Chương 15
Hôm nay ra nhà con em họ chơi.
Nó thấy ta cứ dán mắt vào màn hình máy tính bèn hỏi: "Á Thủy, cô đang làm gì vậy?"
Ta qua loa đáp lại nó một câu: "Viết truyện."
Thế là mặt nó dí sát vào màn hình cảm thán: "Ta không nghĩ tới cô viết văn bèo như vậy mà viết truyện cũng có nhiều người đọc phết nhỉ."
"Mày nhìn nhầm rồi, đây là truyện của đứa khác."
Nó hoảng hốt: "Thế cô đạo văn sao?"
Ta nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu. "Cũng gần như vậy."
Nó nghe thấy câu trả lời khẳng định của ta liền lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng. "Á Thủy, ta không nghĩ cô là một người như vậy. Hình tượng người chị họ cao cả trong mắt của em đã sụp đổ hoàn toàn rồi."
" ... " Xem ra cái hình tượng cao cả kia cũng không vững chắc trong lòng nó cho lắm, mới chỉ vì một câu nói đã sụp đổ rồi a.
Tg: Được mang tiếng là đạo văn a! Sao ta có thể làm nhục đi danh tiếng con em họ ban tặng chứ? Vậy nên chương này ta liền đạo nguyên tác từ đầu đến đuôi đi!
-----------------------------------------------------------Vào truyện---------------------------------------------------
Ở khu vực tỉ thí, Tư Mã Quy Yến liếc mắt nhìn thân ảnh nhỏ xinh đối diện, có chút ngông cuồng tự đại nói. "Chút nữa nếu ta lỡ tay làm đau ngươi thì ngươi cũng đừng có khóc nha."
Dưới áo choàng cũng truyền đến thanh âm khàn khàn đáp lại. "Ít nói nhảm đi!"
"Ha ha ha!" Tư Mã Quy Yến cuồng tiếu, sau đó vận khí quát. "Phẫn Nộ Thất Vĩ Long, bằng hữu của ta, xuất hiện đi."
Theo tiếng nói của hắn, bầu trời vốn tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên tiếng sấm ì ùng, một tiếng sét chói mắt giáng xuống lôi đài. Một con cự long toàn thân được bao phủ trong điện quang chậm rãi hiện ra. Đôi cánh rồng đen nhánh, tuy không lớn lắm nhưng mỗi lần vỗ liền kéo theo từng trận lôi điện hiện ra.
Hơn nữa nó không giống với cự long bình thường, có tận bảy cái đuôi, mỗi cái đều như trường tiên vung quật trong không trung, tạo ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Cự long khí thế hung hăng từ bay lượn rít gào, khi bay ngang qua trước mặt Tư Mã Quy Yến thì hắn liền phi thân nhảy lên lưng nó. Hắn là khế ước giả bởi vậy cũng không sợ lôi điện ảnh hưởng đến mình.
"Thật lợi hại!" Đông Lăng thầm nhủ, gắt gao nắm chặt hai tay.
Tuyệt đối không thể làm cho tiểu thư mất mặt, phương diện khí thế tuyệt đối không thể thua hắn.
Nàng vừ nghĩ vậy thì một luồng khí cực lạnh từ sau lưng trào đến, Băng Linh Huyễn điểu to lớn cũng từ trên trời đáp xuống, cả người tựa như băng tuyết ngưng thành, cánh chim băng mỗi lần khép mở đều tạo nên cuồng phong tản ra bốn phía.
Băng Linh Huyễn điểu cao ngạo ngẩng đầu, lông đuôi quét về phía Phẫn Nộ Thất Vĩ Long khiến hắn suýt "ngã sấp".
Lôi điện cùng hàn băng mãnh liệt va chạm trong không khí, băng tuyết không hề yếu thế mà tiếp tục sinh trưởng, tạo thành một dao băng sắc bén xuyên qua lôi võng đâm về phía bụng của Phẫn Nộ Thất Vĩ Long.
Phẫn Nộ Thất Vĩ Long đâu hề dễ dàng đối phó như vậy được. Thân thể to lớn của nó xoay tròn một vòng trong không trung rồi lập tức lao thẳng lên bầu trời.
Đông Lăng cũng không chậm trễ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn Điểu rồi lưu loát nhảy lên.
Khi còn bé nàng cũng được trưởng công chúa mời giáo sư dạy võ đạo để phòng thân, cũng vì vậy mà mấy năm qua nàng mới có thể bảo vệ cho Hoàng Bắc Nguyệt.
Khí lạnh trên người Băng Linh Huyễn điểu quá mức âm lãnh, tay nàng vừa mới tiếp xúc ngay lập tức đã bị đông cứng lại.
Thấy vậy nàng cắn chặt răng, gắt gao nhịn xuống.
Băng dực vỗ một cái, thân hình Băng loan lập tức lao vút lên, đuổi kịp Phẫn Nộ Thất Vĩ Long trên không trung.
"Hay." Công chúa Anh Dạ hô to một tiếng, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đây quả nhiên là một trận tỷ thí đặc sắc.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng có chút lo lắng. Nàng Nhớ lúc đầu khi tiếp xúc với Băng Linh Huyễn Điểu, lòng bàn tay bị cực bàn chi khí đông cứng tới mức muốn hoại tử, Đông Lăng bây giờ khẳng định cũng không dễ chịu gì.
Trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng.
"Yểm, đừng lề mề nữa, mau cho hắn một chút giáo huấn đi."
"Việc này dễ như ăn bánh, chỉ là một tên cửu tinh triệu hoán sư cộng thêm một con linh thú cấp mười một thôi mà."
Yểm vừa dứt lời, thái tử Chiến Dã bên cạnh bỗng ngạc nhiên đứng lên, mọi người xung quanh cũng đồng loạt kinh hô một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Tư Mã Quy Yến trên lưng Phẫn Nộ Thất Vĩ long, hai tay đang nhanh chóng kết ấn, tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc.
Không hổ là cao thủ hàng đầu Nam Dực Quốc.
Một cao thủ mạnh mẽ lại cùng một linh thú cường đại kết hợp với nhau, thông thường đều có thể phát huy ra thực lực vô cùng lớn.
Một siêu cấp linh thú mà không có triệu hoán sư cường đại thì cũng không chống đỡ được bọ họ.
"Thiên La Địa Võng, lên". Tư Mã Quy Yến quát to một tiếng, vung tay lên kết ấn trong tay, kết hợp với một mảnh lôi quang lập lòe của Phẫn Nộ Thất Vĩ long, dệt thành một cái lưới cực lớn, ánh sáng chói lòa đẩy lui màn đêm.
Hai tấm lưới một trên một dưới ngay tức khắc đem thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn điểu bao phủ bên trong.
Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng nhảy dựng lên, triệu hoán sư cùng Linh thú hợp tác chặt chẽ quả nhiên là một tổ hợp đáng sợ.
Nếu chỉ đối phó với một con Phẫn Nộ Thất Vĩ Long thì Bằn Linh Huyễn Điểu có thể đánh hắn răng rơi đầy đất, bởi vì không trung là sân nhà của nó a. Nhưng nếu có thêm triệu hoán sư giúp đỡ, lực lượng đó tuyệt đối không thể coi thường.
Triệu hoán sư cùng linh thú hợp tác, điều này vốn là trời định.
"Đây chính là tuyệt kỹ Thiên La Địa Võng của Quy Yến đại nhân ư?" Công chúa Anh Dạ nhỏ giọng nói. "Quả nhiên là lợi hại."
"Không hổ là bất bại tướng quân của Nam Dực Quốc. Vị Hí Thiên kia còn quá non nớt, mới cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký khế ước không lâu, kinh nghiệm tác chiến không đủ, làm sao có thể là đối thủ của Quy Yến đại nhân đây?"
"Nhưng có thể khiến Quy Yến đại nhân gấp gáp đưa ra tuyệt kỹ Thiên La Địa Võng thì Hí Thiên đại nhân cùng Băng Linh Huyễn điểu cũng không phải dạng vừa đâu."
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người kia, khóe môi lộ vẻ cười lạnh.
Các ngươi nhận định có phải hơi sớm rồi không, hươu chết về tay ai còn chưa biết nha. Nụ cười trên môi nàng có mấy phần lãnh ngạo, vừa vặn rơi vào trong mắt của Thư Yên khiến nàng có chút buồn cười. Đúng vậy, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro