Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Hoàng Bắc Nguyệt


Phù Dung sớm nở tối tàn

Hỏi nhân gian hữu tình hay vô tình...?

_._._._._._._._._._._._._._._

Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***

Nam Dực quốc

Đêm khuya trong đô thành, không ai trông thấy một đạo hắc sắc sát khí như vạn thú phi nhanh, bay vào từ đường trong hậu viện của trưởng công chúa phủ.

Ánh nến u ám, một đôi mặc mâu trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi mở ra.

Hoàng Bắc Nguyệt , là con gái của đương kim hoàng thượng thân tỷ tỷ - Huệ Văn trưởng công chúa, tiểu thư dòng chính nữ, thân phận tuy lừng lẫy nhưng lại là phế vật cho cả Nam Dực quốc cười nhạo.

Nhu nhược, vô tri, không thể tập võ, trời sanh ngốc nghếch. Ngự y đều nói nàng không thể sống hơn mười tám tuổi.

Không chỉ như vậy, thân là dòng chính nữ duy nhất của trưởng công chúa phủ, vậy mà đám con thứ anh chị em đều có thể bắt nạt nàng đến nỗi ngay cả nô tài cũng không bằng.

Di nương ương ngạnh hung hãn, phụ thân đối với nàng lại lạnh lùng căm ghét, từ bốn năm trước Huệ Văn trưởng công chúa qua đời, địa vị của nàng trong nhà lại rơi xuống ngàn trượng.

Lần này là vì lỡ miệng nói sai, đắc tội Cầm di nương được phụ thân sủng ái nhất, nàng liền bị phạt vào trong từ đường quỳ một ngày một đêm , chưa được ăn uống gì.

Thân thể này vốn từ nhỏ suy yếu nhiều bệnh, lại phải quỳ cả ngày không có một hạt cơm vào bụng, đây đích xác là muốn mạng của nàng a.

" Chán ghét , không nên ở chỗ này nha , trong từ đường còn có người a ~ "
Một giọng nữ mềm mại vang lên ở góc sân tối tăm.

" Sợ cái gì? Cái quỷ bệnh bên trong có thể thế nào ? Ngươi không phải nói rằng nàng bị ngu ngốc sao ? Cả nô tài cũng không sánh nổi nữa là. Hắc ! "

Quỷ bệnh? Ngốc tử? Cả nô tài cũng không bằng ? Quả nhiên trước kia Hoàng Bắc Nguyệt quá nhu nhược a.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua , nương theo ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, rọi trên mặt nàng.

Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, bởi vì quanh năm uống thuốc mà hốc mắt có vẻ lõm vào, hơn nữa quỳ một ngày một đêm, sắc mặt nàng lại càng tiều tụy, đầu tóc rối bời, quần áo màu trắng phiêu phiêu đãng đãng.

Bên trong góc , một nam nhân to khỏe đem một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi áp lên trên tường, đang phấn khởi làm động tác, hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang chậm rãi tới gần !

" Quỷ , quỷ....... "

" Nào có qủy ? Quỷ bệnh thì có một cái trong kia, mau, nhanh, bảo bối, ta...... Ách...... "

Trong cổ họng chỉ kịp phát ra một ít thanh âm mơ hồ, liền 'cùm cụp' một tiếng, cổ của nam nhân liền bị bẻ gảy !

" Muốn chết thì cứ việc gọi. " Đem thi thể nam nhân kia ném xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt xoa tay vào áo của thiếu nữ.

Cái nam nhân buồn nôn đê tiện kia, ngay cả việc giết hắn đều cảm thấy buồn nôn, nếu không phải hắn dám sỉ nhục Huệ Văn trưởng công chúa, nàng cũng không thèm giết hắn. Ô uế tay của chính mình !

" Đem thi thể xử lý "

Trải qua chuyện như vậy cộng thêm Hoàng Bắc Nguyệt cảnh cáo tiểu nha hoàn sợ hãi run cầm cập, không dám hai lời đem thi thể xử lý, nhanh chóng rút lui

Mà lúc này, ở phía xa xa dựa vào thân cây lười biếng Khinh Vũ đều đem một màn này thu vào trong mắt, không khỏi cảm thán, nữ chủ cũng thật bá đạo a !

Nàng xem bộ tiểu thuyết này cũng rất lâu rồi, mấy năm nay sớm quên không còn một mảnh. Chỉ là hôm nay đang tu luyện thì cảm thấy dị tượng mới đột nhiên nhớ ra...

Nam chủ cũng nên lên xàn rồi !

" Nguyên lai phế vật trong trưởng công chúa phủ lại bá đạo như vậy. "

Thanh lãnh thanh âm như một cơn gió nhẹ nhàng vang lên.

Tới rồi! Tới rồi!

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cả kinh. Là ai lại có thể lặng yên không một tiếng động trốn ở chung quanh khiến nàng không hề phát hiện chút nào ?

Khinh Vũ nghiêng đầu nhìn tới phía xa trên một chạc cây cành lá xum xuê, một bộ bạch y tinh khiết khẽ buông xuống, theo gió lay động. Một đầu hắc sắc trường phát rải rác trên bạch y, thoạt nhìn có chút mê ly.

Ta sát! Moẹ nó tại sao giữa đêm một người, hai người đều thích mặc bạch y, tính hù quỷ à ? (╯°▽°)╯ ┻━┻

Phun tào không đúng lúc!!, quay trở lại chủ đề chính

Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y làm nổi bật lên làn da trắng nõn, mày kiếm hơi nhíu, đôi tử mâu trong màn đêm lại nhiều hơn một phần quang mang mênh mông, tựa như ma mà không phải ma , tựa như thần lại không phải thần. Sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma, khiến người ta mê mẩn.

Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, đem vài sợi tóc đen khẽ vuốt qua hai gò má, ngũ quan đó thấy thế nào cũng đều vô cùng hoàn mỹ không có tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt trên nhân gian, nhưng lại không có vẻ âm nhu nữ khí, sắc mặt tỏa khí thế sát phạt bén nhọn vừa vặn làm hiển lộ ra khí phách của hắn.

Hắn dựa vào một nhánh cây, tròng mắt tử sắc dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.

Nhan giá trị nghịch thiên ! kết luận, nhìn cái nhan sắc này Khinh Vũ tỏ vẻ đã hiểu vì sao trong truyện Hoàng Bắc Nguyệt không chịu hắn, mỗi ngày đều nhìn một tên nam nhân đẹp hơn cả nữ nhân, ai chịu nổi ~ Σ(゚Å゚)

" Bớt lo chuyện của người khác thì mạng mới dài. "

Thu hồi ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không quay đầu lại liền trực tiếp ly khai.

Thật là một tiểu nha đầu lãnh khốc cao ngạo ! Thú vị

Phong Liên Dực cười nhạt, dung nhan pha trộn giữa hai loại khí chất của ác ma cùng thiên thần khiến linh hồn người khác cũng theo đó đắm chìm vào mênh mông.

Phụt máu mũi, cười như vậy cho ai xem chứ, lam nhan họa thủy a~~~!

Nhìn tới đây, cũng đã hết kịch xem Khinh Vũ đứng dậy chuẩn bị ly khai, ai ngờ ngồi lâu lắm cơ bắp tê cứng, đứng không vững trực tiếp hướng phía dưới ngã xuống, " xong đời !"

Xoạt !!!

Âm thanh không lớn nhưng trong đêm khuya yên tĩnh phá lệ dẫn người chú ý. Phong Liên Dực lập tức nhìn lại, chết tiệt, có người ở đây mà hắn không phát hiện, tử mâu ám trầm xoẹt qua tia nguy hiểm

Một vạt áo xanh từ trên cây đào gần đó rơi xuống, bóng người yểu điệu nhìn ra được là một thiếu nữ, đêm tối dung nhan không rõ. Lại nhìn cây đào khá cao, người bình thường té xuống không chết thì bị thương. Phong Liên Dực trực tiếp phi tới " bắt" người

Hắn tất nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng, người có thể ẩn thân trên cây gần đến vậy mà không bị hắn phát hiện là người bình thường. Hắn chỉ là muốn xem xem thần thánh phương nào

Mũi chân điểm nhẹ, rất chuẩn xác ôm vào lòng thân thể mềm mại, như có như không thanh hương truyền vào mũi. Tựa như trong sương sớm phù dung ngọt ngào nhưng lại thanh triệt làm người cảm thấy thoải mái vô cùng...

Đào hoa rơi từng trận, tán loạn theo gió thổi phi vũ, một vài cánh hoa rơi trên tóc hắn, điểm xuyến linh lung

Lại nhìn xuống nhân nhi trong lòng, cùng lúc Khinh Vũ vừa từ một trận ngơ ngác đi ra, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời ngây dại...

Màu tím đồng tử là đêm tối ác ma, tựa như bảo thạch trân quý, tà mị câu hồn đoạt phách...

Màu trạm lam ánh mắt lại là như nước ôn nhu, là thế gian cuối cùng ánh sáng, thâm tình nỉ non....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro