

Nhưng ai lại đi theo họ.

Dẫn Ngọc nghĩ ngay đến vị võ thần kia. Nhưng cũng không đúng. Quyền Nhất Chân trước nay bám theo y đều đi rất hiên ngang, đường đường chính chính mà đi. Lại còn hét lên sư huynh sư huynh chứ nào âm thầm lén lút như thế.

Dẫn Ngọc khẽ lắc đầu.

" Gió mạnh ngươi nghe nhầm rồi chăng?"

" ayyy ngươi không tin ta "

.

.

Cuối cùng cũng về được nhà. Dẫn Ngọc và Vạn Vấn cùng ngã xuống giường. Đồng thanh:

" Cái giường êm ái này...hạnh phúc quá ~ "

Lăn lăn một hồi Dẫn Ngọc ngồi dậy, nhìn Vạn Vấn.

" Ngươi đói không? "

" Có "

Vạn Vấn xoa xoa bụng, làm bộ sầu khổ

" Ta nhịn đói tròn một ngày rồi "

" Ta đi nấu "

Dẫn Ngọc loay hoay dưới bếp một canh giờ. Hương thơm phưng phức của canh chua, còn có cá kho khổ qua, thoáng chốc căn phòng đầy mùi thơm của thức ăn. Bụng đói của Vạn Vấn càng kêu to.

" Dẫn Ngọc!!!! Ta đói muốn xỉu rồi "

" Đợi một chút  đợi một chút "

Dẫn Ngọc bày đồ ăn ra bàn. Cơm cũng nấu xong rồi. Y lấy hai cái bát rồi múc cơm bỏ vào. Múc một bát cơm đầy, lại một bát nữa. Tự dưng một cái bát khác đẩy tới.

" Lâu rồi không ăn cơm. Sư huynh múc cho ta đầy chút "

Dẫn Ngọc hóa đá tại chỗ.

Vạn Vấn lại nhanh nhẹn hơn y nhiều, trưng ra bộ dáng muốn đánh nhau.

" Ta biết ngay là có kẻ bám đuôi mà!!! Ngươi là ai?! Đến đây làm gì??? "

Quyền Nhất Chân lại chẳng mảy may quan tâm đến cậu ta. Lại đẩy cái bát cho Dẫn Ngọc, mắt long lanh ngấn nước. Hệt như chó bị bỏ đói lâu ngày.

" Sư huynh!!! Ta cũng rất đói. Sao huynh vẫn chưa múc cho ta?! "

Dẫn Ngọc sợ hãi quá độ rồi hóa đá luôn rồi. Quyền Nhất Chân y biết đâu phải loại tính tình này. Y không nghĩ tới hắn lại lén lút bám theo. Trước giờ đâu có như thế.

Mặc kệ Dẫn Ngọc ngây người. Quyền Nhất Chân ỉu xìu tự múc cơm.

" Huynh không múc thì ta tự múc "

" Ai cho ngươi ăn cơm nhà ta "

Vạn Vấn bay ra ngăn. Quyền Nhất Chân liếc nó một cái.

" Sư huynh. Thằng nhóc này huynh lụm về từ bãi rác nào vậy? "

" ngươi!!! "

Vạn Vấn nghe được phẫn nộ cuộn tay thành nắm đấm. Ai lụm từ bãi rác hả???

Thế là một nhỏ muốn đánh lộn, một lớn lại cắm cúi ăn.

" Sư huynh! Huynh nấu ăn thật ngon. Không như Tạ Liên a "

" Grừ grư!!! Đã bảo không được ăn cơm nhà ta!!!! "

Vạn Vấn quay sang Dẫn Ngọc.

" hắn là ai vậy? Cứ kêu ngươi là sư huynh "

Dẫn Ngọc không trả lời. Y ảo não suy nghĩ quãng thời gian sau này phải sống làm sao đây. Quyền Nhất Chân thay đổi rồi, thủ đoạn lén lút theo dõi như vậy. E là sau này muốn trốn đi cũng không được.

" Ta là sư đệ của huynh ấy "

" Hồi nào? Ta nghe Dẫn Ngọc kể rất nhiều chuyện của y, chưa từng nhắc đến ngươi "

Quyền Nhất Chân đang ăn hơi dừng lại. Không biết hắn nghĩ gì lại tiếp tục ăn tiếp.

" Dẫn Ngọc. Đuổi hắn đi đi "

Sao đuổi được? Đuổi cũng không đi. Quyền Nhất Chân nói sao cũng là ân công của y. Là người giúp y có lại được mạng sống này. Gặp hắn muốn bỏ trốn đã không tốt rồi. Giờ hắn lịch kiếp thất bại, đang yếu, ăn một bữa cơm mà đuổi thì không có đạo lí cho lắm.

Cái y đang rầu là chỗ ở bị tìm thấy rồi. Trốn đi cũng không được.

Quyền Nhất Chân thấy Dẫn Ngọc ngây người hồi lâu thì lo lắng đẩy nhẹ vai y.

" Sư huynh? "

Dẫn Ngọc không còn tâm trạng nào động đũa nữa. Y trầm giọng nói.

" Ăn xong rồi ngươi về Thượng thiên đình tịnh dưỡng đi "

" Ta lại muốn ở nhà sư huynh nghỉ ngơi hơn "

Quyền Nhất Chân mắt sáng ngời.

Dẫn Ngọc thở dài.

" Để ta yên đi "

Chỉ còn sống được 100 năm. Nói y hận dai cũng được. Y không muốn quãng đời còn lại phải nhìn thấy người không muốn gặp.

Quyền Nhất Chân trầm mặt chốc lát. Cảm thấy tiểu tử trong nhà Dẫn Ngọc quá ồn ào. Hắn " nhẹ nhàng " đá văng Vạn Vấn ra khỏi cửa, rồi cài chốt lại. Dẫn Ngọc trố to mắt

" sao ngươi đá nó? "

Quyền Nhất Chân không trả lời câu hỏi của y mà nắm tay y. Im lặng như đang suy nghĩ, sắp xếp câu từ. Một lúc sau cất giọng.

" Sư huynh. Huynh vì ta bị giáng thế, vì ta mà mất mạng. Nên huynh ghét ta là chuyện chẳng sai. Chỉ là... "

" Chỉ là ta không muốn rời xa huynh. Ta muốn ở bên huynh. Từ lúc huynh mất ta đã nghĩ, khi huynh tỉnh lại ta tuyệt đối sẽ không rời xa. Cho nên, huynh đừng đuổi ta đi, cũng đừng nhìn thấy ta liền muốn trốn. "

" Ngoài huynh ra ta không muốn ở bên ai. Cũng không ai muốn ở bên ta....Ta rất muốn, rất muốn ở cạnh huynh "

Tuyệt đối không muốn rời.

Cả đời này. Chỉ muốn ở bên huynh bầu bạn mà thôi.

---------------End chap 9------------

Mình có vài lời cần nói nè. Có ai đọc thấy quá dài không? Mấy chap dạo này mình viết từ 1000 đến 1500 từ, có khi tới 2000 từ. Sợ các bạn đọc mệt á.

Mệt thì bảo để mình viết ngắn lại nha :3

Bye

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro