Chương 5
Chương 5: Mặt trời? Không. Có lẽ...chỉ là pháo hoa.
Written by Gấu Lười
Thời gian như một cơn mưa mát lành, rửa trôi đi tất cả. Trí nhớ của cô về ngày xưa phai màu, hoen ố như tấm ảnh cũ kỹ cất nơi thư phòng. Tất cả mọi thứ đều là màu xám tro, chỉ mình cậu...vẫn rõ nét như ngày nào...
------
Bữa ăn tối hôm đó được Hikaru giải quyết ở phòng ăn khách sạn.
Cha mẹ cô đã gọi bữa ăn vào phòng một tiếng trước, bọn họ nhắn với cô bọn họ sẽ không đi ra ngoài cả ngày hôm sau.
Cho nên, cô được hoạt động tự do, từ hôm nay cho đến chiều ngày mai, còn về vấn đề đi lạc, cha mẹ sẽ giải quyết thay cô khi họ ra khỏi phòng.
Cô hẳn là phải mừng rỡ trước tin tức đó, nên cô mới ở đây, tự do gọi món ăn cô muốn.
Hikaru ngồi trên bàn ăn, im lặng ngắm nhìn phong cảnh chiều tối qua lớp kính dày của khách sạn. Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi người phục vụ bưng lên bàn món cô gọi, càri vẫn còn nguyên, chưa từng được động đến.
"Biết vậy chỉ gọi bánh ngọt và trà."
Hikaru tiếc nuối nhìn bữa tối lãng phí một cách vô nghĩa. Cô vẫn cho rằng việc để lại quá nhiều đồ thừa là sự thiếu tôn trọng của người ăn đối với đầu bếp nấu ra nó, nhưng bây giờ cô lại sắp sửa trở thành người vứt nguyên tô càri...
_ Hime... khỏi bệnh, không nên... bữa tối như thế này.
Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh cô, Hikaru quay đầu nhìn lại, Seki đang đứng trước bàn ăn, cười mỉm nói.
Suýt nữa cô quên mất việc Seki nói cậu sẽ quay lại khách sạn vào tối nay. Cậu nói cậu không yên tâm khi cô chưa khỏi bệnh hẳn.
Hikaru từ chối cho ý kiến khi nghe câu nói này.
_ Hime không...cháo...được không.
Seki vui vẻ hỏi, mặc dù theo ý cô, cậu đang dùng giọng trần thuật để nói ra một câu đề nghị.
Tô càri đó cuối cùng vào bụng Seki, còn cô chỉ ăn một chén cháo nấm nhỏ.
Hikaru nhấp một ngụm nước ép táo, tò mò đưa mắt nhìn cậu bé vẫn còn chiến đấu hăng hái với bữa ăn trước mặt. Nếu như cô nhớ không lầm, Seki chỉ mới sáu tuổi, vậy gia đình của cậu làm sao có thể để cậu ra ngoài một mình vào buổi tối như thế này...
"Bọn họ không quan tâm người này sao?"
Trong đầu của cô thoáng chốc lướt qua nụ cười vui sướng của cậu bé. Cậu luôn cười như thế mỗi khi cô nhìn cậu, như thể cậu rất vui, rất hạnh phúc. Cuộc sống của cậu rất tốt, rất thuận lợi.
"Trước kia mình còn nghĩ rằng nụ cười thuần khiết chỉ có thể đến từ một gia đình hạnh phúc, bây giờ thì...chậc..."
Cô đột nhiên cảm thấy, có một khoảng khắc nháy mắt nào đó trong trí nhớ, cậu bé xa lạ này, cùng chính cô...năm hai tuổi, trùng lặp với nhau.
Hikaru lấy ra khăn tay, đưa cho Seki ý bảo cậu lau miệng. Cậu ta đã ăn đủ nhiều, nếu ăn nữa sẽ không tốt cho việc tiêu hóa.
_ [Đừng ăn nữa, đã đủ rồi.]
Khó được một lần cô muốn quan tâm một ai đó, có thể do cô có ấn tượng khá tốt với cậu, cũng có thể là do cô muốn đối xử tốt với...chính cô.
Cậu bé này rất phức tạp, là người phức tạp nhất cô từng gặp, nhưng lý do đó không đủ khiến cô cảnh giác với cậu.
Con người sống gặp phải sóng gió, thất bại đều là chuyện tất nhiên, vượt qua được thì trưởng thành. Cậu bé này chỉ khác biệt ở chỗ hiểu chuyện quá sớm mà thôi. Lỗi sai không ở cậu thì cô có tư cách gì bình luận, ghét bỏ sự thành thục của cậu ta.
Chưa kể đến việc, chính cô cũng đã đánh mất sự thuần khiết của một đứa trẻ.
"Nếu vì lý do trên mà phán xét cậu ấy, mình chẳng khác gì chó chê mèo lắm lông cả."
Seki cười nhận lấy, nhưng không dùng. Cậu rút lấy khăn ăn của khách sạn, lau miệng và hai tay đến khi sạch sẽ, sau đó gấp khăn của cô lại làm tư, bỏ vào túi.
Hikaru lơ đễnh nhìn hành động của cậu, không nói gì.
Dưới chân cầu phía xa có một người họa sỹ đang thu dọn giá vẽ. Ông ta đã ngồi ở đó suốt ba ngày mà không hề vẽ một nét bút nào.
Cô tự hỏi, ông ta đang chờ mong điều gì nơi đó? Điều đó có thật sự quan trọng đến khiến ông ta chờ lâu như vậy không?
Cô không thể hiểu, vì cô không có nhiều thời gian để làm việc vô nghĩa như thế. Cô có thể bỏ qua rất nhiều điều khi không thể chờ đợi, nhưng cô sẽ mất càng nhiều hơn khi cô đứng lại chờ đợi.
Cô không hiểu, nên cô chú ý đến ông họa sỹ già kia, như một đứa trẻ chú ý đến phép màu thần kỳ.
Bất chợt tay cô truyền đến một độ ấm xa lạ, Hikaru hoảng hốt nhìn lại, Seki đã đứng cạnh cô, cười mỉm dắt tay cô ra vẻ muốn cô đi cùng cậu. Trong mắt cậu toát lên sự bướng bỉnh, ý bảo cậu muốn cô đi với cậu, không thể chối từ.
"A, hệt như một đứa trẻ được cưng chiều đến hư hỏng."
Hikaru nhìn cậu, nhưng cuối cùng không có rút tay ra. Cậu bé này ở một số mặt nào đó cứng đầu đến khiến cô bất lực , như việc cô không thích đụng chạm với người lạ cũng có thể bị cậu ép buộc trở thành quen với việc tiếp xúc với cậu.
Cô không rõ, cậu ta không sợ cô đả thương cậu bằng ma thuật khi mất lý trí, hay cậu chắc chắn rằng cô sẽ không nỡ làm điều đó?
Cả cha mẹ cô cũng không dám mạo hiểm làm việc này...
Bọn họ có thể chết, chỉ bằng vài lời nói của cô...
Nhận thấy thái độ cam chịu của Hikaru, Seki cười tươi vui vẻ dẫn cô ra khỏi khách sạn, bên ngoài đã có xe của cậu chờ sẵn ở đó. Cậu mang cô đến một cửa hàng quần áo, sau đó bắt đầu chọn lựa yukata cả giờ đồng hồ.
Hikaru lặng lẽ nhìn cậu chọn lựa bắt bẻ từng cái một, cho dù không hiểu cậu nói điều gì, nhưng từ vẻ mặt hơi nhăn nhó của chủ quán, cô vẫn có thể đoán ra cậu cầu toàn đến mức nào.
Seki muốn mua đồ tặng cho ai nên cần cô cho ý kiến, đúng không?
Cuối cùng bộ yukata chọn được là màu xanh nhạt, với vạt áo được nhuộm màu xanh bầu trời.
Hikaru nhìn những bộ yukata rực rỡ bên trong tiệm, lại nhìn bộ yukata mộc mạc trên tay... cô và Seki có thể xem như ép buộc chủ tiệm quá thể khi chọn bộ yukata nằm tận trong góc này.
Tiếp theo là thắt lưng, guốc gỗ, quạt...
Cả buổi tối tiêu hao cho việc chọn lựa đồ, đến khi Hikaru về lại khách sạn, Seki lại đưa những thứ vừa mua được lên phòng cô, với nụ cười rực rỡ nói chiều mai cùng nhau đi dự lễ hội mùa hè...
"Dùng giọng ra lệnh để hỏi ý kiến, Seki...cậu có nên độc tài đến thế không."
Hikaru ngồi xuống ghế, đầu luôn cảm thấy đau mỗi khi mắt cô nhìn bộ yukata trên giường.
Cô chưa từng gặp phải tình huống lúng túng như lúc này.
Không muốn đi cũng phải đi.
Cho dù muốn từ chối cũng không làm được.
Theo lý thuyết, cô sẽ ghét mẫu người như thế, nhưng thực tế, cũng không hẳn là như vậy.
Ít nhất, lúc này, cô không ghét Seki.
Hikaru đưa mắt ra ngoài cửa sổ, cô chợt nghĩ đến ngọn đèn đường tỏa sáng và bóng tối xung quanh nó trên đường cô đi, cùng bức tranh cô vô tình thấy được khi tham dự một buổi triển lãm cùng cha mẹ, một trái táo đặt trên một chiếc ghế bị cụt mất một chân.
Gương mặt của Seki lại thoáng qua, nhưng lần này Hikaru khép mắt lại, thở dài. Đáy lòng cô trống rỗng, cho dù cố lấp vào thứ gì, cũng mất hút vào hư vô.
"Sinh hoạt bất đồng, nên sắc thái khác nhau mà thôi."
--------
Buổi sáng khi ra khỏi phòng, cô bất ngờ nhìn đến cha mẹ đã ngồi vào bàn ăn được một lúc. Xem ra mẹ cô đã bình tĩnh lại, dù khóe mắt bà vẫn còn đỏ hoe.
Mẹ cô là người phụ nữ đầy mâu thuẫn.
Bà có thể trở thành một người làm ăn cao tay, sát phạt đến vô tình.
Tác phẩm bà vẽ ra đầy màu sắc tươi tắn, lãng mạn và thơ mộng như một thiếu nữ e ấp bước vào đời, cũng có thể thanh lịch, cao sang, thể hiện rõ sự quý phái của một quý bà giàu có.
Bà lại là người phụ nữ dịu dàng, ôn nhu hiền hậu, thạo làm việc nhà, quan tâm hết mực cho chồng, con...
Cô đã nhớ không nổi tính cách lúc ban đầu của bà, cả khuôn mặt hạnh phúc lúc trước cũng đã sớm bị thời gian xóa nhòa, chôn vùi trong quá khứ.
Shirosaki Fuyu, Isabella Morell... bà thay đổi quá nhiều. Sắc bén được mài dũa trở thành vũ khí chân chính, nhưng mềm yếu lại càng thêm rõ ràng.
Cô thường thường đoán, nếu gia đình này không có sự hiện diện của cô, có lẽ sẽ là một gia đình hoàn mỹ tràn đầy tiếng cười cũng nói không chừng.
Vì mỗi lần Shirosaki Fuyu nhìn cô, trong mắt bà luôn ngập tràn sự khổ sở.
Shirosaki Hikaru...Hikaru...Hikaru...bà kì vọng điều gì khi đặt cho cô cái tên đó, cũng nuối tiếc điều gì mỗi khi gọi cô "Sarah"...
Linh hồn trong suốt như nước, lại mỏng manh như pha lê, cô không dám chạm vào, chỉ sợ một lần vô ý sẽ khiến mọi thứ đổ vỡ, cả bề ngoài hòa bình cũng duy trì không được nữa rồi.
Hikaru ngồi vào bàn ăn, gọi một tách nước táo ép và một cái bánh ngọt đơn giản. Cô đang quan sát mẹ, cố tìm xem, sự hoàn mỹ này còn duy trì được bao lâu.
_ [Nếu Mommy muốn, con có thể...chỉ vài lời...]
Cô mỉm cười ngập ngừng đề nghị, nhưng rồi im bặt đi khi nhận thấy sắc mặt không mấy tốt lành của cha cô, Shirosaki Daisuke.
Mẹ cô kéo lại tay cha trước khi ông kịp nói điều gì. Bà cười mỉm nhìn cô, nụ cười ôn hòa lại bao dung.
Thật xấu hổ khi nghĩ đến việc bà đang bao dung cho sự bốc đồng của cô lúc này.
_[Không, Sarah. Tình cảm chân chính là không thể lợi dụng ma pháp hay bất cứ thủ đoạn nào đi tranh đoạt, cũng không thể quá mức cưỡng cầu.]
_ [Con có món quà trời cao ban tặng, nhưng nó sẽ là con dao hai lưỡi nếu con lạm dụng nó...]
_ [Con ăn xong rồi, con xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.]
Vội vàng cắt đứt lời nói của mẹ, cho dù biết như thế là không lễ phép, Hikaru đứng lên, rời bàn ăn chạy vội về phòng. Mẹ cô chắc lại đang cười buồn bã dựa vào người cha cô, còn cha cô...không biết được.
_[Con bé sẽ hiểu thôi, một ngày nào đó.]
Cô nghe được tiếng cha cô nhỏ nhẹ an ủi mẹ, giọng nói ấm áp như gió nhẹ đầu hè. Theo thói quen quay đầu nhìn lại, mẹ đã ôm ghì lấy cha, cười mỉm. Hai người trông thật đẹp đôi, và cả...hạnh phúc...
------
Hikaru lấy mấy quyển sách ma thuật từ hành lý ra, xếp chỉnh tề trên bàn. Cô hầu như không chạm đến chúng kể từ khi đến Nhật. Khóa học đã bị trễ nãi quá nhiều, nếu lại kéo, khi về Anh cô chắc chắn sẽ bị sách đè chết.
Ma thuật đôi khi rất nhàm chán, nhất là những kiến thức nghiên về lý thuyết nhiều hơn thực dụng, như chồng sách trên bàn cô, mỗi cuốn sách đều là những lời giới thiệu cặn kẽ, chuyên sâu về lịch sử của ma pháp, tiến trình phát triển và những cách tân mang tính sáng tạo đột phá, cũng như khuyến khích những phù thủy nhỏ không ngừng cải tiến ma chú.
Thật ra, theo ý cô, những cuốn sách thuộc loại này đều rất sáo rỗng, không cần thiết phải được viết ra. Chỉ có những phù thủy xuất thân bình dân, không có thế lực chống lưng mới có thể tin tưởng vào những lời nói lừa người trong này, còn những người xuất thân từ danh gia vọng tộc, đứa nào mà không đọc làu làu vài bản ca ngợi gia tộc, lịch sử huy hoàng của phù thủy thuộc họ hàng đó.
Mỗi gia tộc vài bản, ghép lại thì có thể dễ dàng nhận ra, thay đổi lịch sử là một điều hết sức dễ dàng, chỉ cần vài tờ giấy, và bùa chú giữ bí mật, thế là xong.
Hikaru muốn cười cợt mỗi khi nhìn một đám phù thủy nhỏ tranh cãi gây gắt khi bàn về vinh quang của gia tộc, nhưng cô chỉ giữ im lặng lướt qua, vì cô cảm thấy khó chịu với tình cảm tỏa sáng trên gương mặt mỗi người trong đó. Bọn họ yêu gia tộc của họ, yêu một cách thật lòng. Cô lúc ấy nghĩ gì ... "Quá chói mắt."
Thời gian thường trôi qua nhanh khi tập trung làm một việc gì đó. Khi Hikaru buông xuống quyển sách thứ hai, bên ngoài đã là chiều tà, cách thời gian Seki hẹn cô chỉ còn không đến một tiếng đồng hồ.
Hikaru nhíu mày nhìn yukata đặt trên giường, lúc này cô mới nhớ ra, cô không biết mặc nó như thế nào.
Vừa nghĩ đến mẹ, lại nhớ ngay đến buổi trò chuyện không vui ban sáng, Hikaru nghĩ cô hẳn nên tránh mặt hai người cho đến hôm sau, nhưng cô lại không biết ai có thể giúp cô mặc đồ này ngoại trừ mẹ.
"Mặt mũi cái gì."
Thở dài ôm lấy y phục, Hikaru gõ cửa phòng cha mẹ, thẳng thắn trình bày nguyên do cùng cố ý bỏ qua cái nhìn hài hước của mẹ khi giúp cô thay áo.
_ [Con đi đây.]
_ [Chúc con chơi vui vẻ.]
Mẹ cô cười nói. Bà đứng trước cửa phòng, nhìn theo bóng lưng của cô mãi cho đến khi cô bước vào thang máy.
Cô đã mong đợi bà nói sẽ cùng cha đi lễ hội mùa hè này...cùng cô.
"Ngu ngốc."
....
Cô đến nơi hẹn trước mười phút, nhưng Seki đã đứng ở đó chờ cô, bên cạnh còn có một cậu bé khác trạc tuổi cậu đứng cùng.
Hikaru thở dài. Cô ghét chờ đợi, lại không thích khiến người khác chờ cô. Lần này lại khiến một người lạ chờ cô...cảm giác như vậy không được tốt lắm.
_ Xin lỗi...đã khiến mọi người chờ lâu.
Seki nghiêng người nhìn cô, cười lắc tay.
_ Không đâu, là tớ đến sớm.
Nói rồi, cậu lại quay mặt về phía cậu bé còn lại, cười nói:
_ Sanada, đây là Shirosaki Hikaru, bạn mới quen....Tớ...bệnh...
Một cậu bé có linh hồn màu vàng đất trầm ổn, Hikaru thoáng liếc nhìn cậu bé kia, cho ra kết luận.
_ Hime, đây là Sanada, bạn thân của tớ.
Hơi khom người, Hikaru ôn hòa cười chào hỏi.
_ Xin chào, Sanada – san. Lần đầu gặp mặt.
Việc chỉ có thể nói một câu mỗi khi chào hỏi này luôn khiến cô cảm thấy không lễ phép lắm, nhưng cho dù cô muốn nói câu khác cũng không được. Tiếng Nhật không đạt yêu cầu.
_ Xin chào, Shirosaki – san...Yukimura...nhắc...
"Lại đến nữa, cảm giác thất vọng khi có thứ gì vượt khỏi tầm kiểm soát."
Hikaru nhẹ nhàng gật đầu. Seki cười, nói.
_ Đi thôi.
Cậu bé tên...Sanada kia đi lễ hội cùng gia đình, chỉ có cô và Seki một mình một ngựa. Cảm giác như lạc lõng giữa những đứa trẻ khác, nhưng cuối cùng lại may mắn còn có người cùng tình trạng với mình.
...
"Lạ thật..."
Hikaru sờ lên ngực trái, ban nãy tim cô có chút đau nhói bất thường, như bị thứ gì để mắt đến, dù cảm giác này chỉ thoáng qua.
"Có lẽ mình lo lắng quá."
Cô cười mỉm an ủi, cố gắng quên đi cảm giác khác thường kia.
"Mình còn quá nhiều việc chưa làm, không có thời gian lo nghĩ việc... vụn vặt."
...
Hoàng hôn dần đáp xuống, dòng người cũng theo đó mà tăng lên, khiến không gian hoạt động của Hikaru bị hạn chế rất nhiều.
Cô không quen đi guốc gỗ, nên đi chậm vô cùng, lại phải cẩn thận tránh cho việc va chạm với người khác mà ngã xuống đường.
Hikaru chưa bao giờ biết, đi lại cũng có thể khó khăn đến vậy.
Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan, Seki đã chậm rãi tiến lại gần, nắm tay giúp cô ổn định lại. Thanh âm non nớt vang lên bên tai, lại mang đến cảm giác lạ lẫm cô chưa từng biết trước đó.
_ Không sao. Chúng ta...dựa...đi.
"Chúng ta sao..."
Như ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, cảm giác lạ lẫm kia đến quá nhanh, trước khi Hikaru kịp bắt lại, nó đã chìm sâu vào đáy hồ.
_ Cảm ơn.
Cô nhẹ nhàng nói, nụ cười trên mặt thêm một chút sức sống, không còn đơn thuần do lễ phép mà vẽ ra.
Có quá nhiều thứ phức tạp mà Hikaru không hiểu. Cô có thể bỏ qua, nhắm mắt đi tiếp, chỉ vì cô cho rằng nó không đáng giá cô bỏ thời gian tìm hiểu.
Nhưng lần này...có lẽ là một ngoại lệ.
Hikaru liếc mắt nhìn cậu con trai cô đang dựa sát vào. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được độ ấm của lẫn nhau, gần đến mức, cô có thể nhìn đến nụ cười vui vẻ xinh đẹp của cậu.
Yên tĩnh mà lại vui sướng.
"Seki lúc này chắc vui lắm."
"...mình cũng vậy."
...
Lễ hội mùa hè lần này được tổ chức ở một khu đất trống dưới chân núi, muốn đi đến đó phải đi dọc theo bờ biển.
Cảnh biển về đêm...thật ra cũng không đẹp đẽ gì. Nước biển xanh trong vào buổi sáng, đến tối lại đen kịt âm u khi không có ánh nắng mặt trời. Hikaru chỉ nhìn qua một lần liền mất đi hứng thú nhìn ngắm tiếp.
So với ngắm trời ngắm đất ngắm biển, cô càng để tâm đến cậu bé tên Sanada. Cậu ta đi cạnh người thân, cho dù bọn họ không nói gì cả, nhưng không khí lại ấm áp và hài hòa vô cùng.
"Là vì không có nên mới chú ý nhiều đến bất thường."
Hikaru tỉnh táo phân tích lý do, sau đó nheo mắt không vui khi nghĩ đến cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Cô vẫn luôn là con người như vậy.
Ích kỷ mong tất cả đều đau buồn chỉ vì cô không vui.
Ghen tỵ với những thứ thuộc về người khác mà cô không chiếm được.
Rồi lại cắn răng chối cãi, không thừa nhận con người xấu xí kia là bản chất của cô.
"Ghê tởm."
Cô ghét chính mình.
_ Hime sao thế?
Seki ôn hòa cười nói. Giọng nói của cậu đựng đầy cảm giác thỏa mãn, vui sướng.
Cô đứng lại, nhìn cậu.
Cậu con trai này có lẽ không sở hữu một gia đình hòa thuận, cũng có thể đã gặp phải rất nhiều chuyện phiền lòng. Nhưng những vấp ngã kia khiến cậu thành thục, chín chắn, còn điều cô không hiểu là... tại sao cậu có thể thản nhiên cười nói, như mọi thứ vốn nên như vậy, và cậu vẫn có thể tìm thấy niềm vui của cậu ở bất cứ góc nhìn nào?
_ Seki...tại sao...vui?
Cô ngập ngừng đặt câu hỏi. Cô không hiểu, nhưng lần này lại cố chấp muốn tìm được câu trả lời...
"Chỉ vì...mình muốn biết...tại sao cậu ta lại có thể như thế."
"Chỉ vì như thế mà thôi..."
Mắt Seki hơi mở to khi nghe cô hỏi, nhưng nụ cười của cậu lại càng thêm vui vẻ, cho đến bật ra tiếng cười. Hikaru có cảm giác như cô vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc, nên cậu mới có thể cười khoa trương đến vậy...
Hikaru tức giận.
Cô không vui , nên cô rút tay ra, đi thẳng về phía trước. Cô giận, vì cô đã nghiêm túc hỏi cậu đến vậy, mà cậu lại có thể cười được.
"Câu hỏi kia...buồn cười đến vậy à?"
Hikaru đi được một đoạn, khóe mắt trông thấy Seki vẫn đi theo phía sau, không xa không gần, khoảng cách vừa đủ năm bước dài, trên môi cậu vẫn còn đọng lại sự vui vẻ không cách nào đè nén. Môi cô mím chặt, ánh mắt lại lơ đễnh mang theo sự vui vẻ như bị chính nụ cười của cậu ta nhuộm lấy.
Giữa lúc hai người rơi vào tình trạng im lặng vui sướng, Hikaru đột nhiên cảm thấy thân thể của cô nghiêng về phía trước một cách bất thường.
"Guốc gỗ..."
Cô nhận ra có ai đó vừa va vào cô từ phía sau, lực va không lớn, nhưng hôm nay cô đi guốc gỗ không quen khiến bước chân không còn vững vàng như mọi ngày.
"Ngã xuống rồi."
Hikaru nhắm mắt lại, cười khổ.
Trước khi cơn đau tiến đến, tay cô đã được ai đó kéo lại. Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ như an ủi nhịp đập hoảng loạn của trái tim.
Cô chớp mắt, nhìn Seki mang vẻ mặt thấp thỏm, lại nghiêng đầu nhìn thấy một đứa trẻ ngồi bệch dưới đất. Cậu bé hẳn là người đã va vào cô khi chơi trò rượt bắt với bạn của cậu.
Đôi mắt cậu ngấn nước.
"Khóc?"
Linh hồn của cậu bé kia màu trắng...chưa từng nhuộm bất cứ màu gì.
Hikaru ra hiệu cho Seki buông cô ra.
Cô ngồi xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá ngập nước, cười mỉm.
_ Đừng khóc, được không...?
_ Đầu gối...đau...không...đi...
Giọng nói của cậu nghẹn lại trong tiếng nấc, khó nghe vô cùng.
Hikaru liếc nhìn đầu gối của cậu. Nơi đó đã rớm máu. Vết thương không nghiêm trọng, nhưng đau, chẳng trách sao cậu lại khóc nức nở như thế.
Cô đưa tay, phủ lên vết thương của cậu, ép thấp giọng nói.
_ Nhìn chị nào, đau đau biến đâu mất rồi?
_[Phục hồi.]
Hikaru không ngại dùng một chút ma thuật nhỏ cho cậu bé này, miễn sao cậu có thể đừng khóc nữa.
Cô hài lòng nhìn cậu ngạc nhiên thử đứng lên, sau đó cười vui vẻ nói cảm ơn, và chạy về phía bạn của cậu.
Cô nhìn theo bóng lưng của cậu bé kia, cho đến khi hai đứa trẻ trở thành một chấm nhỏ phía xa. Môi cô còn mang theo nụ cười mỉm dịu dàng, như một người chị từ ái nhìn theo cậu em trai nghịch ngợm.
_ Hime thích con nít sao?
Seki nắm lấy tay cô, cười hỏi. Hikaru nhìn cậu, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
Cô không thích trẻ em, thứ khiến cô giúp đỡ đứa bé kia là linh hồn màu trắng của cậu ta...mà những đứa trẻ rồi sẽ lớn, linh hồn sẽ bị cuộc sống nhuộm thành vô vàn màu sắc, mất đi sự trắng trong ban đầu.
Cô thích sự thuần khiết của màu trắng, nhưng chỉ có vậy thôi.
So với màu trắng...cô càng thích màu xanh...
_ ...Hime không sao...?
Seki ngập ngừng hỏi. Cô nhớ được khi tựa vào người cậu ban nãy, cô nghe được nhịp tim đập nhanh của cậu.
Hikaru cười ôn hòa, tay chủ động nắm lại tay cậu.
_ Cảm ơn...rất nhiều.
Cho dù biết sẽ bị thương, sẽ đau, cô cũng có thể tùy ý bản thân ngã xuống, chỉ vì vết thương rồi sẽ khôi phục, chẳng có gì ngạc nhiên cả. Nhưng khi được cậu che chở, cô lại cảm thấy kinh ngạc, cùng một chút...ấm.
Không mong chờ, lại được đáp lại.
Nhưng...thế là đủ rồi.
Cô chỉ cần như thế.
Seki...người bạn này, cô nhận.
...
Chân núi đã hiện ra trước mắt, ánh sáng dịu dịu hắt ra từ những chiếc đèn lồng khiến khung cảnh nhộn nhịp thêm ấm áp, an tường. Những quầy hàng xếp ngay ngắn dọc lối đi gần như chiếm trọn cả lòng đường. Người tới ta đi tấp nập, tất cả đều mang trên môi nụ cười vui vẻ, hào hứng.
Hikaru chưa từng xem qua lễ hội nào...đẹp đến vậy.
_ [Nơi này...thật tuyệt.]
Cô than thở khen ngợi.
Ánh đèn làm cho khuôn mặt xinh xắn thường ngày của cô trở nên càng thêm rạng rỡ khác thường, cứ như, cô thoát khỏi vỏ bọc thường ngày...và còn sống.
Hikaru quay đầu lại nhìn Seki. Khuôn mặt cô như đang cười, nhưng nhìn kỹ lại tựa như không cười, chỉ có ánh mắt hơi nhu hòa, lấp lánh như tia nắng cuối cùng trong khoảng khắc hoàng hôn. Cô nói:
_ Đông...Seki nhỉ?
Tâm trạng của cô hiện giờ...phải gọi là thanh thản đúng không?
Hikaru cảm nhận được thứ cảm xúc ấm áp chậm rãi dâng lên trong lòng, khiến cả người đều trở nên thoải mái.
Cô nghĩ, cô thích mọi thứ trong khoảnh khắc này.
_ Ừ. Đông vui.
Seki cười đáp. Cậu dắt tay cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói với giọng nói thích thú vô cùng:
_ Nếu Hime muốn, chúng ta...đi...nhé?
_ Được.
Cô cười trả lời, không so đo điều cậu ta nói là gì.
Cô tin cậu.
...
Tình huống hiện giờ là gì?
Hikaru cầm trên tay vợt giấy đã hỏng, nheo mắt nhìn con cá vàng màu đen bơi qua bơi lại như giễu cợt sự bất lực của cô. Bên cạnh cô là một tá vợt giấy vô dụng.
Seki đề nghị cô thử chơi vớt cá vàng khi hai người đi ngang qua một gian vớt cá. Tuy cô không biết vớt cá lên để làm gì, nhưng khi nhìn vẻ mặt hào hứng của Seki, cô liền đồng ý.
Hikaru nghĩ việc này rất đơn giản, và nó cũng thật sự rất đơn giản, dùng vợt vớt cá lên, chẳng có chỗ nào khó hiểu cả.
Nhưng vấn đề là...cô không vớt được bất cứ một con cá nào.
Hikaru không thể không ủ rủ thừa nhận, cô không có năng khiếu trong việc này.
"Nếu dùng ma thuật...không, vậy thì chẳng có ý nghĩa."
Cô tiếc nuối buông vợt xuống, sau đó đứng lên cười trừ với Seki. Ban đầu cô vớt cá vì tặng cho cậu, chẳng ngờ lại thất bại hoàn toàn.
_ Thật khó...xin lỗi. Tớ...thua.
Hikaru là một con người tranh cường háo thắng, nhưng ở một số việc, cô có thể chấp nhận sự thất bại, như ngày hôm nay, khi cô muốn tự tay tặng một món quà cho Seki, cô sẽ không lợi dụng ma thuật hoàn thành việc đó.
Mẹ cô cho rằng tình cảm không nên dính dáng đến ma thuật.
Cô không tin, nhưng lại làm theo điều đó.
Vì cô muốn quý trọng cậu bé này.
Seki lắc đầu, cười mỉm. Thay vì nắm tay cô đi tiếp, cậu lại ngồi xuống, mua thêm năm cái vợt và hỏi:
_ Hime...cá...?
_ Màu...đỏ đi.
"Mình muốn con màu đen."
Hikaru hơi tiếc nuối nghĩ.
...
_ Cái này...ném vòng...?
_ Ừ, Hime chơi không?
Phần thưởng cho trò chơi này rất đa dạng, ngoại trừ những thứ bình thường như snack, bánh quy, kẹo... còn có ô tô đồ chơi, búp bê, và cả một cặp gấu bông nhỏ rất xinh. Cô đoán, kia là phần thưởng lớn nhất, vì nó được đặt riêng ra, để xa nhất, rất bắt mắt, lại khó ném trúng, gần đó lại có thêm một con búp bê cầu thần linh, cũng chung số phận với cặp gấu bông.
_ Tớ không chơi...nhưng Seki chơi đi.
Hikaru trả tiền cho năm lượt ném, sau đó nhận lấy vòng đưa cho Seki.
Cậu có vẻ như mong muốn cô tự mình chơi, nhưng cô biết tài nghệ của cô ở mức nào, nên cô sẽ không thử khi đã biết trước kết quả trắng tay.
Vượt ra khỏi dự đoán của cô, Seki không ném trật cái nào.
Cậu ném từng vòng một, chậm rãi, nhưng tất cả đều nhẹ nhàng rơi vào lon rỗng trước mặt phần thưởng cậu muốn, như tất cả đều phải là như thế.
_ Seki...tài thật.
Ngoại trừ năm cái vòng cô mua, Seki còn mua thêm mười hai cái nữa. Nói cậu vừa càn quét gian hàng này cũng không là nói thách, vì gần như tất cả những món quà trong gian hàng đều về túi của cậu.
_ Seki, cũng không cần...thắng hết...
Cô hơi ái ngại khi liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của chủ gian hàng và túi quà căng phồng trong tay Seki. Đáp lại cô là nụ cười ranh mãnh của cậu, và câu trả lời mang theo âm điệu nhảy nhót:
_ Nên tớ không thắng hết...còn...khá...nhiều.
"Nếu khá nhiều là từ chỉ số lượng những món vụn vặt thì...đúng là còn nhiều thật."
Hikaru cười mỉm, đưa tay thay cậu giữ lấy túi cá vàng khá to, bên trong là sáu con cá bơi lội tung tăng đầy sức sống.
...
_ Bóng...màu?
_ Hime câu thử xem. Dễ...
Hikaru do dự nhìn một đứa trẻ ủ rũ cuối đầu... Cô không chắc bản thân có thể thành công...vì cô đã hoàn toàn thất bại ở trò chơi vớt cá vàng.
_ Thôi, đến...
_ Thử xem. Tớ cùng...
Seki đưa cho cô một cái vợt vớt bóng cậu vừa bỏ tiền mua.
Không hiểu sao Hikaru lại cảm thấy giọng nói mềm mại của cậu giống khi cô dỗ đứa trẻ ban nãy.
"Hẳn là mình nghĩ lầm..."
_ Ừ.
Cô nắm chặt vợt, ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào những trái bóng đầy màu sắc trong bể nước.
Nhưng rõ ràng cô không có thiên phú trong lĩnh vực này.
Hikaru buồn bã nhìn vợt của cô rách một lần lại một lần, còn Seki đã câu được quả bóng màu đỏ, màu vàng, màu hồng nhạt...
"Ghét quá."
Hikaru cắn môi nhìn chằm chằm vào quả bóng cô muốn câu lên từ đầu đến giờ. Đó là một trái bóng nửa trong suốt màu xanh dương nhạt.
_ Hime muốn cái nào?
Seki đột ngột lên tiếng hỏi.
_ Cái đó, ở kia, xanh ấy...
_ Vậy sao.
Hikaru chớp mắt ngạc nhiên nhìn quả bóng từ từ theo dòng nước trôi về phía Seki. Cậu dễ dàng vớt lên, sau đó cười tươi đưa cho cô.
_ Tặng Hime.
Cô nhận lấy, cúi đầu giấu đi nụ cười mỉm vui vẻ.
Hôm nay hẳn là ngày cô cười nhiều nhất từ khi ra đời đến giờ.
Cô nhìn bóng lưng cậu bé nắm tay cô, bên tay vẫn còn mang theo bóng nước và cá vàng...
Có rất nhiều trộn lẫn với nhau, không biết được cảm giác này được gọi là gì.
...
Trời càng về khuya càng thêm náo nhiệt, cô và Seki chậm rãi đi dạo khắp các gian hàng.
Trên tay hai người từ trống trơn đến xách theo đề huề các món quà thắng được từ các gian hàng, Hikaru thậm chí thêm vào hai ma thuật nhỏ, giảm bớt đi sức nặng của những gói quà to tướng.
Bọn họ cùng nhau ngắm nhìn những tác phẩm xếp từ giấy được trưng bày trong tủ kính, dạo quanh những gian hàng bán các món ăn vặt tỏa mùi hương thơm nứt, mua những món ăn mới lạ cô chưa từng thử qua bao giờ: Takoyaki(1), Watame(2), Ikayaki(3), Kakigori(4), Ringo ame(5)...
...
Hikaru chần chờ nhìn chiếc bánh Taiyaki (6) trên tay. Cô vừa nãy đã ăn thử một miếng, vị kem trứng vẫn còn quấn quanh trong miệng.
"Rất béo."
Hikaru không chút chần chờ cho ra kết luận cô ăn không nổi chiếc bánh này.
Theo lệ thường, cô có thể đưa cho cha mẹ xử lý, nhưng bây giờ cô chỉ có một mình...và đây là món Seki mua cho cô.
_ Seki...
Cô ngập ngừng lên tiếng, lại không biết nói gì.
Seki quay đầu lại nhìn cô một chút, sau đó rất tự nhiên lấy đi Taiyaki trong tay cô, một hơi ăn hết.
_ Ngọt.
Cậu cười híp mắt nói, khoái trá tựa như...một con mèo ăn vụng được món cá yêu thích...
"Hoa mắt sao?"
Hikaru nghi ngờ ngẫm lại, rồi lại lắc đầu bỏ đi hình ảnh liên tưởng vớ vẩn vừa xuất hiện.
...
Hai người càng đi càng xa, cho đến khi cách ly với đám người nhộn nhịp.
_ Hime...pháo bông.
Seki chỉ tay lên trời. Theo ngón tay của cậu, cô nhìn thấy nơi xa dâng lên một chùm ánh sáng rực rỡ, nở bung như một đóa hoa xinh đẹp chỉ tồn tại trong khoảng khắc ngắn ngủi.
"Cháy sáng mãnh liệt."
Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra xung quanh Hikaru, chỉ phút chốc hai người đã xuất hiện nơi đỉnh núi.
Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ khung cảnh bên dưới lung linh sắc vàng, bừng sáng cả một vùng, nhưng đẹp nhất vẫn là bầu trời với muôn vàn pháo hoa nở rộ, như muốn thắp sáng cả bầu trời đêm, đủ mọi sắc thái khác nhau, gần như nhuộm bầu trời thành một bức họa xinh đẹp hớp hồn người.
Cô xoay người nhìn khuôn mặt của cậu bé đứng cạnh cô, vẻ mặt của cậu trông như rất thỏa mãn, rất hạnh phúc...rất rất đẹp.
Cô chợt nhớ đến khuôn mặt của cậu ngày đầu gặp gỡ, một khuôn mặt hoảng hốt như sắp mất đi thứ gì, còn bây giờ là khuôn mặt như đã có được mọi thứ...
Và...cô không thể dời mắt khỏi cậu.
"Cậu, có lẽ, là pháo hoa."
Hikaru rất vui và thỏa mãn...chỉ mong thời gian trôi qua thật chậm.
Có lẽ...
"Như vậy đi, pháo hoa."
Ánh mắt cô ngước lên nhìn bầu trời rực rỡ trên cao, khóe mắt đột nhiên có chút ướt...
----
Ghi chú:
(1): Bánh nướng với một miếng thịt bạch tuột bên trong.
(2): Kẹo bông gòn.
(3): Mực nướng.
(4): Đá bào với sirô.
(5): Kẹo táo.
(6):Bánh mềm có hình con cá, nhân bên trong thường là mứt đậu đỏ, kem sữa,chocolate hoặc phô mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro