Chương 14
Chương 14: William, em trai.
Written by Gấu Lười
Thực ra gia đình là nơi con người muốn trở về nhất, sau bao giông bão của cuộc đời.Còn nếu không muốn trở về, hẳn người đó phải là rất cô độc.
-------------
Một tuần không mấy tốt đẹp với một đứa bé sáu tuổi lần đầu chăm sóc trẻ con.
Hikaru đã nhớ không nổi đây là lần thứ mấy cô vội vàng chạy ra khỏi nhà đi mua một món đồ vật nào đó, lần trước là bình sữa và bình giữ nhiệt, trước nữa là núm vú cao su, trước trước nữa sữa bột, trước trước trước nữa là quần áo và vớ tay vớ chân...lần này là tã.
Bước chân hoảng loạn, thở hổn hển, gương mặt chảy dài mồ hôi, cô hiện giờ đang đứng trước một hàng lớn các loại tã trong một cửa hàng gần nhà và hoàn toàn không biết mình cần mua loại nào.
"Chết tiệt."
Chưa bao giờ Hikaru biết mình có thể chật vật đến như vậy.
Không đủ thời gian xem tỉ mỉ từng loại một, cô vội vàng cầm vài gói to gần đó nhét vào giỏ rồi nhanh chóng đi đến quầy thanh toán tiền. Cô nhân viên thu ngân đã là lần thứ n thấy cô trong vài ngày nay, liền không còn tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô cầm một giỏ hàng kệ nệ trên tay, vẻ mặt nôn nóng vô cùng.
_ [Em mua đủ đồ chưa?]
Cô ta cười nhìn cô hỏi, Hikaru mím môi, lắc đầu:
_ [Không biết. Có lẽ...phải đi vài chuyến nữa.]
_ [Lần đầu chăm em?]
Hikaru gật đầu, cũng không phải việc gì to tát mà phải giữ bí mật.
_ [Thế...nếu không ngại chị có thể giúp em chọn thêm một vài món, chị nghĩ em sẽ cần nó.]
_ [...Vậy...làm phiền chị, nếu có thể, xin nhanh một chút.]
Cô do dự đôi chút, mắt lướt qua đồng hồ treo trên tường rồi mới trả lời.
Hikaru thật sự không muốn nhận sự giúp đỡ từ bất cứ ai cô không quen, có thể là do lòng tự trọng quấy phá, cô luôn luôn làm mọi việc một mình khi không tìm được người thân giúp đỡ, làm không được cũng cắn răng tìm giải pháp, cho dù khiến bản thân mệt chết, bệnh lên bệnh xuống cũng cứng rắn khiêng cho bằng được.
Nhưng bây giờ là ngoại lệ.
Trong quan niệm của Hikaru, cô ra sao cũng được, nhưng nếu liên quan đến người khác, đó lại là một chuyện khác.
William đang chờ cô ở nhà, cô không thể vì lòng tự trọng buồn cười của mình mà khiến cậu bé bệnh nặng hay có bất trắc gì.
Thêm chừng năm phút, cô nhân viên trở ra một giỏ đồ khá lớn. Cô ta cười mỉm cho chúng vào một chiếc bọc, đưa cho cô rồi cười tủm tỉm thối lại tiền lẻ, ngoài miệng còn không quên nói đại loại vài câu như món đồ này dùng để làm gì, đặt ở đâu, bảo quản như thế nào...
_ [Cảm ơn.]
Hai tay xách hai bọc nhỏ, Hikaru quay đầu lại ngập ngừng nói trước khi bước ra khỏi cửa hàng. Cô nghĩ, lần này về nhà cô sẽ làm chút bùa may mắn gì đó đáp lễ, cô không thích nợ người khác bất cứ thứ gì.
Cô nhân viên cười, dùng một giọng nói nhu hòa lại thêm chút hoài niệm hỏi:
_ [Không có gì. Em rất thương em trai của mình đúng không?]
_ [Cậu bé có một người chị tốt.]
Lần này Hikaru không đáp lời. Cô lẳng lặng xách hai gói đồ, giả vờ như bản thân không nghe được gì cả.
-----------
Đối với Hikaru, cả khi cô quyết định chọn William trở thành thành viên mới, cô vẫn chưa từng hình dung đến việc cậu bé này sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của cô, hay nói đúng hơn, cô không cho rằng cậu bé này sẽ có quan hệ gì đến cô cả. Cô chỉ cần một công cụ lợi dụng để đạt mục đích của mình, hơn nữa thứ này lại có thể khiến cô được người khác mang ơn khi chứa chấp nó, việc tốt như thế làm sao cô có thể bỏ qua.
Nghe máu lạnh và ích kỷ, nhưng nó đúng là tính toán ban đầu của cô, Hikaru chưa từng phủ nhận điều đó.
Cô biết rõ, William đến với gia đình cô, một phần nhỏ có thể xuất phát từ sự thương hại của cô với Adelia Morell, nhưng chủ yếu vẫn là cô cần một đứa bé dời đi sự chú ý của cha mẹ.
Cô đã chán nản việc nuôi thêm bất cứ hy vọng nhỏ nào. Nếu không thể thuộc về cô, cô thà tự tay bóp nát mong muốn trông chờ, còn hơn ngu ngốc tự lừa dối đến mất đi phương hướng.
Bọn họ không hiểu cô, vậy thì mãi mãi cũng đừng hiểu.
Cô là người ngoài, vậy thì cứ là người ngoài đi, cô sẽ không cố gắng chen vào, cũng không còn cần vắt óc nghĩ cách thu hút sự chú ý từ bọn họ.
Chỉ một buổi tối, Hikaru suy nghĩ rất nhiều.
Cô từng muốn phản kháng lại số mệnh, từng cho rằng chỉ cần cô đủ mạnh, cô sẽ nắm trong tay tất cả, như lời bà cố từng nói. Nhưng rồi cô nhận ra sức mạnh thôi cũng không đủ, vì bây giờ khi cô đã đủ mạnh, cô vẫn bị lung lay một cách dễ dàng chỉ bằng vài giọt nước mắt của mẹ.
Chỉ vì cô để ý bà, cô bị trói buộc bởi tình cảm của bà.
Tình cảm mới là thứ nắm trong tay tất cả, cũng là thứ phá hủy tất cả.
Phản kháng, đấu tranh.
Bà cố nhận được gì? Dì cô nhận được gì?
Bể nát.
Tuyệt vọng.
"Hơn nữa..."
Hikaru vuốt cánh tay đã hoàn toàn lạnh giá của cô, chẳng biết nên khóc hay nên cười. Cô đã cảm nhận được đôi chân đang đánh mất nhiệt độ một cách nhanh chóng. Tay rồi đến chân, cô không còn muốn biết tiếp theo là thứ gì. Chỉ ngắn ngủi nửa tháng, Shirosaki Hikaru đã mất đi quá nhiều, mệt mỏi quá nhiều.
Cô không bảo vệ được cha mẹ cả đời nếu cô chọn lựa ở bên họ. Cô không thể vừa chống lại cả Morell lại vẫn có thể bảo đảm cha mẹ sống yên ổn khi mạng sống quá ngắn ngủi.
Cô không còn cách nào.
Nên cô cam chịu làm một con chim trong lồng, cho dù chết trong tù túng trói buộc, cũng không còn muốn trốn ra, đoạt lấy bầu trời.
Cô vẫn còn nhớ trước khi rời đi Morell, khi cô đến thăm ông cố. Lúc đó ông đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch mệt mỏi.
Ông nhìn cô, phút chốc lại cười to như gặp điều gì đó buồn cười vô cùng.
_ Chúc mừng cháu trưởng thành, cháu gái yêu quý của ông.
Nụ cười đó khoái trá như vừa trả được mối thù to lớn. Hikaru nhấp môi, im lặng nhìn ông cố, rồi xoay người đi, bước ra khỏi phòng.
"Chúc mừng trưởng thành."
Trưởng thành là học được cách bảo vệ những thứ quý giá.
Shirosaki Hikaru trưởng thành, nên cô mất tự do.
-----------
Hikaru về nhà, lặng lẽ nhìn cậu bé đang quẫy khóc trong nôi vì tã bị ẩm ướt.
Câu nói vô tình của cô nhân viên kia khiến cô hiểu ra một chuyện cô vẫn cố tình không muốn suy nghĩ.
Cô thở dài, bế cậu lên, nhanh chóng thay xong tã, vừa thay vừa nhẹ nhàng an ủi, còn cố ý phóng nhẹ âm thanh. Tiếng nói rù rì nghe như lời ca của những nàng tiên cá đến từ cổ tích mơ mộng.
Mọi việc xong, cô cũng không thả cậu vào lại nôi, mà ôm cậu trong tay, dựa lưng vào chiếc ghế duy nhất trong phòng. Cô đặt cậu vào lòng, tay trái xòe ra thắp lên những đốm sáng nhỏ.
William mở to mắt nhìn theo ngón tay cô một lúc, sau đó hưng phấn xòe những ngón tay nhỏ xíu của cậu ra, quơ quơ muốn bắt lấy tay cô, miệng còn không quên cười khanh khách vui vẻ.
"Nhỏ xíu..."
Khuôn mặt đỏ bừng như ráng chiều, hai nắm tay bé bỏng, cả tóc trên đầu cũng lưa thưa không vài sợi...
Đứa bé này là một thành viên trong gia đình của cô.
"Yếu ớt..."
Một đứa bé không có ma lực, lại mang trong mình lời nguyền rủa đoạt mạng phải dựa vào sự che chở của cô để sống sót.
"Ngu ngốc..."
Cô là người cướp đoạt cậu khỏi cha mẹ ruột, tự tiện quyết định tương lai của cậu, vậy mà cậu còn có thể vui vẻ nằm trong lòng cô, thật là ngây thơ...ngu xuẩn.
"Em trai của mình."
Cô tính toán tất cả, lại bỏ sót tình cảm của cô. Trái tim cô làm bằng máu thịt, không phải sắt đá. Cô quên rằng cô cũng có thể sẽ bắt đầu có tình cảm với cậu bé nhỏ nhắn này.
Khi cô ý thức được vai trò của cậu, cứ như có một sợi dây vô hình nào đó kéo dài từ cơ thể cô và buộc chặt gắt gao vào William.
Rõ ràng một phút trước, cô và cậu ta còn là hai con người lạ lẫm không quen thuộc, nhưng bây giờ, Hikaru chỉ cần nhìn cậu lại như có thể nghe được tiếng tim đập nhịp nhàng trong lòng ngực nhỏ nhắn kia, an bình, chậm rãi, từng chút một truyền vào cơ thể cô, vuốt lên những cảm xúc luống cuống, bất an, phiền chán tồn tại dưới đáy lòng.
"Đứa bé này...là em trai của mình."
Chỉ một ý nghĩ thoáng qua, Hikaru đã cảm thấy trái tim của cô bị thứ gì đó lấp đầy. Cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của cậu.
"Em trai."
"..."
"Của mình."
Đến bây giờ cô mới thừa nhận sự tồn tại của cậu.
Chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một đứa em trai, cũng không hề chuẩn bị tư tưởng cho việc đón nhận một đứa em từ trời rơi xuống, nhưng hiện tại, lúc này, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Hikaru không biết phải diễn tả như thế nào. Đáy lòng cô bị thứ gì đó vừa lớn quá mức, vừa mềm như bông gòn, lại ngọt như trái táo chín mới hái xuống từ cành cây chiếm lấy.
Cô đưa tay mình ra so sánh với tay của William, rồi khép từ từ ngón tay lại, nhìn bàn tay nhỏ bé đó nằm gọn trong bàn tay của mình.
"Mình đã nghĩ gì khi cho rằng đứa bé này là sự giải thoát, rõ ràng cậu ta cũng là một gánh nặng!"
"Trách nhiệm đã đủ nhiều, còn chê ít mà tự ý tăng thêm trọng lượng."
"Mình...quá ngu xuẩn."
...
Khi Hikaru đang chìm suy nghĩ của mình, William đã bắt được ngón tay của cô. Đôi mắt nâu của cậu bé nhìn thẳng vào cô, cái miệng nhỏ từ từ nhếch lên thành nụ cười tươi vui sướng, những ngón tay nho nhỏ nắm chặt lấy ngón tay cô, lắc qua lắc lại.
_ [Ừ?]
Cô nhướng mi nhìn cậu bé.
William cười khanh khách, một bên cầm ngón tay cô cho vào miệng cắn, một bên híp mắt thỏa mãn như con mèo phơi nắng ngoài sân.
_ Ahhhhh..
_ Ừhhhh...
_ Ô...
Một chuỗi rầm rì vô nghĩa không ngừng được phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn. William không ngừng cắn ngón tay của cô, miệng của cậu còn chưa mọc răng, nên cái cắn này không có một chút đau nào, cũng chẳng có lực uy hiếp gì cả.
Cô thử rút ngón tay ra, đáp lại hành động của cô là một trận công kích bằng sóng siêu âm của cậu.
_ Oaoaoaoa...
"Mình khi còn bé cũng phiền phức như vậy sao?"
Từ trong không gian rút ra núm vú cao su nhét vào miệng William, Hikaru cau mày lẩm bẩm, miệng từ từ vẽ ra một nụ cười nhẹ, ôn nhu say lòng.
"Thôi..."
Cậu bé này là em trai cô.
"Nên...mình vui vẻ chịu đựng."
---------
Nuôi trẻ con là một công việc rất cực khổ, chỉ có nuôi rồi mới biết trong đó chua xót đến thế nào.
Nghịch cảnh khiến con người học được cách tự lập, từ khi nhận William về nhà, chỉ ngắn ngủi một tháng Hikaru đã học xong kỹ năng đổi tã, pha sữa, tắm rửa cho em bé... những kỹ năng hoàn toàn không nên thuộc về một đứa trẻ sáu tuổi còn đang đến trường.
_ [Sarah, Will khóc, mẹ dỗ mãi không nín được, làm...làm sao đây?]
Shirosaki Fuyu miễn cưỡng ôm đứa bé lúng túng nhìn cô khi cô vừa đi mua đồ về, tay còn đặt trên nấm đấm cửa.
Hikaru nhíu mày nhìn William đang thử thách cổ họng non nớt của cậu bằng những tiếng gào thét chói tai nhức óc, hơn nữa còn bày ra bộ mặt không chiều theo là còn khóc mãi.
Cô không nghĩ rằng cậu sẽ khóc dữ như vậy. Dù sao, mấy lần trước khi cô ôm cậu sang nhà cha mẹ, cậu bé vẫn còn ngoan vô cùng.
"Do không nhìn thấy mình sao?"
Hikaru đặt bọc đồ xuống bàn gỗ trước phòng khách rồi mới nhận lấy cậu, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lưng, vừa đi vào bếp lấy một cốc nước ấm vừa nhỏ nhẹ dụ dỗ.
_ [Ngoan nào, ngoan nào, không khóc.]
_ [Xem, cao không cao? Cao không nào?]
Cô ôm cậu bé nhấc lên cao, lắc lư nhẹ nhàng theo tiết tấu bản nhạc trong phòng. Đây là cách dỗ cậu hữu hiệu nhất cô tìm ra sau vài lần bị tra tấn nhức đầu không làm gì được. William quả nhiên nín khóc, hơn nữa còn bắt đầu hừ hừ theo nhạc.
"Quỷ nhỏ."
Cô cười mỉm ôm cậu bằng tay trái, tay phải cầm lấy cốc nước nóng nấu sẵn trước khi ra khỏi cửa, trở ra phòng khách.
Mẹ cô đã ngồi trên ghế Bean bag, trên tay còn cầm rổ len đan dở, hẳn là bà đang chuẩn bị đồ cho mùa đông. Hikaru ngạc nhiên nhìn chiếc khăn choàng màu nâu cà phê đang dần thành hình trong tay bà. Cô lần đầu biết mẹ cô còn có thể đan len, vì theo trí nhớ của cô, ngoại trừ vẽ và thời trang ra, bà hoàn toàn vô duyên với tất cả những gì liên quan tới thục nữ, ví dụ như quét dọn, nấu ăn, rửa chén...
Cô híp mắt nghĩ đến những ngày mẹ cô hứng chí muốn tự tay dọn dẹp nhà cửa của cô khi cô vắng nhà...
Đó là một cuộc cách mạng đầy tai nạn.
"Mẹ đã rất cố gắng, dù thành quả không lớn."
Ngôi nhà nhỏ của cô đã trở thành khách hàng quen thuộc của cửa hàng buôn bán nội thất gần đó, người có công lao lớn nhất không thể là ai khác ngoài mẹ cô – khách hàng VIP tăng thu nhập phần trăm lớn nhất của cửa hàng đó.
_ [Mẹ thấy Will thích con lắm, con vừa đi mất là Will khóc như bị bỏ rơi vậy.]
Mẹ cô đan khăn choàng vừa cười cảm thán. Nụ cười của bà lúc này an dật, hài hòa vô cùng.
"Nếu cha có ở đây, ngồi cạnh mẹ với tách cà phê, bên ngoài thêm tuyết rơi, trong phòng lại đốt lò sưởi..."
"Hình ảnh đó hẳn sẽ rất đẹp."
Hikaru cười với cái ý nghĩ ngây thơ của mình.
_ [Không đâu, Will chỉ do quen hơi con, lại thêm vài tháng nữa sẽ ổn thôi.]
Cô trả lời, tay đặt cốc nước lên bàn, nhẹ nhàng lấy từ trong bọc ra hộp sữa bột vừa mua, loay hoay pha sữa.
Bên ngoài trời vừa đổ mưa bất ngờ, khiến quần áo của Hikaru ẩm nhẹ, khá khó chịu. Cô hơi nhíu mi, nhưng không vội thay quần áo, ít nhất phải lo cho xong bữa ăn của đứa em trai nghịch ngợm này thì cô mới an tâm. William vừa được cô thả xuống ghế đã bắt đầu dùng tay chân ngắn ngủn của cậu bò lên khuỷu tay trái của cô như một con bạch tuột. Cậu bé thò đầu ra nhìn chằm chằm vào động tác trên tay cô, miệng không quên thổi bọt khí.
Shirosaki Fuyu cười hài lòng khi nhìn cảnh tượng này. Bà nhìn cô đôi chút, bỏ rổ len xuống đất rồi đứng lên bước vào phòng lấy ra một bộ váy ren, treo sẵn vào nhà tắm.
_ [Giá mà Sarah cũng sống ở đây...]
Sau khi trở ra, mẹ cô không nhịn được than thở cảm thán. Rồi như nhận ra bản thân nói sai, bà đứng khựng lại, bắt đầu nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Hikaru không nói lời nào, chỉ hơi giương mắt nhìn thoáng qua bà, vẻ mặt thản nhiên như không nghe gì cả, rồi tiếp tục cúi đầu nhìn con bạch tuột nhỏ lại bắt đầu dùng miệng cắn tay của cô.
"Thói quen này phải bỏ."
Cô cau mày nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngửa xuống ghế sopha, sau đó cầm lấy bình sữa đã hạ nhiệt, lật ngược bình, nhỏ vài giọt sữa lên lòng bàn tay, cảm giác xem độ ấm đã thích hợp chưa, rồi mới đưa bình lên miệng của cậu, hài lòng nhìn William nhiệt tình mút núm vú cao su, ăn uống tốt vô cùng.
Thấy động tác Hikaru thuần thục như vậy mà Shirosaki Fuyu không khỏi chạnh lòng buồn bã, bà biết bà vừa nói lỡ, cũng biết câu trả lời cô chưa nói ra.
_ [Cơm tối Mommy muốn ăn trứng hay ăn bít tết?]
Lôi từ trong bọc ra một chồng giấy kiếng đặt lên bàn, Hikaru cầm lấy một tờ, từ từ bóp chặt lại tạo ra tiếng lạo xạo, vừa quay mặt lại nhìn mẹ, lên tiếng hỏi.
_ [Trứng tráng cuộn đi, món đó lần trước con làm ngon lắm.]
Shirosaki Fuyu nghĩ một hồi mới trả lời.
_ [ Vậy...được rồi.]
Sắc trời cũng đã bắt đầu ngả sang màu cam, Hikaru ôm lấy William đưa cho mẹ khi cậu đã no nê, kèm theo một chồng giấy kiếng.
_ [Mommy bóp vài cái giống như con làm ban nãy... Will dạo này thích nghe tiếng động như thế.]
Cô ngập ngừng dặn dò mẹ, rồi mới đứng lên đi vào phòng tắm thay đồ.
...
Giải quyết bữa ăn tối ở nhà cha mẹ, Hikaru ôm lấy William, từ từ đi bộ về nhà.
Đường phố lúc này đã sáng đèn, gió thổi qua mang theo se lạnh khiến cô ôm chặt cậu bé thêm một chút, chiếc áo khoác rộng thùng thình của cô hầu như bao phủ lấy cả thân người của cậu, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ nhắn nằm sấp lên vai cô ngủ gà ngủ gậc.
Hết ăn rồi lại ngủ, tỉnh táo lại mà không chơi với cô thì quẫy khóc đành đạch như đĩa phải vôi... cứ cái đà này thì làm cách nào cô có thể yên tâm để cậu ở nhà với mẹ mà đi học.
Hikaru phiền não thở dài, tay vẫn không quên vỗ nhẹ lưng của cậu.
Tiết trời mùa thu ở Anh có đôi khi nóng như mùa hè, nhưng về đêm lại lạnh lạnh dễ chịu. Đường lưa thưa vài bóng người vội vàng qua lại, vừa đủ xóa mờ đi sự cô quạnh cũng không tạo ra cảm giác xô bồ chật chội. Hikaru thả chậm bước chân, suy nghĩ dần dần trở về câu cảm thán của mẹ ban nãy. Lúc đó cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào với bà, từ chối cũng không được, mà đồng ý lại càng không được, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng im lặng nhìn mẹ mang khuôn mặt cười tiếc nuối gượng gạo.
Khó chịu.
Không cam lòng.
Bức bối.
Hàng loạt những cảm xúc trái chiều bị cô đè nén lại, cuối cùng bật thốt ra khỏi miệng lại là một câu nói vô nghĩa.
_ [Điên thật mà.]
Cô cười mỉm tự giễu.
...
Ngôi nhà của cô cách nhà cha mẹ không xa lắm, một con phố và một khúc cua quẹo.
Tiếng TV, tiếng trò chuyện, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ... Nhà hàng xóm xung quanh ồn ào ấm áp, chỉ mình căn nhà nhỏ của cô lọt thỏm, nổi bật với sự đen tối, vắng lặng.
Một ngôi nhà với năm gian phòng, hai tầng lầu. Với một đứa trẻ sáu tuổi, ngôi nhà như thế quá rộng, cho dù bây giờ trong căn nhà này tăng thêm một đứa bé bốn tháng tuổi, nó cũng chẳng hẹp đi được bao nhiêu.
Ban đầu khi đến đây, cô đã bốc đồng đưa ra yêu cầu sống riêng, phớt lờ ý muốn ngăn cản của mẹ. Khi đó cô có một phần là giận dỗi với cha mẹ, một phần vì cô quen sống một mình với bà, không cách nào bỏ lơ việc nhiều ra hai người xa lạ tham gia vào cuộc sống của cô.
Cuộc sống tự lập ban đầu khiến cô vấp phải quá nhiều trắc trở, như ăn uống, mua sắm đồ vật...một đứa bé sở hữu chiều cao vẻn vẹn 90cm có thể làm được gì?
Chẳng làm được gì cả.
Tận hai năm, Hikaru đều phải dùng ma dược thay cơm.
Cái tôi quá lớn của cô không cho phép cô cúi đầu nhận thua và tìm kiếm sự giúp đỡ từ cha mẹ. Cô cho rằng nếu cô đã bị bọn họ từ bỏ thì cô cũng không muốn nhận lấy sự làm ơn từ hai người họ.
Đến hiện tại, khi Hikaru đã bỏ xuống quá khứ, cô vẫn không thể sống chung một nhà với bọn họ.
"...không biết có nên mừng vì sự ấu trĩ ban đầu của mình không."
Hikaru mở cửa vào nhà, khóe môi nở một nụ cười tự giễu.
Shirosaki Hikaru sống một mình, và tương lai cũng sẽ là như vậy, không thay đổi.
"Hối hận?"
"...Tại sao phải hối hận?"
"Chưa từng có được, thì làm sao biết đến hối hận khi mất đi."
...
Vào nhà, khóa trái cửa, Hikaru bước vào phòng tắm bắt đầu thả nước ấm vào bồn.
Trong suốt một ngày dài, cô cho rằng đây là công việc nặng nhọc nhất. Tắm rửa cho một đứa bé còn kiệt sức hơn cả việc tham gia vào một cuộc chiến tranh cỡ lớn tại Aura, Hikaru dùng danh nghĩa của dòng họ Morell để thề về điều đó.
William vừa tiếp xúc với nước đã như con mèo bị bắt phải tắm rửa. Cậu kêu gào, lắc lư loạn cả lên, tay chân đều ôm lấy tay cô nhất quyết không chịu dính một giọt nước nào.
Nếu như cậu là một người xa lạ, Hikaru có thể không chớp mắt quăng cậu xuống một hồ nước lạnh, tự lo liệu, nhưng cậu là em trai của cô nên cô chỉ có thể tìm đủ mọi cách vừa để cậu tắm sạch sẽ, vừa không vì tắm rửa mà khóc rống đến kiệt sức, còn phải đề phòng việc cậu rơi xuống mà uống no một bụng nước. Cô còn vì cái lý do vớ vẩn này mà thức trắng hai đêm tham khảo sách ma thuật xem có phép thuật nào bổ đôi bản thân ra làm hai cá thể không, hoặc có thể giúp cô mọc thêm hai cánh tay nữa cũng được.
Mệt.
Tinh thần mệt.
Thể xác càng mệt.
Cả người chỉ mặc một cái áo tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước chưa lau, cô lại bắt đầu dấn thân vào công việc chiến đấu giúp cậu mặc quần áo.
Trải rộng tấm khăn vàng nhạt ra, nhẹ nhàng đặt William vẫn còn quấy khóc lên, sau đó dùng một cái khăn khác xoắn chặt lại, cẩn thận lau khô người cậu. Khi người cậu vừa khô ráo, cô đổ phấn ra tay, xoa nhẹ lên da cậu. William rất thích mùi phấn này, mỗi lần ngửi thấy nó, cậu sẽ nín khóc và bắt đầu nghịch ngợm, giống như lúc này...
Một nhúm phấn theo hơi thở mạnh của cậu văng vào mắt cô cay đau đớn, cậu còn vì nhìn thấy phấn bay đầy mặt cô mà cười khanh khách...
Thật chẳng biết là cậu vui vì nhìn phấn bay hay đang vui vì trả thù cô việc ép cậu đi tắm nữa. Hikaru thở dài lấy tay xoa mắt, cô cũng quen với việc này.
"Cá tính ác liệt này học từ ai mà ra?"
Ép buộc thêm nửa tiếng, Hikaru thở phào nhẹ nhõm ôm William ra khỏi phòng tắm, đặt cậu lên nôi đong đưa nhẹ hóng cậu ngủ trước. Dĩ nhiên trong quá trình đó không thiếu việc ngón tay cô bị cậu cắn tới gặm lui.
Khi William ngủ rồi mới là lúc cô học tập.
Hikaru nhìn mớ tài liệu quản gia Noreis gửi tháng trước và tháng này, ước lượng khoảng chừng bảy cuốn sách dầy cộp cô chưa xem trong tổng số mười cuốn ông đã gửi. Còn bài tập hè ở trường...tuyệt nhiên cô chưa đụng đến một chữ.
"Em trai của mình..."
Hikaru xoa đầu mệt mỏi sau khi viết bài tập hai tiếng đồng hồ. Cô ngước mắt nhìn về phía cái nôi đặt gần đó, hài lòng nhìn khuôn mặt ngủ say của William, rồi mới xoa cổ tay, tiếp tục làm nốt những bài còn dang dở.
"Chẳng khác gì cục nợ."
Cô cảm thán sau khi đã thức trắng hơn nửa tháng,bị buộc phải dùng ma dược vượt qua giấc ngủ cần có. Mùi vị của chúng...không hề tốtchút nào!1��u�v��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro